Liệu Bạn Thân Có Thể Trở Thành Người Yêu?

Chương 17: Chúng tôi là cặp đôi hoàn hảo – kagamine




Mã Trưng cả quần ướt sũng, hai đùi run lên, nghe vậy quỳ xuống nói:

- Địch đại gia, tiểu nhân là thuận miệng nói lung tung...

Không đợi nói nhiều, hét thảm một tiếng, đã chói cả tai.

Địch Thanh một đao nạo lỗ tai của y, trầm giọng nói:

- Giữ lại mạng lệnh cho ngươi đi nói cho Trương Nguyên, bảo y sau này ngủ cẩn thận một chút.

Mã Trưng trong tiếng gào thê thảm, Địch Thanh đã không thấy bóng dáng.

Mọi người ngây ra, chỉ nghe thấy xa xa truyền đến tiếng hát hào phóng của Địch Thanh.

- Nam nhi đời này nhẹ thanh danh. Bảo đao bên hông nặng hoành hành, chảy không hết máu anh hùng, giết không hết hào hùng.

Tiếng ca vang hùng hồn, khuấy động phố thị, rồi dần dần đi xa...

Nhưng hào hùng huyết khí này lưu lại rất lâu giữa đất trời, dư âm không dứt!

Địch Thanh giết một tay cừ trong Lục ban trực của nước Hạ, cười dài mà đi.

Hắn tuy cười, nhưng trong lòng đầy là bi thương. Giết một Mao Nô Lang Sinh hoàn toàn không đáng là gì, không giảm bớt được bi phẫn trong lòng hắn.

Năm đó mọi người chung vai tới tây bắc, đã đoán được tướng quân bách chiến tử, chiến sĩ khó trở về. Qua nhiều năm nay, bão cát khắc mài một lời nhiệt huyết, nói không chừng rơi lại ở biên cương này.

Nói không chừng đi rồi, thì gặp được người thân, nói không chừng chết đi, thì ở lại biên cương...

Nhưng không có ai lùi bước.

Bọn họ có hào hùng, có nhiệt huyết, có chí lớn, có vì nước mà chiến, lòng quyết hi sinh ở biên thùy.

Nhưng bọn họ vốn không cần chết!

Địch Thanh không muốn nghĩ nhiều, hắn đối với phủ Hưng Khánh giống như ngựa quen đường cũ. Sau khi ra khỏi lầu, nhẹ nhàng thoát khỏi truy quét của quân Hạ, chuồn ra khỏi phủ Hưng Khánh.

Tới vùng ngoại ô, Địch Thanh nhìn về dãy núi nối liền nơi xa, lập tức tới thẳng một bìa rừng rậm.

Qua Binh đang đứng chờ ngoài rừng thấy Địch Thanh, tiến lên nghênh đón nói:

- Địch tướng quân. Diên Châu có tin, Châu Mỹ đã thẳng tiến Tuy Châu, chiếm lĩnh trại Thừa Bình.

Địch Thanh lẩm bẩm nói:

- Đánh hay, công hạ trại Thừa Bình, Tuy Châu đang mong. Nếu Tuy Châu có thể đánh xuống, Ngân Châu của người Hạ lại nguy hiểm rồi. Chỉ cần chúng ta không ngừng tiếp tục đánh, người Hạ không kịp đánh chúng ta. Bây giờ… Kính Nguyên Lộ có tình hình mới không?

Qua Binh nói:

- Quân ta thảm bại ở trận Hảo Thủy Xuyên, Hàn Kỳ thượng thư gánh trách nhiệm. Nhưng Hạ Tủng nói trách nhiệm không ở Hàn Kỳ, mà ở Nhâm Phúc. Ban đầu Hàn Kỳ đích thực căn dặn Nhâm Phúc cẩn thận làm việc. Không ngờ Nhâm Phúc sơ xuất tiến mạnh, bị đánh bại như vậy.

Địch Thanh nhớ tới vẻ mặt cao ngạo của Hàn Kỳ, lại thở dài, lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ mấy chục ngàn oan hồn ở Hảo Thủy Xuyên chỉ là một trách nhiệm có thể kết thúc rồi?

Vẻ buồn bả trên mặt Địch Thanh càng sâu, Qua Binh lại nói:

- Nghe nói triều đình hạ chỉ giáng chức Hàn Kỳ làm tri châu.. gần đây mới phái Đằng Tử Kinh tạm quản Kính Nguyên Lộ.

- Đằng Tử Kinh?

Địch Thanh có chút nghi ngờ,

- Y là ai?

- Ông ấy là bạn thân của Phạm công, năm đó cùng đậu tiến sĩ với Phạm công. Nghe nói người này rất tài giỏi.

Địch Thanh thật lòng mỉm cười:

- Bằng hữu của Phạm công, cũng không tệ. Lúc này Nguyên Hạo ở Kính Nguyên Lộ, có dấu hiệu lui binh không?

Qua Binh nói:

- Theo tin trước mắt, vẫn không có. Nguyên Hạo xem ra muốn đánh vào đường Quan Trung. Trước mắt trọng binh tàn sát bừa bãi Kính Nguyên Lộ. Đằng Tử Kinh đóng thành không ra, áp lực rất lớn.

Địch Thanh cau mày nói:

- Điều này cho thấy chúng ta tạo đả kích không lớn cho Nguyên Hạo.

Qua Binh cười khổ nói:

- Địch tướng quân, chúng ta tổng cộng hai ngàn nhân thủ, đã liên tục chiến đấu. Lúc ở đường Tàng Ngộ ngài không mang binh vây giết, dẫn mấy trăm người chúng tôi đi ngang qua sa mạc, đi tới phủ Hưng Khánh, tùy thời cơ tấn công Trường Kê Lĩnh, uy hiếp Nguyên Hạo lui binh, việc ngài làm không được càng nhiều.

