Liễu Oanh Ca

Chương 14: Chương 14




Editor: Vy Vy 1505

Không nghĩ đến lại gặp được Vạn Quan Hiểu ở nơi này, Viên Sơ Tụ cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

Trước mắt Vạn Quan Hiểu rõ ràng mặc kính trang thị vệ hoàng cung mới tinh, hắn là võ tướng, mà thị vệ hoàng cung là bàn đạp leo lên tốt nhất của võ tướng, điểm ấy Viên Sơ Tụ vẫn là biết đến. Với sự chán ghét của Bùi Nguyên Ca với Bùi Nguyên Dung, Bùi Nguyên Dung lại là ngu dốt kéo chân sau, sau khi cưới Bùi Nguyên Dung, Vạn Quan Hiểu lại có thể trở thành thị vệ hoàng cung, một là có quý nhân tương trợ, hai là Vạn Quan Hiểu tài tuấn kiệt xuất, mà cho dù là đáp án nào cũng rất khó tin!

Trong lòng Viên Sơ Tụ vừa động, loáng thoáng sinh ra một ý niệm trong đầu.

Nàng từng an bài Vạn Quan Hiểu làm việc, cũng xem như rõ ràng hắn có bao nhiêu bản lĩnh, mà Vạn Quan Hiểu đứng thứ tư võ cử, hơn nữa cũng thực có thực lực, nay lại leo lên thị vệ hoàng cung bàn đạp này, tương lai nói không chừng có thể bay xa vạn dặm. Hiện tại tuy rằng tình hình của nàng đang chậm rãi chuyển biến tốt, có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người, lại có danh phận, nhưng dù sao cũng vẫn là thân phận hèn mọn, hơn nữa quan trọng nhất chính là không có bối cảnh, nếu không Liễu quý phi cũng sẽ không muốn trượng trách liền trượng trách, không hề cố kỵ.

Chỉ bằng Thất điện hạ sủng ái, cũng không phải kế lâu dài.

Nếu có thể mượn sức Vạn Quan Hiểu duy trì nàng, lại nghĩ cách giúp Vạn Quan Hiểu từng bước thăng chức, nội sủng ngoại thích (bên trong có sủng ái, bên ngoài có trợ lực), đây mới là con đường sống sót chân chính của nữ tử ở cung đình.

Im lặng hồi lâu, Vạn Quan Hiểu không xác định lắm nói: "Ngươi... Ngươi là... ."

"Ta hiện tại tên Viên Sơ Tụ, là người trong Đức Chiêu cung của Thất điện hạ." Viên Sơ Tụ khẽ cười nói, diễm như đào lý. Nàng chưa nói nàng là Bùi Nguyên Vũ, nhưng "hiện tại tên Viên Sơ Tụ" đã thực hàm súc biểu lộ sáng tỏ thân phận, đồng thời nói ra Đức Chiêu cung.

Tuy rằng Vạn Quan Hiểu trở thành thị vệ hoàng cung, nhưng nếu chỉ được giao nhiệm vụ canh gác Lâm Tuyền cung, nói vậy không phải rất đắc ý, Vạn Quan Hiểu lại là người ham thích danh lợi, tất nhiên sẽ vì tiền đồ cẩm tú mà vắt hết óc. Làm cho Vạn Quan Hiểu trước tiên sinh ra lòng muốn leo lên nàng, như vậy nàng có thể chiếm thế chủ động trong tràng giao dịch này, cũng sẽ làm cho Vạn Quan Hiểu càng thêm mang ơn nàng, khăng khăng một mực vì nàng làm việc.

"Viên? Đức Chiêu cung?" Vạn Quan Hiểu nao nao, thử thăm dò nói: "Nghe nói Đức Chiêu cung có vị Viên thị..."

Mấy ngày nay lời đồn Thất điện hạ "sủng thiếp diệt thê" là đề tài nóng nhất trong kinh thành và hoàng cung, Vạn Quan Hiểu cũng có nghe thấy, ngẫm lại dung mạo và thủ đoạn của Bùi Nguyên Vũ, hiện nay vừa khéo họ Viên, lại ở Đức Chiêu cung, Vạn Quan Hiểu không khỏi sinh ra suy đoán, chẳng lẽ nghe nói Viên thị cực được Thất điện hạ sủng ái chính là Bùi Nguyên Vũ trước mắt? Nếu là như vậy thật tốt quá!

"Mấy ngày nay lời đồn truyền ồn ào huyên náo, đại khái ngươi cũng nghe nói đi?" Khuôn mặt Viên Sơ Tụ hơi lộ ra chua xót: "Cũng không biết là ai đang hại ta, thế nhưng truyền ra lời đồn như vậy, ngay cả quý phi nương nương cũng tin, thiếu chút nữa muốn đánh chết ta. May mắn quý phi nương nương hiểu rõ lí lẽ, nghe ta giải thích xong, biết ta vô tội, cho nên ngày đó ban tên cho ta, cũng cho ta một danh phận!"

Lời nói bên trong giống như muốn nói đó chỉ là lời đồn, nhưng lộ ra hàm ý lại làm cho Vạn Quan Hiểu vừa kinh vừa hỉ.

Hiển nhiên, vị Viên thị gần đây bị truyền ồn ào huyên náo xác thực chính là trước mắt Bùi Nguyên Vũ, cái gọi là tin đồn vô căn cứ, tất nhiên chưa chắc là thật, nếu không phải Bùi Nguyên Vũ thật sự cực được Thất điện hạ ngưỡng mộ, dẫn đến người khác đố kỵ, cũng sẽ không truyền ra lời đồn như vậy. Mà nghe ý tứ trong lời Bùi Nguyên Vũ nói, hình như Liễu quý phi cũng bị kinh động, muốn xử trí Bùi Nguyên Vũ, kết quả lại bị Bùi Nguyên Vũ nói động tâm tư, chẳng những không xử trí nàng, ngược lại công khai cho nàng danh phận, cho nàng ra ánh sáng... Bùi Nguyên Vũ quả nhiên thủ đoạn lợi hại!

