Liệu Đơn Phương Có Trở Thành Tình Yêu

Chương 17: Mất tích




Trên con đường trải đầy lá vàng hai cái bóng in dài trên đường, nắng hoàng hôn vàng như mật ngọt xuyên qua kẽ lá chiếu vào khuôn mặt xinh xắn , đôi môi chúm chím khẽ cười...

Em vẫn còn là một cô bé... còn nét xuân xanh chưa trải vị đời...

Nghĩ đến đây... Nhân sót xa vô cùng...

-Thằng bé mấy tuổi rồi?

-2 tuổi... nhưng nó già dặn lắm ,y như ông cụ non ấy. Từ ngày có nó ,em sống cũng đỡ buồn

-Vất vả nhỉ? Thế ba thằng bé không đến tìm nó à?

-Đừng nhắc đến thằng đó. Em mà biết nó là đứa nào em giết

Nó bặm môi dơ nắm đấm về phía Nhân trực đánh

-Anh đâu phải hắn . Này nhé đừng có mà manh động. Nhân vội lùi lại

-Xí... biết rồi

-Dì ơiiiiiiii......

Một thằng bé khoác chiếc balo siêu nhân gao chạy như bay đến ôm chầm lấy nó...

-Gấu

-Hôm nay dì Hi đến muộn nhé, Gấu đứng đợi hơi bị lâu đấy

Thằng bé phồng má nhìn yêu lắm...

-Dì xin lỗi... I'm sorry my baby

-Con muốn ăn pizza... pizza...

Thằng bé lắc lư tay nó nũng nịu

Nó phì cười

-pizza hải sản nhé?

-Ui trùi ui Gấu yêu dì Hi quá cơ...

Thằng bé cười toe toét

Nhân xoa đầu nhóc tì nhà nó hỏi

-Thằng bé đây à?

-Dạ... à vâng...nó gật đầu

Gấu tròn xoe mắt nhìn Nhân rồi hỏi Hi

-Ai vậy Dì?

-Hàng xóm mới. Gấu có thích anh này không?

-Có ạ, chú này đẹp trai dì Hi nhỉ?

-Ừ. Nó đáp , Nhân ho khan một tiếng ngoảnh mặt đì che dấu sự ngại ngùng

-Chú đẹp trai. Đi ăn Pizza cùng Gấu nhá

Thằng nhóc vui vẻ nắm tay Nhân ngước đôi mắt đen láy nhìn hắn

-Anh đi cùng nhé.

Nó nói

Không làm phật ý người đẹp đương nhiên Nhân đập trai gật đầu đồng ý rồi

-Đi cũng được nhưng để anh chiêu đãi coi như hối lộ nhà hàng xóm nhé

Băng Hi cười tươi

-Gấu, hôm nay cho con ăn hết mình...ăn cho người ta cháy túi luôn nó nháy mắt âu yếm nhìn thằng bé

-Nếu hai dì cháu có thể

-Eo, mạnh miệng thế tí đừng hối hận nhé!

-Cho hai dì cháu ăn bội thực luôn

Trên con đường hoàng hôn phủ bóng có 3 con người nắm tay sải bước

Có một người âm thầm dõi theo một người

Trong cái ánh sáng kì kì ảo ảo, giống như một giấc mơ mộng lạ kỳ...

Phải chăng đó là định mệnh?????

Để cho anh được gặp em...

Để cho anh cảm nhận từng nhịp đập rộn ràng của con tim ngây dại

*********************

Trong quán

Gấu ngoan ngoãn ngồi trên đùi Nhân nghịch xe ô tô đồ chơi, nhìn thằng bé yêu ơi là yêu

Hai má phúng phính nhìn mà muốn cắn ột cái...

-Chú thấy ô tô của Gấu đẹp không? Sau này Gấu lớn Gấu sẽ kiếm thật nhiều tiền nuôi Dì , xong mua ô tô to chở Dì Hi đi chơi...

Thằng bé nói liến thoắng còn dơ dơ cái ô tô bé tí của nó cho Nhân xem

Nhân gật gù

-Thế Gấu phải học giỏi vào mai này lớn còn bảo vệ Dì Hi...

-Vâng....

Phục vụ mang ra một pizza hải sản cỡ lớn Gấu thích thú troài cả người ra lấy

-Gấu hư... ăn uống mất lịch sự

Hi cau mày, thằng nhóc rụt vội tay lại chu chu cái mỏ ra nhìn rất dễ thương

Nhân cười hiền, hắn xoa đầu thằng nhóc rồi nói

-Trẻ con mà, để nó tự nhiên đi....

-Bao che....

Nó lườm kẻ đồng lõa một cái rồi đưa một miếng pizza cho Gấu.

-Con xin Dì

-Ngoan. Ăn đi, anh nữa.... ăn đi .

Nhân gật đầu , đôi mắt đen láy của thằng bé ánh lên sự thích thú, hết nhìn Hi rồi lại nhìn Nhân... một lúc sau cái miệng nhỏ xinh xinh khẽ nói

-con là Gấu nhỏ , dì và chú Nhân là Gấu lớn... chúng ta là gia đình nhà gấu....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.