Liệu Đơn Phương Có Trở Thành Tình Yêu

Chương 47: Ấm áp




Trong quán bar hoa lệ đủ thứ nhấp nháy lung linh sắc cầu vồng

Thân ảnh quyến rũ ngồi bên quầy bar trên tay là ly rượu Rum sóng sánh. Hà Ánh thoải mái thưởng thức rượu ... sau vụ lần này dù Vương Lãnh Nhân có yêu thích con nhỏ đó thế nào cũng không thể ở cạnh nó nữa...

Hắn... là người đàn ông của cô muốn thoát khỏi tay cô??? Ảo tưởng

-Người đẹp. Một mình uống rượu không thấy chán sao?

Gã đàn ông bảnh bao ăn mặc sang trọng bước tới cùng Hà Ánh chạm cốc

Cô ả cười tao nhã

-Vị này là?

-Tại hạ Lưu Hùng. Xin hỏi người đẹp ta nên xưng hô thế nào?

-Tôi tên Ánh

Lưu Hùng cười

-Tên hay... đẹp như kim cương

Nghe được khen Ánh thích nhưng vẫn giả vờ cao quý

Lưu Hùng nhìn cô một lượt, người này thân hình không tệ có vẻ khá hơn những ả hắn chơi qua... mồi ngon

-Ánh tiểu thư hôm nay tới giải khuây sao?

Lưu Hùng hỏi

-Không, là tới ăn mừng...

-Ồ... vậy thân hèn mọn tôi đây có thể chung vui không?

Hà Ánh ngập ngừng một chút xong cũng gật đầu

Hai người uống rượu rất nhiều, tửu lượng của Hà Ánh không tệ có thể sánh ngang hoa hoa công tử Lưu Hùng

Hắn hơi bất mãn vì không ăn được nhưng không sao... thứ hắn muốn nhất định hắn sẽ có được

Chỉ là... sớm hay muộn thôi

Là một tên lão làng hắn chứng tỏ mình là người đứng đắn galang đưa con mồi về nhà

Nhìn gia thế đồ sộ con cáo già khẽ nhếch môi cười

**********

Sáng hôm sau trước cửa nhà họ Vương xuất hiện một phong thư lạ...

Vương phu nhân nghi hoặc mở ra...

Bên trong là rất nhiều hình... Hà Ánh trong quán Bar với bộ đầm sexy... mặc như không mặc... đang quấn lấy đàn ông lạ....

Sock...

Vương phu nhân loạng choạng xuýt ngã

Đứa con gái này... có phải Ánh nhi???? Nhưng... nó làm sao có thể sống phóng túng tùy tiện như vậy.

-Có chuyện gì vậy?

Lão già nhà họ Vương chống gậy đi xuống , thấy cô con dâu kiêu căng của mình mặt mày xanh ngắt ông cũng lo

-Ba ... là... không... không có chuyện gì...

Vương phu nhân ấp úng đáp

-Con cầm cái gì vậy ? Đưa ta xem

-Dạ... là vài tấm ảnh cũ thôi ba....con định mang bỏ

Sắc mặt Vương phu nhân càng kém, dù đã cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn không qua mắt được lão vương gia nhà họ Vương

-Ảnh cũ sao?...ảnh nào đưa ta xem.... Gia Nghi...

Trước khuôn mặt đáng sợ của ba chồng Vương phu nhân đành đưa ra những tấm ảnh ô nhục của Ánh nhi

Không ngoài dự đoán Vương đại lão gia nổi trận nôi đình

Ông đập bàn quát

-Hủy hôn. Nhà họ Vương ta không chấp nhận loại phụ nữ lẳng lơ này... hủy hôn ngay...

-Ba. Chuyện này....

-Gia Nghi ta biết con yêu thích con bé đó... muốn bảo vệ nó nhưng... con muốn cô ta làm vợ con trai con? Muốn con trai con được cắm sừng , nót đệm cho người ta sao???? Nhất định hủy hôn ước này...

-Chuyện chưa rõ ràng mà ba... ta phải điều tra đã

Vương phu nhân nói.

