Liệu Bạn Thân Có Thể Trở Thành Người Yêu?

Chương 19: Story of evil (2)




Làm sao Phi Tuyết đã tới được Tây Tạng rồi? Đúng lúc Địch Thanh kinh ngạc thì cô gái kia đã bước từ trên xe ra đài cao, đi tới trước Thiện Vô Úy.

Sắc mặt mọi người dưới đài khác nhau, nhưng vẫn còn có thể duy trì vẻ nghiêm nghị.

Thiện Vô Úy vẫn nhắm mắt tụng kinh, và cô gái kia đã tới trước mặt. Rốt cục y cũng đã mở mắt, nhìn cô gái kia nói:

- Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Cô gái kia cũng không nói lời nào, chỉ gật gật đầu, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Thiện Vô Úy.

Cô ta quay người lại, Địch Thanh liền thấy rõ trắng đen, giống như vẽ tranh thủy mặc trước mắt. Cô gái kia không nhận ra Địch Thanh. Cô gái đó đúng là Phi Tuyết.

Phi Tuyết vì sao lại đến chùa Thừa Thiên? Nàng có tư cách gì ngồi ở bên cạnh Thiện Vô Úy?

Tất cả mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên. Phải biết rằng việc tế Thừa Thiên vốn là nghi thức cực kỳ nghiêm nghị, vốn đàn bà con gái không được tham dự, thì vì sao Phi Tuyết có thể ngồi ở trên đài cao?

Mặc dù mọi người khó hiểu, nhưng nếu Thiện Vô Úy không phản đối, thì không người nào dám đề xuất nghi ngờ.

Trong ngôi chùa to trống trải, tiếng xướng âm Phạn dần dần trầm xuống lành lạnh. Ngọn đèn trong gió chợt sáng chợt tắt, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Trong lúc nhất thời, Địch Thanh bị Phi Tuyết hấp dẫn, thậm chí đã tạm quên chuyện của Diệp Hỉ Tôn.

Rất lâu sau, hai mắt Thiện Vô Úy đột nhiên mở ra, quát khẽ nói:

- Thời giờ đã đến, Phật Tử, mời ra.

Tiếng quát khẽ kia rất trầm thấp nhưng lại có uy lực, giống như vang lên bên tai mọi người.

Giọng nói vừa mới cất lên thì trên tế đài đột nhiên hào quang phóng ra rực rỡ.

Ánh hào quang kia xán lạn hoa lệ, phóng ra bất ngờ, trong phút chốc bao phủ toàn bộ dàn tế màu đỏ. Tín đồ thấy thế, vừa phấn chấn, vừa sợ hãi, đồng thời không kìm nổi những tràng vỗ tay...

Lúc hào quang tan hết là lúc, một người mang theo hào quang đã đứng trên đài tế. Mọi người ngồi nghiêm trang im lặng, một tiếng động nhỏ cũng không có.

Cho dù là Địch Thanh, cũng không thể không nhìn về phía Cốc Tư La. Hắn từng nghe qua quá nhiều truyền thuyết về Cốc Tư La. Cũng biết danh tiếng Cốc Tư La mặc dù nổi như rồng, nhưng vẫn không ai có thể miêu tả được bộ dạng Cốc Tư La lớn lên như thế nào nữa. Lúc trước, lúc Địch Thanh đi đến Tây Tạng, đã hỏi Hàn Tiếu về dung mạo Cốc Tư La. Nhưng không ngờ, cho dù Hàn Tiếu vạn sự đều thông hiểu, cũng không thể miêu tả được vẻ bề ngoài Cốc Tư La. Hàn Tiếu chỉ nói là, y cũng chưa từng gặp qua Cốc Tư La. Khi đi hỏi thăm, mới biết hỏi một ngàn người Tây Tạng thì có ngàn sự miêu tả khác nhau về Cốc Tư La.

Hôm nay, rốt cục thì Địch Thanh cũng gặp được Cốc Tư La. Hắn đột nhiên phát hiện, cho dù Cốc Tư La đứng ở trước mặt hắn, nhưng hắn cũng không thể miêu tả vẻ bề ngoài Cốc Tư La.

Hình như Cốc Tư La là màu vàng kim...

Toàn thân ông ta khoác áo màu vàng lóng lánh, dù ngọn đèn màu vàng xanh nhạt chiếu lên trên người ông ta, cũng không thể thay đổi sắc vàng óng ánh. Khuôn mặt Cốc Tư La ẩn hiện hào quang, hoặc là khuôn mặt đó, giống như là một dải ánh sáng!

