Liệt Húc Thanh Hà

Chương 22: Lần đầu gặp mặt phụ huynh




“Thư đều để cho bồ câu đưa đi, sao có thể trả lời cho ngươi?” Mộc Miên Hoa lập tức giải thích, lại âm thầm ảo não, nói vậy chẳng phải chứng minh Phượng Ly Thiên đã viết rất nhiều thư sao?

Phượng Ly Thiên nhíu mày, để Mặc nghe được mấy câu này là đủ rồi, hắn cũng không nhiều lời nữa, thở dài một hơi: “Thôi, là ta quá sơ ý, vốn tưởng rằng……” Ngưng lại, chỉ chôn đầu vào trong ngực ca ca.

Vốn tưởng rằng Mộc Miên Hoa là người đáng tin cậy, vốn tưởng rằng trước mặt người mình thì không cần chốn chốn đề phòng, dù không nói ra nhưng trong lời nói bao hàm biết bao nhiêu thất vọng, khiến sắc mặt Mộc Miên Hoa lập tức trắng bệch, thất hồn lạc phách bước ra nhà trúc. Hạt Mãn Tiền gãi gãi đầu không hiểu gì, bị sư đệ sai đi nấu thuốc.

Hiên Viên Triệt đặt điểm tâm và thuốc trên đầu giường: “Hai người các ngươi hôm nay không được xuống giường, nếu ai chạy lung tung bị ta phát hiện sẽ lập tức đánh mông!” Y hung tợn nhắc đi nhắc lại một hồi mới xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng hoàng thúc, Hiên Viên Cẩm Mặc mím môi cười khẽ, vị hoàng thúc này thật thú vị, hoàn toàn khác với phụ hoàng. Y nâng tay vuốt ve cái đầu xù trong ngực, đau lòng, áy náy, nhưng cũng ngại giải thích, trầm mặc cả nửa ngày, rốt cuộc cứng ngắc mở miệng: “Còn đau không?”

“Đau……” Giọng điệu hơi khàn khàn mang theo vô vàn tủi thân.

“……” Hiên Viên Cẩm Mặc mím môi, không biết nên nói gì cho phải, “Thiên nhi, ngồi dậy uống thuốc trước đi.”

“Đó là thuốc của ngươi!” Hắn vẫn cứ giấu mặt đi, không chịu nhúc nhích.

“Vậy…… dậy ăn điểm tâm.” Hết cách, Hiên Viên Cẩm Mặc đành phải ngồi dậy ôm hắn vào lòng, bưng bát lên dỗ dành.

Cái đầu xù trước ngực xê dịch một chút, rốt cục lộ mặt ra, mắt phượng xinh đẹp tội nghiệp trừng ca ca, há miệng ý bảo người kia đút cho mình. Hiên Viên Cẩm Mặc thấy thế, vui vẻ cầm thìa, múc một muỗng cháo bát bảo ngon lành, đặt bên môi thổi thổi, sau đó mới đút vào đôi môi mỏng hơi hé ra kia. Phượng Ly Thiên quá mức mạnh mẽ, luôn chắn trước người y đối đầu với hết thảy nguy hiểm, cho nên khi đệ đệ tỏ vẻ ỷ lại y, thậm chí sai bảo y, cũng là một chuyện khiến người ta sung sướng.

Ai ngờ, lúc cái thìa kề sát tới đôi môi mỏng kia lại khép chặt, không chịu ăn.

Hiên Viên Cẩm Mặc nghi hoặc cúi đầu nhìn hắn, Phượng Ly Thiên ngửa đầu nói: “Ca ca chọc giận ta, ta không ăn cơm.”

“Lúc còn nhỏ làm thế nào mới không giận nữa nhỉ?” Nam âm mang theo từ tính, từ tốn dịu dàng hỏi, khóe miệng y mang theo nụ cười sủng nịnh.

