Liệu Có Hòa Hợp?

Chương 94: - Ngọt đến đau răng tôi (Hoàn)




Tháng 6, trời rất nóng, Chân Diệu đi giày làm bằng vải xa tanh  màu xanh nhạt, phía trên không thêu hoa lá mà lại thêu một con mèo trắng đang ngủ, con mèo này tựa như đang cười, mấy sợi râu rung lên. Người đã đi xa nhưng Nhị lang vẫn cảm thấy như mấy sợi râu của con mào chọc trên gò má hắn.

Ngứa ngáy, khó chịu

Hắn giận tím mặt, đứng lên phủi bụi đất trên người, sắc mặt chìm xuống như kết băng.

Sỉ nhục như vậy, nam nhân nào cũng không thể nhịn được.

Nàng lại lấy chân đạp lên mặt hắn, lại còn đá phía dưới!

Phía dưới truyền tới một trận đau nhức, Nhị lang cắn môi kẹp kẹp chân lại.

“Đại tẩu, cuộc sống còn dài, chúng ta cứ chờ xem” khóe miệng Nhị lang nổi một nụ cười âm lãnh.

Hắn ngẩng đầu nhìn nắng gắt trên cao, cầm ống tay xoa xoa mặt, lúc này mới xoay người khom lưng bước đi.

Trên đường hạ nhân nhìn thấy bộ dáng kia của Nhị lang vốn muốn thỉnh an nhưng lại làm bộ như không nhìn thấy, lặng lẽ tránh đi, mọi người thầm nghĩ, Nhị công tử đây là nghẹn đến nóng nảy sao?

Nhị lang vừa đau vừa tức, tự nhiên không để ý đến những thứ này, trở về đau vài ngày nhưng cũng không mời đại phu, thế nhưng nhẫn nhịn đến tận cùng.

La tứ thúc vội vàng chạy về Ngọc Viên, chạy thẳng tới chính phòng.

“Lão gia ——” Thích thị động thai khí, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng vẫn nằm trên giường, thấy có người đột nhiên xông vào, định thần nhìn lại La Tứ thúc, nhất thời vừa mừng vừa sợ.

“Thiến nương, nàng, nàng không sao chứ?” La tứ thúc chạy tới, thở hổn hển, mồ hôi rơi xuống, bởi vì đứng cạnh Thích thị liền rơi trên mu bàn tay nàng.

Mùi mồ hôi xông vào mũi Thích thị, nàng phản ứng tại chỗ nôn mấy tiếng.

La Tứ thúc tự mình bưng ống nhổ, vuốt lưng cho nàng, chờ thấy nàng tốt hơn lại cách xa ra.

“Lão gia tại sao trở về?”

“Nàng sao rồi?”

“Hôm qua có chút không thoải mái. Hiện tại đã tốt lên rồi”

La tứ thúc thở phào, lúc này mới giải thích “Mẫu thân nói người bị bệnh, gọi ta trở về, sau khi trở vể thấy mẫu thân không có chuyện gì, ta tưởng rằng nàng xảy ra chuyện”

“Không có, ta rất tốt” Thích thị nhìn La tứ thúc, khẽ cười.

“Làm sao lại không thoải mái?”

“Mấy tháng đầu khó tránh khỏi khó chịu” Thích thị không muốn nói thêm, đổi đề tài nói “Lão gia, Hồ di nương bị thương, chàng đi thăm một chút xem sao”

Trong lòng La tứ thúc trầm xuống.

Hôm qua Thích thị không thoải mái, Hồ di nương lại bị thương, chuyện này nhìn sao cũng thấy không đơn giản.

Hắn chợt hiểu ra, nếu đơn giản, mẫu thân làm sao lại gọi hắn trở về.

La tứ thúc bất động thanh sắc trấn an Thích thị mấy câu. Sau đó liền nói “Vừa rồi trực tiếp chạy từ chỗ mẫu thân tới đây, có chút thất thố. Ta trở lại thỉnh tội với mẫu thân”

Rời khỏi Ngọc Viên, La tứ thúc chạy thẳng tới Di An đường.

Lão phu nhân quả nhiên vẫn đang chờ hắn, thấy người lại hỏi “Gặp nương tử rồi?”

La Tứ thúc gật đầu.

“Vậy Hồ Di Nương? Có ghé qua?

La tứ thúc ngẩn ra. Sau đó lắc đầu “Nhi tử còn chưa nói chuyện với mẫu thân”

Lão phu nhân vui mừng gật đầu, thầm nghĩ hoàn hảo lão tứ không phải kẻ hồ đồ, đáng tiếc quải trượng của bà không được dùng đến.

“Nương. Hôm qua có phải hay không xảy ra chuyện gì?”

