Liệu Đơn Phương Có Trở Thành Tình Yêu

Chương 19: Bắt cóc 2




Chu Phóng trường chuyên số 1 cả nước. Nơi tranh đấu của ngầm của các cậu ấm cô chiêu... nơi cất giữ bí mật của một con người ...

-Trưa em có đón Gấu không? Nhân hỏi

Nó lắc đầu

-Nó ăn cơm ở nhà trẻ, tối em mới đón nó.

-Ừ...

-Anh.... kia là trường mình kìa... Nó hớn hở chỉ tay về ngôi trường to đùng phía trước

Cũng không tệ! Nhân thầm đánh giá

-Hi....

Một giọng nam vang lên sau lưng cả hai. Nhân và nó cùng quay lại

-Tuấn...

Nó ngạc nhiên nhìn thằng bạn đang hầm hập đi tới

-Hôm nay tớ qua nhưng thấy mọi người bảo cậu đi rồi...Mà ai đây?

Anh bạn tên Tuấn hỏi, đôi mắt nhìn Nhân dò xét

-À, đây là anh Nhân hàng xóm mới của khu nhà tớ. Anh.... đây là Tuấn bạn thân của em. Nó vui vẻ giới thiệu

Nhân và Tuấn cùng lúc quay sang nhìn nhau xong cả hai cùng gật đầu chào xã giao nhau. Cả ba cùng nhau bước vào trường. Tới nối rẽ, Tuấn lên tiếng

-Anh nhập học ở đây à? À... phòng hiệu trưởng bên kia kìa anh qua đó mà làm thủ tục...

-Không vội không vội , còn rất sớm mà . Hi em không bận thì dẫn anh đi tham quan trường một chút nhé?

Nhân đề nghị

-Cậu ấy bận rồi, Hi tớ có bài cần hỏi cậu...phần hình học lần trước tớ chưa hiểu lắm

Tuấn vừa nói vừa đưa đôi mắt hăm dọa về phía Nhân

-Hi anh không biết đường....

Nhân cũng chẳng để mình yếu thế hơn dù sao anh cũng mang tiếng hơn thằng oắt kia hẳn một tuổi

-Băng Hi cậu phải đi với tớ.

-Tớ...

-Em lỡ lòng để anh lại?

-Em...

-Cậu ấy đi với tôi. Tuấn kéo tay nó về phía mình

-Không, đi với tôi . Nhân cũng kéo tay còn lại của nó

Giằng co một hồi cả ba mau chóng thu hút những cặp mắt tò mò

-Hai người có thôi đi không?

Nó rựt cổ tay đỏ ửng ra khỏi hai bàn tay cứng như gọng kìm

-Hi... tớ xin lỗi.... tớ không cố ý làm cậu đau... đừng giận tớ

Tuấn vội nói

-Đau lắm hả? Nhân hỏi, khuôn mặt có chút lo lắng. Nhìn cổ tay đỏ ửng của nó mà sót

-Không sao. Anh Nhân, anh cứ lên làm thủ tục đi ra chơi em dẫn anh đi tham quan trường. Nó nói xong thì quay sang lườm Tuấn một cái dài cả cây số

-Còn cậu... nết xác vào lớp. Nhanh!

Tuấn cười hề hề nhìn Lãnh Nhân khiêu khích. Băng Hi sẽ chọn cậu... cậu biết mà.

....nhìn khuôn mặt ngông nghênh đắc chí của Tuấn, Nhân chỉ nhếch môi cười lạnh. Đáy mắt cơ hồ không biểu hiện bất kì sự bất mãn nào

-Trưa cùng anh xuống can-teen được không? Anh mời. Nhân mỉm cười hỏi

-Ok luôn! Nó vui vẻ chào tạm biệt anh rồi tiện tay xách thằng bạn vào lớp

Mặt Tuấn đen như đít nồi

-Cậu thân với anh ta còn hơn thân với tớ

-Anh ấy rất tốt. Hôm qua tớ rất buồn là anh ấy an ủi tớ

Nó thành thật nói

-Cái gì?

Tuấn gầm lên trong cổ họng... tên mắc dịch dám thừa nước đục thả câu... tức... tức quá

-Hi, ngoài tớ ra bọn đàn ông con trai trên đời này đều không đáng tin . Cậu phải đề phòng anh ta. Tớ thấy anh ta hơi bị nguy hiểm

-Thôi đi, sao cậu có ác cảm với anh ấy thế?

Vì tớ lo cho cậu. Cô ngốc ạ...! Tuấn muốn gào nên như thế nhưng lại không thể

-Tớ linh cảm như thế.

-Thôi học đi... nào cậu không hiểu chỗ nào.

*******

Cốc cốc...

-Mời vào...

-Chào hiệu trưởng

-Cậu chủ! Cậu đã tới!!!... mời ngồi mời ngồi

Hiệu trưởng cuống quýt rót trà mời anh... khuôn mặt già lão có ý vui

-Cậu chủ sẽ học lớp 11A cùng với tiểu thư Hà Ánh nhé

-Không! Một là có cô ta không có tôi hai là có tôi không có cô ta...

Nhân quả quyết

-Nhưng... lão gia nói...cậu chủ đừng làm khó tôi

Nhân bóp trán...

-Được rồi, nhưng đưa hồ sơ về Băng Hi và Đức Tuấn cho tôi

-Dạ????

-Máu chậm nên não à? Bảo đưa thì cứ đưa đi.

-Dạ... vâng vâng...

******

Ngoài hành lang khuất bóng dáng người con trai ẩn hiện

-Điều tra về hắn cho tôi

-Vâng thưa cậu chủ...

Đức Tuấn gật đầu ra hiệu cho tên vệ sĩ

Cậu muốn biết- hắn thật sự là ai...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.