Phượng Ly Thiên bị mê hoặc đến choáng váng, hắn nheo lại mắt phượng, hôn lên cánh môi hoàn mỹ kia, không chỉ có Hiên Viên Cẩm Mặc hết cách với hắn, chính hắn cũng hoàn toàn không có sức chống cự với y nha! Hiên Viên Cẩm Mặc cười khẽ đáp lại hắn, một tay buông bát xuống, chống trên giường chậm rãi nằm xuống, một tay đỡ người phía trên, giúp hắn giảm bớt sức nặng cho vết thương.

Những cái chạm khẽ dịu dàng dần trở thành gặm cắn thô bạo, gắn bó giao triền như muốn giải bày tất cả nhớ nhung với đối phương, dù có thân mật thế nào cũng không thể bù lại khổ sở suốt một tháng này, đau đớn trên người, đau đớn trong lòng, ngày ngày nhớ nhung, đêm đêm cô độc, từng chuyện từng chuyện đều muốn nói cho ngươi biết.

Cây cỏ cùng rễ mà sinh, chia lìa đồng nghĩa với mất thân đứt gốc, sau đó ở hai đầu chân trời, cùng nhau héo rũ, chỉ khi nào ở bên cạnh ngươi, sinh mệnh mới đầy đủ.

Chứng phong hàn của Hiên Viên Cẩm Mặc ở chỗ thần y vốn không được xem là bệnh, uống xong một lần thuốc liền khôi phục trạng thái sinh long hoạt hổ. Mà Phượng Ly Thiên có ca ca ở bên cạnh, mỗi ngày lại càng thêm thoải mái.

Hôm nay thời tiết trong xanh, Hiên Viên Cẩm Mặc đặt một cái ghế nằm trong bụi hoa, trải một lớp đệm mềm mại, định mang Thiên nhi ra phơi nắng.

“Làm hoàng đế, nhiều ngày như vậy không về triều, không đúng làm nhỉ?” Mộc Miên Hoa đã nhiều ngày không xuất hiện trước mặt Phượng Ly Thiên đột nhiên đứng phía sau hỏi.

“Mạng cũng không cần, còn nói gì đến triều đình?” Hiên Viên Cẩm Mặc liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục việc trong tay.

Mộc Miên Hoa cắn cắn môi: “Ngươi đã có ba ngàn giai lệ, vì sao còn muốn đoạt cả Ly Thiên?”

Chậm rãi vuốt phẳng nếp nhăn trên đệm, Hiên Viên Cẩm Mặc đứng thẳng dậy, xoay người đối mặt với Mộc Miên Hoa: “Chuyện này không liên quan đến ngươi.”

“Các ngươi là huynh đệ ruột, đây là loạn luân!” Mộc Miên Hoa có chút kích động nói, trước kia không biết chuyện này, cho nên chưa từng hy vọng xa vời, nay đã biết bọn họ ở bên nhau là sai trái, nên hắn muốn vì mình mà tranh thủ một lần, không chỉ vì bản thân, mà cũng là vì tốt cho Phượng Ly Thiên.

Đôi mắt thâm trầm của Hiên Viên Cẩm Mặc lẳng lặng nhìn Mộc Miên Hoa, uy áp đế vương khiến hắn bắt đầu khẩn trương, vò vò góc áo không biết làm sao, Hiên Viên Cẩm Mặc lại lười tranh cãi với hắn, ánh mắt nhìn lướt qua bả vai Mộc Miên Hoa, nhìn thiên hạ đang dựa vào lan can trước nhà trúc cười đến điên đảo chúng sinh: “Chính vì hắn là đệ đệ của ta, cho nên không có ai sẽ thương hắn hơn ta.” Y tao nhã đi lướt qua Mộc Miên Hoa đang ngơ ngác, dừng lại dưới đài trúc, mỉm cười giang rộng hai tay.

Phượng Ly Thiên thả lỏng thân thể, ngã vào cái ôm rắn chắc ấm áp kia, yên tâm giao toàn bộ sức nặng cho ca ca. Hiên Viên Cẩm Mặc ôm hắn xoay xoay mấy vòng, vui vẻ cười đùa đi đến ghế nằm.