Lão phu nhân cũng không giấu diếm, đem chuyện kể lại một lần. Sau đó nói “Hồ di nương kia, ta biết có ân với con, trước mắt không tra ra chuyện này có liên quan tới nàng ta, nhưng một người có thân phận thế nào, nên giữ bổn phận đó, nàng là một di nương, mama thân cận lại cùng bà tử phòng bếp cố ý giao hảo, quý phủ chúng ta để nàng ăn uống thiếu thốn hay sao, bàn tay dài như vậy, khi có chuyện cũng khó trách người khác nghi ngờ”

Nói một phen, mặt La tứ thúc đỏ bừng, lúng túng nói “Đều là nhi tử gây phiền toái”

Lão phu nhân nhìn, khó tránh khỏi đau lòng.

Tiểu nhi tử, đại tôn tử là sinh mạng của nàng, nói vậy thật không sai.

Giọng điệu của bà cũng trì hoãn “Nương biết con ở giữa khó khăn, Hồ di nương có ân với con, lại có mấy năm tình cảm vợ chống, còn có Thất lang, nếu cứ như vậy mặc kệ, cũng không phải tính tình của con. Lão tứ, con xem trọng Hồ di nương, cũng không có gì kỳ quái, đừng nói là con, trong phủ cũng không có ai coi nàng như thiếp thất bình thường. Chẳng qua, nếu nàng gây sóng gió, hại Thích thị hoặc Lục lang, nương tuyệt đối không dung. Lời này con không ngại nói trước với nàng, cũng tránh tương lai thấy ta xử lý bất công”

La tứ thúc gật đầu, nặng nề nện bước trở về Ngọc Viên, tắm rửa thay quần áo, phụng bồi Thích thị ăn trưa, lại cùng nhau dùng cơm tối, lúc này mới cất bước tới Tây viện.

Hơn nửa năm nay Hồ di nương bỏ bạc thu  mua lòng người, cũng có hiệu quả, đã sớm biết La tứ thúc trở lại, vẫn mong đợi, rốt cuộc người cũng đến, con mắt nhất thời lóe sáng, đôi má lúm đồng tiền hiện ra, mang theo mấy phần ngây thơ xinh đẹp “Lão gia, người cuối cùng cũng về, ta mong người mãi”

Trên người nàng đang đắp áo ngủ bằng gấm, chỉ lộ ra cổ, tóc dài sau tai, trên trán quấn băng, nhìn yếu đuối, hết lần này tới lần khác vui mừng từ trong mắt không thể che dấu, làm cho cả người nàng sinh động hẳn lên.

La tứ thúc cước bộ không khỏi dừng lại, sau đó thở dài, bước nhanh tới bên người nàng ngồi xuống hỏi “Còn đau?”

Hồ di nương nhất thời nước mắt rơi như mưa, khóe miệng lại cười: “Thấy lão gia, liền hết đau.”

La Tứ thúc ngưng mắt nhìn Hồ di nương, trong lòng cười khổ.

Lão phu nhân nói với hắn một phen, trong lòng không khỏi tự nhắc nhở mình.

Chuyện hôm qua, Mai nương bị ủy khuất hay thật sự có tham gia vào, chuyện này khó nói, nhưng tâm tư Mai nương lớn, liền ngay cả lão phu nhân cũng không thể nhẫn nại được nữa.

Sở dĩ không có giáo huấn Mai nương, nói cho cùng nể mặt hắn.

Hôm nay xem ra, hắn cũng chỉ lừa mình dối người.

Nếu Mai nương là một thiếp thất tầm thường, tình huống cũng không tệ như vậy, hết lần này tới lần khác thân phận nàng lại đặc thù, mới tạo thành cục diện như vậy.

Nhưng nếu Mai nương là thiếp thất bình thường, hắn có thể lập thiếp hay sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, La tứ thúc có cảm giác như vận mệnh trêu ngươi.

Hắn cuối cùng dằn lòng nói “Chuyện hôm qua, ta có nghe nói”

Hồ di nương vui mừng trong lòng.

Chẳng lẽ bởi vì nghe nói nàng đụng đầu, lão gia mới từ binh doanh ra roi thúc ngựa gấp gáp trở về?

Chẳng lẽ lão gia vẫn lưu lại người trong phủ, quan tâm tới bình an của mẫu tử nàng?

Nghĩ tới đây, trong lòng Hồ di nương ngọt ngào, mặt mày sáng sủa cười nói “Lão gia chớ lo lắng, ta không có chuyện gì. Người không biết đâu, lúc ấy Nhị phu nhân muốn lục soát phòng ta, trong lòng ta rất ấm ức. Nhìn lão gia trở lại, ta liền không cảm thấy ủy khuất”

La Tứ thúc nhấp môi.

Hồ di nương ngửa đầu cười yếu ớt: “Nếu biết ngài có thể trở về, muốn ta đụng đầu một lần ta cũng cam nguyện”

La tứ thúc không muốn nghe nữa. Tránh khó chịu cho hai bên. Đứng lên nói “Mai nương, sau này người của nàng, không được ra khỏi viện này”

“Lão gia?” Hồ di nương không thể tin. Nàng rất nhanh kịp phản ứng, “Có phải hay không phu nhân nói cái gì? Hay là lão phu nhân?”