Hiện nay người có quyền lực nhất Đại Hạ chỉ sợ chính là Thất điện hạ và Liễu quý phi.

Mà ở hoàng cung Đại Hạ chú trọng phân vị đích thứ như vậy, Bùi Nguyên Vũ thân là thị thiếp, lại đồng thời được Thất điện hạ và Liễu quý phi song song xem trọng; ngay cả Thất hoàng tử phi vừa mới gả vào đều bị nàng hoàn toàn ngăn chận nổi bật, tiền đồ sau này tất nhiên không thể đo lường! Nếu có thể leo lên Bùi Nguyên Vũ... Vạn Quan Hiểu tim đập thình thịch, cười nói: "Bùi đại tiểu thư —— "

"Đừng gọi ta là Bùi đại tiểu thư, ta hiện tại tên Viên Sơ Tụ, chỉ là cung nữ Liễu thị đưa vào cung mà thôi!" Bùi Nguyên Vũ sửa đúng nói.

Liễu thị đưa vào cung... Nói cách khác, thân phận hiện tại của Bùi Nguyên Vũ là Liễu quý phi cho? Nghe vậy, Vạn Quan Hiểu càng cảm thấy suy đoán của mình chính xác, biết nghe lời nói: "Viên cô nương trăm ngàn đừng tự coi nhẹ mình, nay ngài cực được Thất điện hạ sủng ái, tương lai tất nhiên có tiền đồ cẩm tú!"

"Mượn lời nói tốt lành của ngươi, chỉ hy vọng như thế." Viên Sơ Tụ mỉm cười, vẻ mặt hòa hoãn.

Thấy nàng chấp nhận lời khen tặng của chính mình, Vạn Quan Hiểu liền cảm thấy hấp dẫn, tiếp tục nịnh bợ nói: "Không nghĩ tới Viên cô nương thế nhưng ở trong cung, lúc trước nghe nói tin dữ của ngài, trong lòng ta cũng vì cô nương thở dài, quả nhiên là trời đố kỵ hồng nhan. Dung nhi cũng không biết chuyện này, còn tưởng rằng cô nương thật sự... Vài năm qua lúc nào nàng cũng thương cảm, nói với ta, dù sao cô nương cũng là tỷ tỷ ruột của nàng, nếu ngài còn sống, Bùi tứ tiểu thư lại làm sao dám khi nhục Dung nhi như vậy?"

Hắn biết rõ Bùi Nguyên Vũ và Bùi Nguyên Ca bất hòa, cho nên cũng không giấu diếm, nói thẳng Bùi Nguyên Ca xa lánh hắn và Bùi Nguyên Dung.

"Làm sao ta không nhớ Dung nhi chứ? Chỉ là người ở hoàng cung, thân phận lại hèn mọn, không thể tùy ý làm điều mình muốn!" Viên Sơ Tụ đương nhiên biết Vạn Quan Hiểu đang mượn Bùi Nguyên Dung kéo gần quan hệ, cũng thuận theo nói: "Nay người bên ngoài cảm thấy ta phong cảnh vô hạn, lại có mấy ai hiểu nỗi khổ của ta? Dù sao thân phận hèn mọn, lại không có ca ca đệ đệ hỗ trợ giúp đỡ, tuy rằng tạm thời được Thất điện hạ coi trọng, nhưng chung quy khó có thể lâu dài!"

Nghe Viên Sơ Tụ nói được hợp nhau, Vạn Quan Hiểu vội nói: "Đúng là như thế, dù sao cũng là tỷ muội ruột thịt, huyết mạch tương liên, phần thân mật này người khác không thể bằng được!"

Bùi Nguyên Vũ "chết bệnh" tất nhiên có kỳ quái, nói không chừng đã quyết liệt với Bùi phủ, cũng không có nhà mẹ đẻ có thể dựa vào. Nói không chừng hiện nay người thân duy nhất của nàng chính là Bùi Nguyên Dung, mà hắn là phu quân của Bùi Nguyên Dung. Chỉ cần Bùi Nguyên Vũ hỏi thăm Bùi Nguyên Dung và tình huống của hắn, hắn có thể thuận thế leo lên, thừa cơ kể khổ xin Viên Sơ Tụ giúp đỡ, sau đó đặt lên quan hệ, hợp tác lẫn nhau.

Hắn cần nàng cho vài phần thể diện trước mặt Thất điện hạ, mà nàng cần là địa vị của hắn trên triều đường.

Viên Sơ Tụ thông minh như vậy, tất nhiên có thể hiểu được đạo lý này.

Quả nhiên, tiếp theo Viên Sơ Tụ liền hỏi: "Ta thân bất do kỷ, không thể ra cung, cũng không rõ tình hình Dung nhi mấy năm nay. Hiện tại ngươi đã trở thành thị vệ hoàng cung, chắc là bay xa vạn dặm, cuộc sống của Dung nhi cũng khá tốt có phải không?" Biết rõ Vạn Quan Hiểu canh giữ Lâm Tuyền cung, tất nhiên cũng không quá đắc ý, nàng lại cố ý hỏi như vậy để thử lòng Vạn Quan Hiểu, đạt thành bước đầu hợp tác.

"Viên cô nương có điều không biết... ." Vạn Quan Hiểu nhân tiện tố khổ, kể ra một phen tình cảnh hắn ở thị vệ sở nước sôi lửa bỏng.

Lại giấu diếm người áo đen đêm đó đột nhiên xuất hiện, giúp hắn mưu cầu chức thị vệ hoàng cung, dù sao, người này xem như một chỗ dựa khác của hắn; hơn nữa, từ sau hôm đó người áo đen cũng không xuất hiện nữa, ngay cả Vạn Quan Hiểu cũng không rõ lắm thân phận của người áo đen, cho dù muốn nói cũng không biết nói sao.

"Hiện tại Dung nhi là người thân duy nhất của ta, ngươi là phu quân của nàng, tất nhiên ta phải chiếu khán chút."