Trường Kê Lĩnh ở sơn cốc Hạ Lan. Sơn cốc Hạ Lan lại chắn phía tây phủ Hưng Khánh. Nếu sơn cốc Hạ Lan có tình hình chiến tranh, phủ Hưng Khánh nhất định lòng người hoang mang. Địch Thanh vẫn không có từ bỏ ý niệm bức Nguyên Hạo lui binh.

Địch Thanh dựa vào cây, trong lòng thầm nghĩ:

- Qua Binh nói không sai, ta tuy vẫn tạo sức ép cho quân Hạ, nhưng theo năng lực và nhân thủ trước mắt, quả thật khó có thể uy hiếp Nguyên Hạo chấn động. Nếu đã như vậy... tiếp theo nên làm thế nào?

Đang lúc trầm tư, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác. Sắc mặt Địch Thanh không thay đổi, tự nhiên nói ra:

- Thời tiết hôm nay rất đẹp.

Trong mắt Qua Binh hàn quang lóe lên, thấy ngón tay trỏ Địch Thanh chỉ vào trong rừng góc đông nam.

Có địch đến.

Địch Thanh và thuộc hạ thập sĩ có một bộ mật ngữ liên lạc, thuận tiện hành việc. Địch Thanh nói thời tiết hôm nay rất đẹp, chính là chỉ ý có địch, hướng ngón tay trỏ của hắn, chính là chỉ chỗ ẩn nấp của địch.

Trong thập sĩ, phần lớn là hạng người bướng bỉnh không chịu thuần phục, nhưng đối với Địch Thanh đều là tâm phục khẩu phục. Qua Binh theo Địch Thanh đã lâu, càng đối với Địch Thanh là khâm phục tận đáy lòng.

Địch Thanh nói có cảnh giác thì tuyệt sẽ không phải báo giả.

Nhưng lân cận sớm có thuộc hạ của Qua Binh canh phòng, lại có ai có thể dễ dàng lọt qua canh phòng của những nhân thủ này tới bên cạnh Địch Thanh?

Ánh mắt Qua Binh như tia chớp, đột nhiên dúm miệng hút sáo. Trong miệng phát ra một tiếng chim hót, tiếng chim hót đó rất thật, tiếng chim vang lên, Qua Binh đã vọt tới dưới gốc cây đại thụ.

Qua Binh thân hình di động, trường kiếm ra khỏi vỏ, đã một kiếm đâm lên cây.

Trên cây có người!

Kiếm quang như tia chớp, ánh sáng lóe lên làm người ta hoa mắt. Trường kiếm Qua Binh mới xuất, một người từ trên cây giống như chim bay xẹt qua. Trường kiếm chém vào khoảng không, Qua Binh trong lòng hơi rét, thầm nghĩ thân thủ kẻ địch trác tuyệt, là kình địch.

Người đó nhảy xuống cây, không vội chạy. Trong rừng có năm sáu người chạy ra, bao vây người đó. Người đó thân hình xoay vòng, bỗng nhiên vọt tới Địch Thanh, quát:

- Địch Thanh, để mạng lại.

Cổ tay y vừa động, cổ tay áo đột nhiên xuất ra một thứ gì đó giống gậy sắt, mũi nhọn như mỏ chim ưng.

Thấy y cách Địch Thanh chỉ hơn một trượng, mỏ chim ưng đó đột nhiên động đây, thì ầm ầm một kích.

Địch Thanh lại không động đậy, nhíu mày nỏi:

- Phi Ưng, ngươi làm cái gì?

Người đó đột nhiên ngừng lại, đứng trước người Địch Thanh, cười ha hả nói:

- Hay cho một Địch Thanh, cái này cũng không dọa nổi ngươi.

Mỏ chim ưng trên cánh tay y “vù” một tiếng, đã rút về ống tay áo.

Người đó bịt kín mặt, chỉ lộ môi hơi mỏng, và cái mũi giống như mỏ chim ưng, ánh mắt sắc bén tựa như chim ưng. Chính là Phi Ưng liên thủ với Địch Thanh giết Nguyên Hạo.

Địch Thanh khoát tay chặn lại, bọn thủ hạ ẩn đi. Địch Thanh cau mày nói:

- Ngươi cảm thấy chơi rất vui?

Hắn không ngờ Phi Ưng đột nhiên tới đây, Phi Ưng đến phủ Hưng Khánh làm gì?

Phi Ưng thở dài nói:

- Không vui chút nào. Lần trước sau khi ta giết Hạ Tùy, bị người truy giết, trên đường chạy trốn tới Ngọc Môn Quan, thiếu chút nữa toi mạng. Nhưng ta không ngờ, cái âm mưu đó cũng giết không nổi Nguyên Hạo.

Lúc y nói chuyện ngạo khí không giảm, cuồng tính như trước.

Trong mắt Địch Thanh hào quang chớp động, như thoáng có suy nghĩ nói:

- Vậy ngươi lần này đến, muốn làm gì?

- Tìm ngươi!

Địch Thanh hỏi:

- Làm sao ngươi biết ta ở đây?

Phi Ưng bĩu môi, cao ngạo nói:

- Ngươi giết Mao Nô Lang Sinh, người Hạ không tìm được ngươi, ta lại có thể theo kịp ngươi.

Địch Thanh nhíu mày, thầm nghĩ người này xuất quỷ nhập thần, cả Nguyên Hạo cũng dám đắc tội, rốt cuộc là người thế nào? Trầm giọng hỏi:

- Ngươi tìm ta làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.