Nước mắt nàng rơi xuống “Lão gia, chuyện kia đã tra xong, không có liên quan tới ta. Chẳng lẽ ngài cũng không tin tưởng ta sao? Chẳng lẽ ta có bản lãnh sai người ở phòng bếp chuẩn bị hạch đào có chứa nước hoa hồng?”

La tứ thúc nhìn Hồ Di nương. Sau một hồi mới nói “Bản lãnh này có lẽ không có, nhưng bản lãnh tráo đổi hai đĩa hạch đào, có lẽ vẫn phải có”

Sắc mặt Hồ di nương trắng bệch, La tứ thúc thở dài nói “Mai nương, nếu  nàng không có khả năng, làm sao có thể bảo vệ gia nghiệp khi còn ở huyện Bảo Lăng? Người của nàngcùng người ở phòng bếp lôi kéo quan hệ, nàng nghĩ không liên quan cũng khó có thể tin. Dù sao đây cũng không phải huyện Bảo Lăng”

“Lão gia, nhưng người hoài nghi, cũng bao gồm ngài sao?”

Hồi lâu, La Tứ thúc bình tĩnh nói: “Đúng, cũng bao gồm ta.”

Hắn nói xong, nhìn Hồ di nương một cái, xoay người rời đi.

Hắn đi ra ngoài còn nhớ rõ đóng cửa lại, động tác rất nhẹ cơ hồ không phát ra tiếng vang, nhưng lại giống như đem thế giới bên ngoài đóng lại với Hồ di nương.

Hồ di nương sững sờ ngồi ở chỗ đó hồi lâu, đến tận khi ma ma tâm phúc đi vào mới khóc thất thanh “Ma ma, ngươi nói đây là tại sao, vì cái gì?

“Thái thái, nếu không, chúng ta về huyện Bảo Lăng.” Ma ma kia lại lần nữa khuyên nhủ.

Hồ di nương tâm tình kích động, bỗng hất đổ chén trà “Huyện Bảo Lăng, huyện Bảo Lăng, ngươi vì sao lại tâm tâm niệm niệm trở lại huyện Bảo Lăng? Vậy Thất lang phải làm sao? Mang hắn đi theo, để hắn từ công tử phủ Quốc Công trở thành thiếu niên thương hộ hay sao? Để hắn lưu lại nơi này, ta còn lại cái gì?”

Nàng nói tới đây, cười lạnh: “Ta không đi, bản thân ta là muốn xem một chút ai có thể cười đến cuối cùng! Thích thị nàng giả bộ hiền lành, tạm thời thuận theo nàng đi, tương lai còn dài mà, tâm của nam nhân, cũng không phải cứ hiền lành là có thể nắm ở trong tay. Cũng là lão bất tử kia, thật sự bực bội!”

“Thái thái, ý của ngài là ——”

Hồ di nương mấp máy môi, không có trả lời, mà chỉ nói “Nếu lão gia không cho phép người trong viện ra cửa, sau này ngươi không cần nhúng tay vào chuyện gì, tránh cho ta lại bị nắm lấy nhược điểm”

Chờ kia bà Tử đi ra ngoài, Hồ di nương phía sau màn cười lạnh.

Nàng sai  lầm rồi, đối với lão gia, lời của mẫu thân tất nhiên có tác dụng hơn thê tử rất nhiều.

Mà lão phu nhân, vừa vặn không nhìn được cảnh ái thiếp diệt thê”

Người lớn tuổi, cuối cùng cũng phải ra đi thôi.

Nếu là như vậy, không có người đả động tâm tư lão gia không nói, lão gia còn phải thủ hiếu ba năm, không cần đi quân doanh.

Hồ di nương dần dần bình tĩnh trở lại, cuộc sống còn dài, nàng luôn chời đợi được thời cơ.

La Thiên Trình nhận được tin tức từ Bán Hạ, cũng gấp gáp chạy trở về.

Lần này, lão phu nhân đã nằm ở trên giường, một người có bộ dáng đại phu đứng lên, hình như mới thăm bệnh xong cho lão phu nhân.

“Tổ mẫu, người làm sao rồi?”

“Đại phu nói trúng nắng, không quan trọng”. Lão phu nhân hữu khí vô lực ho khan một tiếng, thấy thần sắc tôn tử lo lắng, con ngươi xoay tròn nói “Đại lang, tổ mẫu xem sắc mặt con cũng không tốt, đúng lúc ta mời tới chính là một vị thần y, con cũng kiểm tra một chút xem”

“Tổ mẫu, Tôn nhi rất khỏe” La Thiên Trình có chút không giải thích được

“Không được, không được, tổ mẫu nhìn sắc mặt cháu không tốt, không yên lòng, Đại lang, cháu rốt cuộc có để cho tổ mẫu yên tâm hay không đây?”

La Thiên Trình đôi môi giật giật, muốn nói con nửa điểm bệnh tật cũng không có a, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của lão phu nhân, rốt cuộc gật đầu.

Lão phu nhân hoan hỉ nói “Chúc thần y, mau xem cho tôn nhi của ta một chút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.