Viên Sơ Tụ biết, tuy rằng Vạn Quan Hiểu chỉ kể khổ, cũng không cầu nàng hỗ trợ, nhưng trên thực tế hắn đang thử địa vị của nàng trong lòng Thất điện hạ. Nếu nàng có thể giúp hắn cải thiện tình cảnh ở thị vệ sở, vậy chứng minh nàng xác thực được sủng ái, Vạn Quan Hiểu mới có thể chân chính đầu hướng nàng, mới có khả năng chậm rãi bị nàng thu nạp. Ngược lại, nếu nàng không thể giúp Vạn Quan Hiểu, cho dù nàng lại được Thất điện hạ sủng ái, Vạn Quan Hiểu cũng sẽ không vì vậy liền khăng khăng một mực với nàng. Dù sao, với cách làm người của Vạn Quan Hiểu, nếu không có lợi ích thực tế, làm sao hắn chịu trở thành chỗ dựa của nàng?

Vạn Quan Hiểu mừng rỡ: "Vậy đa tạ Viên cô nương!"

Trở lại Thần Phương Các, Viên Sơ Tụ đều đang suy nghĩ, phải xử lý chuyện Vạn Quan Hiểu ở thị vệ sở như thế nào. Chỉ có chuyện này làm thành, Vạn Quan Hiểu mới cảm thấy dựa vào nàng có trông cậy, nàng mới có thể mượn sức Vạn Quan Hiểu, bởi vậy phải giúp Vạn Quan Hiểu giải quyết chuyện này. Nếu Thất điện hạ chịu ra mặt, tự nhiên dễ nói, nhưng mà hiện nay Thất điện hạ thanh thế đang ở đỉnh cao, một người đứng thứ tư võ cử của hơn ba năm trước chỉ sợ vào không được mắt Thất điện hạ, lười phí tâm tư vì hắn; nếu nói là vì nàng... tất nhiên Thất điện hạ không xem trọng nàng như vậy!

Nhưng mà, chuyện này cũng không cần thiết Thất điện hạ ra mặt, nói không chừng nàng có thể tự giải quyết.

Viên Sơ Tụ suy tư, sai người đi mời Vương Trà Truyền lại đây.

Trước đó bị trượng trách, Viên cô nương chẳng những không bị đánh chết, ngược lại bởi vậy vào mắt Liễu quý phi, sau đó Liễu quý phi liền sai người đưa tới kim sang dược tốt nhất cho nàng, bởi vậy thương thế mới có thể lành nhanh như vậy, chuyện này càng làm cho Vương Trà Truyền kiên định ý tưởng, tương lai Viên cô nương tất nhiên không tầm thường, bởi vì vừa hung hăng đắc tội nàng, trong lòng hắn đang không yên, bởi vậy cực kỳ ân cần, rất nhanh đã đến Thần Phương Các, vâng lời nói: "Viên cô nương có gì phân phó cứ việc nói, nô tài tất nhiên vâng theo!"

"Không dám nói phân phó, chỉ là có chuyện muốn làm phiền Vương công thay ta giải quyết." So vẻ mặt vắng vẻ đạm mạc trước đó, thần sắc Viên Sơ Tụ dịu đi rất nhiều.

Vương Trà Truyền vội nói: "Viên cô nương cứ việc nói!"

"Là như vầy, trong thị vệ sở có một người tên là Vạn Quan Hiểu, mới đến nhận chức tam đẳng thị vệ, chỉ là bởi vì xuất thân bần hàn, mà trong thị vệ sở có nhiều thế gia đệ tử nên bọn họ có chút xa lánh hắn. Vốn ta không nên nhúng tay chuyện này, nhưng mà Vạn Quan Hiểu cũng xem như thân thích của ta, bởi vậy không thể không chiếu khán chút." Đôi mắt Viên Sơ Tụ lẳng lặng nhìn Vương Trà Truyền: "Cho nên, ta nghĩ mời Vương công phái người đi thị vệ sở truyền lời, để cho hắn yên ổn làm việc. Không biết Vương công công có chịu cho ta chút mặt mũi hay không?"

Vương Trà Truyền vừa nghe liền hiểu được.

Viên cô nương đây là muốn mượn thanh danh Đức Chiêu cung chiếu cố Vạn Quan Hiểu một chút, truyền lời là chuyện nhỏ, quan trọng là muốn cho người trong thị vệ sở biết, Vạn Quan Hiểu có quan hệ với Đức Chiêu cung, làm cho bọn họ không dám lại xa lánh Vạn Quan Hiểu. Loại chuyện cáo mượn oai hùm này người trong hoàng cung thường xuyên làm, chỉ là phái người đi một chuyến mà thôi, đối với Vương Trà Truyền mà nói chỉ là việc rất nhỏ, có thể lấy lòng Viên cô nương, cớ sao mà không làm?

"Viên cô nương yên tâm, nô tài biết nên làm như thế nào!" Vương Trà Truyền lập tức đáp.

"Vương công công dừng bước, tuy rằng Vạn Quan Hiểu là thân thích của ta, ta giúp hắn cũng thực bình thường, nhưng mà dù sao về lý không hợp, hơn nữa nay ta thị phi quấn thân, không muốn sinh chuyện nữa. Cho nên, chuyện này ta không muốn Thất điện hạ biết, nếu Vương công công không thể làm, hiện nay liền cự tuyệt, giúp ta giữ bí mật trước mặt Thất điện hạ, ta cũng cảm kích thịnh tình của ngươi. Nhưng nếu Vương công công bây giờ đáp ứng, quay đầu lại đi nói cho Thất điện hạ..." Viên Sơ Tụ dừng một chút, chậm rãi nói: "Vậy đã có thể thương tổn mặt mũi của ta!"

Trong lời nói mềm nhẹ mang theo dày đặc hàn ý.

Vương Trà Truyền vội nói: "Xin Viên cô nương yên tâm, nếu ngay cả việc nhỏ ấy nô tài cũng làm không xong, còn phải kinh động Thất điện hạ, vậy nô tài cũng làm không nổi đại tổng quản Đức Chiêu cung. Ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không để Thất điện hạ biết."