Điều này thật sự gây ra cảm giác hết sức lạ lùng.

Rõ ràng, Cốc Tư La đứng ở trên đài cao, có thể ngay cả ánh mắt sắc bén của Địch Thanh, cũng không thể thấy rõ mặt mũi của ông ta!

Trog lòng Địch Thanh có cảm giác kì lạ. Loại cảm giác này giống như đã từng quen biết. Đột nhiên nghĩ đến, lúc trước khi nhìn thấy Dã Lợi Trảm Thiên, cũng giống hệt như cảm giác lúc này, nhưng tuyệt đối không mãnh liệt như thế.

Trời đất tất cả đều yên tĩnh, ánh lửa hừng hực.

Cốc Tư La đứng ở trên đài tế, cuối cùng cũng mở miệng nói:

- Đức ngõa sát, giả cát lợi dạ, nô ha đoá nhi!

Thanh âm của ông ta trầm thấp nhưng hữu lực, từng chữ nói ra tuy là mềm nhẹ, nhưng lại như tiếng nện búa, đánh vào lồng ngực người nghe.

Địch Thanh hơi giật mình, không hiểu Cốc Tư La đang nói cái gì. Nhưng tín đồ quỳ sát nghe xong, rất nhiều lại đi theo thì thầm: "Đức Ngõa sát, giả cát lợi dạ, nô ha đoá hoa!"

Trong một chớp mắt, tinh thần quần chúng của mọi người đã mãnh liệt, trên mặt hiện lên ý kích động. Chỉ có điều, giữa khoảng tích tắc của thời gian, trong chùa Thừa Thiên đột nhiên như tảng đá lớn vỗ lên mặt nước, bốn bề sóng dậy.

Ngữ điệu Cốc Tư La không thay đổi, lại nói:

- Mạt thát ni đề, đát ma nã!

Mọi người đều đọc theo: "Mạt thát ni đề, đát ma nã!" Địch Thanh liếc xéo sang người bên cạnh, thấy có người vừa đọc lệ vừa rơi đầy mặt, có người hô khàn cả giọng, giống như điên cuồng, không khỏi áy náy kinh hãi.

Loại tình hình như thế này, hắn hình như đã từng thấy qua? Đột nhiên trong lòng chấn động, nhớ lại chuyện thung lũng Phi Long năm xưa. Năm đó, Triệu Doãn Thăng mê hoặc lòng người cũng làm việc như vậy. Nhưng mà năm đó, Triệu Doãn Thăng còn phải nhờ vật mới khiến mọi người bị lạc tâm trí, nhưng Cốc Tư La chỉ bằng mấy lời, đã có thể làm cho người ta như thế, càng làm cho người khác kinh ngạc.

Chẳng biết tại sao, Địch Thanh nhìn thấy xung quanh mọi người quát to như vậy, trong ý nghĩ cũng dâng lên ý niệm trong đầu phải quát to theo. Nhưng ý chí hắn cực kiên định, cố gắng giữ lại ý nghĩ này, như thế mới có thể xem xét mọi chuyện.

Thiện Vô Úy đã nói:

- Tế thiên bắt đầu, pháp khí lên.

Tiếng nói vừa mới cất lên, có bốn vị tăng, đã mang một đồ vật đi lên dàn tế.

Nhìn vẻ bề ngoài của vật đó như một cái thùng hình vuông, mặt trên đang phủ một mảnh vải màu hồng, làm cho người ta không nhìn thấy phía dưới là cái gì. Nhưng vật kia hiển nhiên rất nặng, bởi vì bốn người cực kỳ to lớn, nhưng nâng vật kia đi lên, đầu vai đã nghiêng, bước chân nặng nề.

Địch Thanh có chút kinh ngạc, thầm nghĩ bốn người này đều là thanh niên trai tráng, mỗi người đều có thể khiêng một vật nặng chừng trăm cân. Bốn người cố sức cùng nhau khiêng như vậy, thùng kia ít nhất cũng nặng tới năm sáu trăm cân. Xem thể tích vật kia không lớn, cho dù là giả bộ, cũng không nặng nề đến như thế?

Vật kia rốt cuộc là cái pháp khí gì?

Bốn người đặt cái vật đang khiêng ấy xuống. Trên tế đài giống như đều lung lay. Thiện Vô Úy đứng dậy đến trước vật đó, trầm mặc hồi lâu mới nói:

- Lấy pháp đao ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.