-Con cũng biết không nên hấp tấp nóng vội sao??? Lần trước con đến nhục mạ con nhà người ta khi chủ nghe một phía. Gia Nghi, bài học này lớn lắm

-Ba... con sai rồi

Vương phu nhân cúi đầu nhận lỗi. Bà tuy ngang ngạnh nhưng là con người biết suy nghĩ... bà...đúng là có phần hấp tấp quá

-Sắp xếp cuộc gặp ta muốn nói rõ chuyện này

Vương đại lão gia uy nghiêm nói

Vương phu nhân dạ vâng lập tức đi làm

Vào thư phòng có ông lão liền gọi cho cháu trai thông báo tin tốt... cR hI ông cháu cứ dùm beng lên thể nào cũng để thằng đích tôn của ông tự do

Vương Lãnh Nhân nghe xong tâm tình liền tốt hẳn

-Có gì vui à?

-Anh mời ông nội đến ăn cơm được không? ??? Ông nội không giống như mẹ đâu... ông xì tin lắm

-Dạ... được! .... ông thích ăn gì???

-Không kén ăn, nấu mền một chút là được

-Dạ

Lão già nhà họ Vương cả chiều hôm ấy hưng phấn ngân nga hát suốt ngày...

Thỉnh thoảng lại hỏi quản gia xem mấy giờ... ông lão vui vẻ như trẻ ra mấy chục tuổi vậy

-Ba định đi đâu sao? Vương phu nhân tất bật trong bếp hỏi

-A... ta được mời đi ăn, tối nay không ăn ở nhà con không cần đợi... chuyện kia sao rồi?

Vương đại lão gia chuyển chủ đề

-Dạ... cuối tuần này thưa ba

-Được. Gọi cả chồng con về, chuyện này không đơn giản

-Dạ....

Ông cụ nói xong liên bỏ đi

Ra tới cổng liền gặp cạ

-Hi ông nội Vương

-Hi Tửng!

Ông cụ rí rỏm dơ tay chữ V chào lại

-Đi ăn thôi ông nội. Nếu không phải cháu nội Dị Nhân của ông nhanh chân chiếm thế thượng phong... con xin chết vì nàng ấy

-Tửng này, ta nghe Nhân nói con đang đi lại với bạn thân của cô bé đúng không

-Làm gì có... con nhỏ đó con không thèm... chua ngoa đanh đá còn bạo lực nữa

Ông cụ cười

-Nhất anh rồi nhớ... người như thế mới trị được anh

Tùng trề môi...

Hai ông con đi một lúc liền tới. Ông cụ nóng ruột thúc Tùng đi rõ nhanh...

Một đứa bé phúng phính chạy ra nắm tay ông , nó ngước đôi mắt đen láy nhìn ông

-ông râu dài... cho Gấu sờ râu một chút...

-Con cái nhà ai mà đáng yêu quá

Ông cụ xoa đầu thằng bé

Gâu gâu...

-Win... win... lại đây xem ông râu dài này...

Thằng bé vẫy vẫy tay gọi con chó nhỏ

-Cháu trai Băng Hi đấy ông nội...

Mắt ông cụ trầm xuống

Là đứa trẻ tội nghiệp sao???? Nuôi được nó lớn như vậy đầy đủ như vậy chắc rất cực khổ

-Ông nội...

Nhân vui vẻ bước đến

-Chú Nhân đẹp trai

Gấu chạy tới ôm chầm lấy anh

Nhân vui vẻ bế thằng bé lên

-lớn rồi nha

-Chú Nhân ông râu dài... ông râu dài

Gấu chỉ ông nội anh cười tít mắt

-Cụ chứ! Là ông nội chú Nhân đấy

Tùng sửa

-Chú Tửng xấu trai...

-Hả???? Tùng thộn mặt

-Cô Sun bảo gọi chú là chú tửng xấu trai

-Nữ Ngọc Tường Vi lần này cô chết chắc

Tùng tửng hùng hổ bước về phía phòng Băng Hi

-Ông nội ... vào thôi...

-Cụ râu dài... dì Hi hôm nay nấu nhiều món cho cụ lắm

Nhìn đứa trẻ níu lo bên cạnh ông cụ trạnh lòng....thật vất vả

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.