"Vậy đa tạ Vương công thay ta giải quyết, viên ngọc phỉ thuý này xem như tạ lễ của ta!" Viên Sơ Tụ tùy tay từ trên bàn trang điểm lấy ra một viên phỉ thúy thưởng qua.

Vương Trà Truyền nhận lấy, vẻ mặt đầy vui mừng.

Ngọc phỉ thuý có quý giá hay không không quan trọng, quan trọng nhất là, Viên cô nương chịu thưởng cho hắn này nọ, liền đại biểu ân oán quá khứ toàn bộ xóa bỏ có phải không?

Rất nhanh, Vương Trà Truyền đã phái tiểu thái giám đến thị vệ sở, nói muốn truyền lời cho Vạn Quan Hiểu, nội dung lời nói chẳng qua là mây bay, quan trọng nhất là eo bài "Đức Chiêu cung" lóe sáng trên thắt lưng vị công công này, cùng với theo như lời hắn "Phụng lệnh Thất điện hạ đến truyền lời".

Tiễn bước tiểu thái giám truyền lời, sắc mặt bọn người Tề Trọng Thân ngưng trọng.

"Mẹ nó, không nghĩ tới núi dựa sau lưng Vạn Quan Hiểu không danh không tiếng lại là Đức Chiêu cung!" Chu Tiền Học nhịn không được mắng: "Chúng ta sớm nên nghĩ đến mới phải. Rõ ràng Liên Bá phụ đã đánh tiếng tốt với chính vệ và thống lĩnh thị vệ, chức của Liên đại ca đã chắc chắn như đinh đóng cột vậy mà lại bị chặn ngang, nửa đường nhét vào mặt hàng như vậy, ngoại trừ Thất điện hạ, ai có bản lĩnh lớn như vậy?"

Viên Càn Minh nhíu mày: "Vậy sao trước đó Vạn Quan Hiểu không hé răng?"

"Ai biết tiểu tử này đang tính toán chuyện gì?" Lão Lý cũng cắn răng: "Nói không chừng thể diện tiểu tử này ở trước mặt Thất điện hạ căn bản cũng không lớn như vậy, cho nên lúc trước không mời được Thất điện hạ. Mấy ngày nay, hắn không biết luồn cúi lấy lòng như thế nào, mới có thể làm cho Thất điện hạ xuất đầu giúp hắn."

Triệu Lương trầm tư nói: "Cho dù là như vậy, Vạn Quan Hiểu vẫn có liên quan tới Thất điện hạ, cho dù thể diện không lớn nhưng có thể nói được lời nói, có thể làm cho Thất điện hạ phái người truyền lời cho hắn, chúng ta đắc tội không nổi, chỉ sợ cũng chỉ có thể yên tĩnh. Dù sao, chúng ta không thể trêu vào Thất điện hạ!"

"Chẳng lẽ cứ tha tiểu tử này như vậy?" Tề Trọng Thân có chút không cam lòng.

Vẻ mặt Triệu Lương bất đắc dĩ, hiển nhiên chỉ có thể như thế.

"Nghĩ đến về sau cả ngày đều có người như vậy lắc lư trước mắt, ta liền cảm thấy tức giận, đã vậy lại còn không thể động hắn, thật sự là làm cho người ta phiền lòng!" Chu Tiền Học oán hận nói: "Ta thấy, chúng ta nên nhanh nghĩ cách đẩy tiểu tử này ra ngoài, mắt không thấy lòng không phiền, nói không chừng còn có thể cho Liên đại ca một chỗ trống, huynh đệ chúng ta có thể tề tụ! Tổng tốt hơn so với nhìn khuôn mặt tiểu tử kia!"

Trong lòng Viên Càn Minh vừa động: "Nói như vậy cũng không phải không có biện pháp, trước đó nghe chính vệ nói, bên kinh triệu phủ thiếu một tư pháp tòng quân, muốn chọn một người từ thị vệ hoàng cung bên này qua đó. Tuy rằng kinh triệu phủ dễ dàng đắc tội với người khác, thị vệ nhất đẳng nhị đẳng không quá để ý, nhưng dù sao cũng là chức quan tòng ngũ phẩm, hơn nữa là thực chức, đối với thị vệ tam đẳng như chúng ta mà nói, vẫn rất khó cầu được. Hay là chúng ta ra chút công phu ở chỗ chính vệ, đoạt lấy danh ngạch này đẩy cho Vạn Quan Hiểu, tống hắn ra thị vệ sở, cũng có thể cho Liên đại ca chỗ trống."

Chu Tiền Học nhíu mày nói: "Vậy rất tiện nghi tiểu tử này rồi?"

"Ta cũng cảm thấy, chủ ý này của Càn Minh rất hay. Giống như lúc trước, chúng ta phí bao nhiêu tâm tư ‘chiếu cố’ Vạn Quan Hiểu, xác thực rất mệt, nhưng hiện tại biết Vạn Quan Hiểu dựa vào Thất điện hạ, chúng ta không thể lại động hắn, giữ hắn ngược lại phiền lòng. Chẳng bằng nhân cơ hội tống hắn đi, vừa mới vào thị vệ sở không bao lâu đã cho hắn chuyển công tác, cho dù là Thất điện hạ cũng không thể nói chúng ta bạc đãi hắn. Cứ như vậy, chúng ta vừa có thể chu toàn với Thất điện hạ, lại không cần nhìn khuôn mặt Vạn Quan Hiểu, vừa có thể cho Liên đại ca có vị trí trống, một công ba việc, cớ sao mà không làm?" Tề Trọng Thân nhưng thật ra đồng ý chủ ý này.

"Vậy cứ làm thế đi!" Cuối cùng bốn người rốt cuộc đồng thời tỏ thái độ.

Cứ như vậy, từ đó về sau, thái độ đám người Tề Trọng Thân với Vạn Quan Hiểu rõ ràng cải thiện, hơn nữa nhanh chóng vì hắn mưu chức kinh triệu phủ tư pháp tòng quân, đưa hắn đến kinh triệu phủ. Đối mặt với đãi ngộ khác biệt rõ ràng này, Vạn Quan Hiểu mừng rỡ như điên, quả nhiên người có núi dựa vào chính là không giống, vừa mới đến thị vệ sở không bao lâu đã được phái đến thực chức, từ nay về sau càng kiên định đầu nhập vào Viên Sơ Tụ.

Mà nghe nói nhanh như vậy Vạn Quan Hiểu đã mưu được thực chức, Viên Sơ Tụ cũng có vài phần xem trọng năng lực của Vạn Quan Hiểu.

Cứ như vậy, hai người càng xem càng vừa mắt, liên hệ càng thêm chặt chẽ.

——— —————— —————— ————————

Trong thư phòng, đỉnh lò thần thú trừng mắt bằng đồng bốc lên nhè nhẹ từng đợt từng đợt khói trắng, chậm rãi lan tỏa ra trong không khí, mang theo một hương thơm thoang thoảng giúp thanh tâm tĩnh khí. Từ sau chuyện ở Lãnh Thúy cung, Vũ Hoàng Mặc rất ít khi lại mặc quần áo đỏ đàng hoàng phóng túng, đều là bào quan đứng đắn, đặc biệt ở loại địa phương nghiêm túc như thư phòng, giờ phút này hắn mặc một áo ngoài cổ tròn xanh ngọc, thắt lưng bằng ngọc, đầu đội tử kim quan, trang phục tầm thường mặc trên người hắn lộ ra tôn quý thanh nhã mà người khác khó có thể với tới.

Hơn nữa giờ phút này hắn đang cúi đầu xem thư, đã không có vẻ bất cần đời, đàng hoàng phóng túng ngày thường, chỉ còn lại vẻ nghiêm túc chăm chú, tẫn hiện uy nghi của hoàng tử, cộng thêm dung mạo như yêu nghiệt của hắn, càng thêm quang hoa lộng lẫy, làm người ta không dám nhìn thẳng.

"Cửu điện hạ, mời dùng trà!"

Thư phòng trọng địa bậc này, ngoại trừ ám vệ Hàn Lân thân tín, cũng chỉ có nha hoàn hồi môn của Bùi Nguyên Ca dám đi vào. Thanh Đại tay cầm khay, buông xuống chung trà diêu phấn màu hoa cỏ, nước trà xanh biếc trong suốt mang theo nhiệt khí, hương trà lượn lờ.

Nhìn nội dung trên thư, khóe miệng Vũ Hoàng Mặc lộ ra một tia mỉm cười, gấp lại thư nhét vào trong sách, tùy tay mở ra công văn khác. Nghe được lời Thanh Đại nói, hắn ngẩng đầu lên, hơi vuốt cằm nhìn Thanh Đại, nhoẻn miệng cười, hắn vừa cảm thấy khát nước, Nguyên Ca liền phái người đến đưa trà, thật sự là thần giao cách cảm! Lấy chung trà, thuận miệng hỏi: "Nguyên Ca đang làm gì?"

"Hoàng tử phi vừa mới tính sổ sách, nói tháng này thu không bằng chi, đang oán giận đấy!" Thanh Đại cười nói.

Vũ Hoàng Mặc nghe vậy cũng cười, lắc đầu nói: "Quỷ keo kiệt! Ngươi nói cho chủ tử nhà ngươi, bao nhiêu phí tổn đều do ta chịu, miễn cho nàng đau lòng!" Nói xong, tùy tay xuyết chung trà, lại ngửi thấy được mùi lá sen thơm ngát nhập vào mũi, thấm vào lòng, không biết nhớ tới cái gì, khóe miệng nhất thời lộ ra ý cười ấm áp, nhịn không được khen: "Trà thơm quá!"

Lập tức lại cúi đầu tiếp tục xem công văn.

Thanh Đại nao nao, lập tức y theo lệ thường buông chung trà, xoay người đi ra ngoài.

Ngoài thư phòng có hai cung nữ đang chờ, thấy Thanh Đại đi ra, đều phúc phúc thân, đi theo nàng cùng nhau ra thư phòng.

Các nàng là cung nữ mới tới, nếu không có Thanh Đại dẫn đường là không có tư cách ra vào thư phòng. Đang trên đường, cung nữ Mộ Tuyết bỗng nhiên nói: "Vừa rồi nô tỳ nghe được Cửu điện hạ khen là trà thơm quá! Nước trà giống nhau, nhưng mà Thanh Đại tỷ tỷ đưa tới, Cửu điện hạ sẽ khen thơm, quả nhiên vẫn là Thanh Đại tỷ tỷ có thể diện trước mặt Cửu điện hạ!"

Thanh Đại nao nao, dừng bước chân: "Nói bậy, nào có loại chuyện này?"

"Nô tỳ mới không nói bậy, đồ vật giống nhau nhưng chỉ có Thanh Đại tỷ tỷ đưa qua, Cửu điện hạ mới khen tốt!" Mộ Tuyết không phục phản bác: "Không tin Thanh Đại tỷ tỷ có thể hỏi Phù Trản! Nha hoàn hồi môn của Lục hoàng tử phi đều làm thông phòng? Hiện nay Lục hoàng tử phi có thai, đều là các nàng thay phiên hầu hạ Lục điện hạ." Vẻ mặt Mộ Tuyết chân thật: "Thanh Đại tỷ tỷ đẹp như vậy, lại được Cửu hoàng tử phi coi trọng, tương lai Cửu hoàng tử phi có thai, Thanh Đại tỷ tỷ tất nhiên là được làm thông phòng, hầu hạ Cửu điện hạ. Bằng không, lúc đó nếu như bị nữ nhân nào không an phận bò lên trên, đến lúc đó thua thiệt vẫn là Cửu hoàng tử phi! Phù Trản, ngươi nói ta nói có đúng không?"

Thanh Đại có ý với Cửu điện hạ, tuy rằng bí ẩn nhưng Mộ Tuyết vẫn có thể nhận ra.

Nhưng mà Thanh Đại và Cửu hoàng tử phi chủ tớ tình thâm, tùy tiện châm ngòi để hai người bất hoà tranh đoạt Cửu điện hạ, nói không chừng Thanh Đại sẽ bắn ngược.

Bởi vậy Mộ Tuyết nói được rất xảo diệu, trước tiên cho Thanh Đại một loại ảo giác, khiến nàng cảm thấy, nàng hầu hạ Cửu điện hạ là giúp Cửu hoàng tử phi, là tận trung với Cửu hoàng tử phi, hơn nữa đó cũng là lệ cũ ước định đã lâu trong giới quý tộc, cứ như vậy, trong lòng Thanh Đại có thể tương đối dễ tiếp thu việc làm thông phòng cho Cửu điện hạ. Nàng vốn có tình ý với Cửu điện hạ, chỉ cần trong lòng vượt qua cửa này, về sau mới có thể từng bước một hướng dẫn an bài.

Hơn nữa lời nàng nói hoàn toàn chân thực, không có nửa điểm nói ngoa.

Phù Trản gật đầu, nói: "Không sai, không chỉ trong cung, giới quý tộc đều có lệ này, dù sao cũng là người thân tín của chủ mẫu, để các nàng hầu hạ phu quân, chủ mẫu mới có thể yên tâm!" Nàng là một người đàng hoàng, hoàn toàn không biết tâm tư của Mộ Tuyết, chỉ nghe Mộ Tuyết hỏi, nàng liền ngoan ngoãn trả lời.

Thanh Đại mím môi, ánh mắt dần dần trầm liễm, giống như lâm vào trầm tư.

"Cho nên, tương lai Thanh Đại tỷ tỷ tất nhiên là hầu hạ Cửu điện hạ, tỷ rất đẹp, lại được Cửu hoàng tử phi xem trọng, Cửu điện hạ lại thích, tương lai nếu có một nam nửa nữ, lập tức có thể trở thành chủ tử, không cần làm nô tỳ, kia mới không cô phụ dung mạo và tài năng của Thanh Đại tỷ tỷ!" Thấy Thanh Đại có vẻ xiêu lòng, Mộ Tuyết vội rèn sắt khi còn nóng, tăng thêm mê hoặc: "Đến lúc đó Thanh Đại tỷ tỷ triệu nô tỳ qua hầu hạ có được không? Đi theo chủ tử như Thanh Đại tỷ tỷ, nô tỳ làm việc cũng có nhiệt tình!"

Thanh Đại liếc mắt nhìn nàng: "Chuyện còn chưa xảy ra, đừng nói bậy!"

"Nô tỳ là suy nghĩ vì Thanh Đại tỷ tỷ, nếu Thanh Đại tỷ tỷ ngược lại cảm thấy nô tỳ nói bậy, nô tỳ không nói nữa!" Thấy Thanh Đại nói không nghiêm khắc như lúc trước, ôn hòa rất nhiều, Mộ Tuyết biết nàng cũng không phải là hoàn toàn không động lòng, cố ý làm vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Có lẽ nô tỳ thực sự đoán sai, có thể Cửu hoàng tử phi là muốn Tử Uyển tỷ tỷ làm thông phòng cũng không chừng. Dù sao với tuổi của Tử Uyển tỷ tỷ đã nên gả cho người, nhưng Cửu hoàng tử phi cũng không có quyết định này, nói không chừng là dự bị cho Cửu điện hạ. Được rồi, nô tỳ không nói nữa, miễn cho đến lúc đó Thanh Đại tỷ tỷ không vui một hồi, lại oán giận nô tỳ!"

Nàng cố ý tung Tử Uyển, khiến cho Thanh Đại cảm giác khẩn trương.

Thanh Đại dung mạo đẹp như vậy, vốn cũng không dễ an phận, lại có ý với Cửu điện hạ, nghe xong nàng nói vậy, nếu nói không có nửa điểm động tâm tuyệt đối là lừa con nít! Mộ Tuyết nghiễm nhiên chuyển dời đến Tử Uyển. . .Nếu luôn luôn phải có người bên cạnh tiểu thư làm thông phòng, tại sao không thể là ta? Dưới tình hình như thế, Thanh Đại rất dễ sinh ra câu hỏi như vậy, kế tiếp dụ nàng mắc câu sẽ dễ hơn nhiều.

Quả nhiên, Thanh Đại đột ngột ngẩng đầu, ngay sau đó hơi cắn môi.

"Phù Trản, ngươi đưa trà trở về trước đi." Đuổi Phù Trản đi, Thanh Đại do dự hồi lâu, lúc này mới hỏi Mộ Tuyết: "Ngươi nói là thật sao? Chuyện thông phòng. . . còn có, ngươi nói đồng dạng nước trà, ta đưa qua, Cửu điện hạ sẽ khen thơm quá, còn có chuyện khác. . . Ngươi nói, Cửu điện hạ nhìn thấy ta, sẽ đặc biệt hài lòng phải không?"

Biết Thanh Đại đã mắc câu, khóe miệng Mộ Tuyết hiện lên một chút ý cười.

"Chuyện này cũng không phải chỉ có ta thấy được, chẳng qua trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cho nên Thanh Đại tỷ tỷ không rõ ràng lắm mà thôi, không tin, xế chiều Mộc Tê tỷ tỷ tới đưa trà, Thanh Đại tỷ tỷ ở bên cạnh nhìn, nhìn xem Cửu điện hạ có phải không giống hay không?" Mộ Tuyết có chút tức giận nói, trái lại càng thêm nhấn mạnh chuyện này đáng tin.

Vì vậy, xế chiều Mộc Tê tới đưa trà, ra khỏi cửa liền thấy Thanh Đại đứng trầm tư không nói.

"Thanh Đại, tỷ làm sao vậy?" Không nghĩ tới lúc này Thanh Đại sẽ xuất hiện ngoài cửa, Mộc Tê không khỏi hỏi.

Thanh Đại chợt hồi thần, cười nói: "Không có gì, vừa rồi tiểu thư muốn tìm sợi tơ Lưu Quang Ti nhưng tìm không được. Ta nghĩ trong ngày thường đều là tỷ quản sợi tơ của tiểu thư, nói không chừng có thể nhớ, nên tới hỏi một chút." Vì muốn kiểm tra phản ứng của Cửu điện hạ, nàng cố ý giấu đi Lưu Quang Ti, sau đó mượn cớ Mộc Tê chưởng quản chỉ tơ, liền có thể quang minh chính đại đến tìm Mộc Tê.

"Hoá ra là như vậy." Mộc Tê nhưng không sinh nghi: "Không phải Lưu Quang Ti luôn luôn đặt ở hộp chỉ tơ ô người thứ ba sao?"

Thanh Đại giả vờ không hiểu nói: "Đúng vậy, nhưng đột nhiên tìm không thấy, tỷ trở về giúp tiểu thư tìm đi!"

Mộc Tê gật đầu, vội trở về trợ giúp tìm chỉ tơ.

Chờ đến Mộc Tê rời đi, Thanh Đại lập tức lại rơi vào trầm tư, Mộ Tuyết xuất hiện bên cạnh nàng: "Thanh Đại tỷ tỷ, ta không có nói sai có phải không? Mộc Tê tỷ tỷ tới đưa trà, vẻ mặt Cửu điện hạ cùng với lúc trưa Thanh Đại tỷ tỷ tới rõ ràng không giống nhau, thậm chí còn hơi nhíu mi, hiển nhiên là càng hợp ý Thanh Đại tỷ tỷ đưa trà. Nước trà như nhau, lá trà như nhau, độ lửa như nhau, nhưng Thanh Đại tỷ tỷ đưa trà, Cửu điện hạ liền thích! Kỳ thực không chỉ nước trà, phàm là vật do Thanh Đại tỷ tỷ đưa đến, Cửu điện hạ đều phá lệ thoả mãn. Mặc dù thần tình rất nhỏ bé nhưng vẫn có thể cảm giác được, chứng tỏ Cửu điện hạ đích xác càng thích Thanh Đại tỷ tỷ!"

Thanh Đại nhìn nàng một cái, lại không có lên tiếng, mà là rơi vào trầm tư.

Làm nha hoàn hồi môn của Bùi Nguyên Ca, cũng ngây người một thời gian tại Xuân Dương cung, nàng lại phá lệ chú ý Cửu điện hạ, vì vậy đối với phản ứng rất nhỏ của Cửu điện hạ, nàng so với người khác càng mẫn cảm hơn. Đúng như lời Mộ Tuyết nói, vừa rồi khi Mộc Tê tới đưa trà, vẻ mặt Cửu điện hạ đúng là có một chút bất mãn, tuy rằng rất nhỏ, cũng không có nói ra, thế nhưng Thanh Đại đích xác có thể nhìn ra được. Mộ Tuyết lại nói năng hùng hồn, chắc hẳn nàng nói những vật khác cũng không phải nói ngoa, tại sao phải như vậy? Rõ ràng chính là đồ vật như nhau, tại sao Cửu điện hạ lại sẽ đặc biệt thích nàng đưa tới?

Chẳng lẽ . . . .

Tim Thanh Đại chợt đập mạnh.

Mộ Tuyết đứng bên cạnh nhìn, trong đôi mắt thoáng qua một tia đắc ý, nàng hoàn toàn không lo lắng Thanh Đại đi kiểm tra những chuyện này, bởi vì đồ Thanh Đại đưa qua, đích xác sẽ làm Cửu điện hạ càng thích, bởi vì những thứ đó là nàng và cơ sở ngầm khác động tay chân. . . Cửu hoàng tử phi trị cung nghiêm cẩn, đối với các nàng cung nữ mới tới cũng không tin tưởng, bởi vậy toàn bộ vật đưa cho Cửu điện hạ đều rất cẩn thận, nhất là bên người nàng còn có một Tử Uyển am hiểu y dược. Thế nhưng, trọng điểm các nàng quan tâm chỉ ở thứ có hại, nếu trong lá trà bỏ thêm một ít hương sen, trên quần áo thêm chút hương phấn không có hại, trong mực Huy Châu thêm một chút tô mực. . . Như vậy đối với người hoàn toàn không có chỗ hại, các nàng sẽ không quá mức lưu ý.

Liễu quý phi nuôi nấng Cửu điện hạ nhiều năm như vậy, không ai so với Liễu quý phi càng thêm rõ ràng làm sao có thể khiến cho Cửu điện hạ yêu thích.

Muốn Thanh Đại chân chính động tâm, biện pháp tốt nhất là khiến cho chính nàng cảm thấy, Cửu điện hạ cũng thích nàng, xem trọng nàng vài phần. Cho nên, vật do Thanh Đại đưa cho Cửu điện hạ đều bị các nàng động một ít tay chân dựa theo Liễu quý phi dặn dò. Cứ như vậy, Cửu điện hạ đương nhiên càng thêm thích vật Thanh Đại đưa qua.

Mà chuyện có thêm phụ gia, Thanh Đại tất nhiên không biết, nàng sẽ chỉ cảm thấy, đồ vật giống nhau nhưng Cửu điện hạ càng thích nàng đưa qua, trừ chuyện Cửu điện hạ thích nàng còn có lời giải thích hợp lý nào sao? Chỉ cần Thanh Đại có ảo giác này, lại khiến nàng cảm thấy, Cửu điện hạ chính là thích nàng, nhưng vì trở ngại Cửu hoàng tử phi, mới không thể thân cận nàng. . .

Cứ như vậy, Thanh Đại tất nhiên sẽ sinh lòng bất mãn đối với Cửu hoàng tử phi, trăm phương ngàn kế muốn làm thông phòng cho Cửu điện hạ.

Lúc này, Liễu quý phi nên đứng ra!

Chuyện phát triển đúng như Mộ Tuyết đoán trước, khi xuất hiện trước mặt Cửu điện hạ, Thanh Đại trang điểm ăn mặc càng ngày càng tinh xảo, ngược lại, vì Mộ Tuyết nói vài lời lơ đãng, Thanh Đại hình như càng ngày càng xa cách Cửu hoàng tử phi, không còn là vẻ mặt cung kính bình thường.

Tử Uyển một lòng nhào vào trên người Bùi Nguyên Ca, nhất định phải giúp nàng điều dưỡng tốt thân thể, Mộc Tê chưởng quản nhiều việc, cực kỳ bận rộn, duy chỉ có Sở Quỳ thận trọng, trong lúc bận rộn nhưng vẫn chú ý tới Thanh Đại có dị thường, tìm một khi rảnh rỗi nói chuyện với nàng.

"Thanh Đại, tỷ làm sao vậy?!" Sở Quỳ cau mày hỏi.

Thanh Đại vốn là có chút tâm thần hoảng hốt, đột nhiên bị Sở Quỳ kéo đến chỗ yên lặng không người, thiếu chút nữa la lên, nhận ra là Sở Quỳ mới thư giãn, vỗ ngực một cái nói: "Sở Quỳ, tỷ làm gì vậy? Đột ngột kéo ta như vậy, ta còn tưởng là người nào?"

"Ta ngược lại muốn hỏi tỷ, mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì với tỷ vậy? Tại sao luôn luôn tâm thần hoảng hốt, ở chỗ tiểu thư bên kia cũng lười rất nhiều? Thanh Đại, tiểu thư tốt với chúng ta, chúng ta bởi vậy phải hiểu được cảm ơn, chứ không phải ỷ sủng mà kiêu, tỷ làm như vậy thật không đúng mực!" Sở Quỳ lớn tiếng quát, các nàng đều xuất thân nghèo khổ mới bán mình làm nô, may mà gặp tiểu thư tốt bụng như vậy, ăn no mặc ấm, còn phí tâm tư đào tạo, chỉ bảo các nàng cách đối nhân xử thế đủ loại phương thức. . .

Biểu hiện của Thanh Đại mấy ngày nay thực sự làm cho nàng thất vọng!

"Ta hiểu ta hiểu, tỷ hãy yên tâm đi, ta có chừng mực!" Thanh Đại hoàn toàn không nghe rõ ràng lời của nàng, qua loa đáp ứng, liền nói có việc rời đi trước, cho đến khi trở lại phòng mình, cài đóng cửa phòng, mới thể hiện rõ tâm tình giờ phút này, trên gương mặt chỉ còn lại kinh hoảng và khiếp sợ, ngực kịch liệt phập phồng.

Thì ra người phía sau Mộ Tuyết là Liễu quý phi!

"Thanh Đại tỷ tỷ, mấy ngày nay, mặc dù Cửu hoàng tử phi không chú ý tới hành vi của tỷ trước mặt Cửu điện hạ, nhưng luôn có người nhìn ở trong mắt, nếu như mách cho Cửu hoàng tử phi nơi đó, để Cửu hoàng tử phi biết tỷ nổi lên tâm tư khác với Cửu điện hạ, với sự xem trọng của Cửu hoàng tử phi với Cửu điện hạ, chỉ sợ Thanh Đại tỷ tỷ sẽ không có kết quả tốt đâu? Nếu ta không có ý tốt với Thanh Đại tỷ tỷ, cũng sẽ không nói ra, mà sẽ im lặng mật báo, còn có thể lấy lòng Cửu hoàng tử phi! Ta thật sự là cảm thấy oan khuất vì Thanh Đại tỷ tỷ, với dung mạo và tài năng của tỷ, nếu phải cả đời làm nô tỳ thật sự là ủy khuất. Quý phi nương nương là mẹ nuôi của Cửu điện hạ, lại có quyền chưởng cung, nếu ngài ấy có thể làm núi dựa cho Thanh Đại tỷ tỷ, Thanh Đại tỷ tỷ nhất định có thể lên như diều gặp gió!"

"Tỷ suy nghĩ cho thật kỹ đi!"

"Nếu như muốn rõ ràng, cứ việc tới nói cho ta biết, ta dẫn tỷ đi gặp Liễu quý phi!"

Thanh Đại nắm quyền thật chặt, Mộ Tuyết thật sự là quá giảo hoạt, đầu tiên là dụ dỗ nàng mắc câu, sau đó xem đây là nhược điểm uy hiếp nàng, ngay sau đó lại tung Liễu quý phi làm mồi. . .

Nàng trầm tư, gắt gao cắn môi, hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm.

Nhìn trước mắt cung nữ áo xanh dung mạo xinh đẹp, Liễu quý phi nhẹ nhàng sờ sờ nắp trà, hơi nhướng nhướng mày. Loại nữ tử bởi vì xinh đẹp mà không an phận, lại trầm mê mỹ sắc của Hoàng Mặc đã không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, làm sao có thể nhanh nhất khiến người như thế mắc câu, nghe theo lời của nàng, Liễu quý phi có kinh nghiệm rất phong phú. Hiện tại Thanh Đại xuất hiện trước mặt nàng cũng không khiến nàng cảm thấy bất ngờ, nếu Thanh Đại không đến, nàng ngược lại sẽ cảm thấy kỳ quái!

"Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nghe lời, bổn cung tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, tất nhiên sẽ khiến ngươi cầu được ước thấy!"

Sau khi giao phó toàn bộ việc Thanh Đại cần phải làm, Liễu quý phi hứa hẹn nói.

Thanh Đại do dự hồi lâu, rốt cuộc nhỏ giọng nói: "Nô tỳ nhớ kỹ, tất nhiên sẽ vâng theo nương nương dặn dò!"

"Tốt, đi xuống đi!"

Chờ đến Mộ Tuyết dẫn Thanh Đại đi, khóe mắt Liễu quý phi cuối cùng nhếch lên một chút ý cười, Thanh Đại thật là ngu không thể nói nổi! Với tính tình của Bùi Nguyên Ca, chỉ cần Thanh Đại an phận, tương lai tuyệt đối sẽ không bạc đãi, nhưng đáng tiếc. . . Chỉ là như vậy mới có chỗ cho nàng phát huy, mới có trò hay kế tiếp, ngày mai chính là thược dược hoa yến, thời gian vừa vặn!

Nàng rất chờ mong đến lúc đó Bùi Nguyên Ca sẽ có biểu tình gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.