Phượng Ly Thiên chìm trong lớp đệm mềm mại, thích ý phơi nắng, lười biếng há miệng ăn miếng hoa quả ca ca đút cho: “Ca ca, kể chuyện cho ta nghe đi.”

“Kể cái gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩn người.

“Kể chuyện trước đây từng kể á.” Phượng Ly Thiên không biết xấu hổ làm nũng.

Nhìn đôi mắt phượng lấp lánh của đệ đệ, tuy cảm thấy rất ngây thơ, nhưng Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không cách nào cự tuyệt, chỉ phải thở dài một tiếng, khô khan kể: “Thời viễn cổ có một con cửu vĩ hồ……”

“Không đúng, là Thái cổ thần chi dùng máu của mình tạo ra một con cửu vĩ hồ!” Phượng Ly Thiên sửa lại.

“Ngươi nhớ hết rồi còn bảo ta kể cái gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc bất mãn cầm một miếng hoa quả nhét vào miệng hắn.

“Ta chỉ nhớ có nhiêu đó thôi.” Phượng Ly Thiên ngậm hoa quả tỏ vẻ lấy lòng nói, “Ca ca kể tiếp đi.”

Hiên Viên Cẩm Mặc trừng mắt nhìn hắn, đứng dậy ngồi ngang ở cuối ghế, đặt hai chân Phượng Ly Thiên lên đùi mình, tiếp tục kể câu chuyện thần thoại ngây thơ: “Cửu vĩ hồ gả cho thú vương, sau đó……”

Mộc Miên Hoa đứng một bên bị hai người hoàn toàn xem nhẹ, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của bọn họ, ảm đạm xoay người rời đi, phía sau là tiếng cười đùa dần dần trôi xa.

Cách trừng phạt tổn thương bên thứ ba nhất, không phải là gia tăng tổn thương đó, mà chỉ cần cho hắn biết rằng mình viễn viễn không chiếm được phần tình cảm này, vậy là đủ.

Ngày kế, Mộc Miên Hoa để thư lại rời đi, nói là muốn du lịch giang hồ. Hạt Mã Tiền giận đến giơ chân, tiểu tử xấu xa này thấy hiện giờ trong cốc bận rộn nên muốn chạy trốn đó hả? Giờ trong cốc đang tích cực xây mấy cái giàn hoa, chỉ còn lại mình ông bị sư đệ sai khiến mỗi ngày, mà chính ông lại không có người để sai lại.

Thương thế của Phượng Ly Thiên ngày càng tốt lên, kỳ thật đã có thể tự mình đi đường, nhưng Hiên Viên Cẩm Mặc lại cứ luôn lo lắng, đi được hai bước đã bế hắn lên, có ca ca ở bên cạnh, tên nào đó lại yên tâm hưởng thụ ngày tháng cơm đến há mồm, áo đến giơ tay. Mộc Miên Hoa đi rồi, việc chăn nuôi bồ câu đưa tin lại dồn lên người Hiên Viên Triệt, tuy rằng không khỏi bị Hiên Viên Triệt oán giận, nhưng việc liên lạc với bên ngoài rốt cuộc cũng khôi phục bình thường.

“Tiểu Mặc, cha ngươi truyền tin đến, nói ngươi đã ra ngoài hơn một tháng, bảo ngươi mau về chủ trì đại cục.” Hiên Viên Triệt đặt một lá thư trước mặt hai cái tên đang dùng hoa cỏ quý báo của y mà bện mũ rơm.

“Ta biết rồi, đa tạ hoàng thúc.” Hiên Viên Cẩm Mặc nhận lấy lá thư, lễ phép gật đầu với Hiên Viên Triệt, trên đầu còn đội theo một cái vòng hoa màu hồng nhạt buồn cười.

“Ca ca, cho ta xem với.” Phượng Ly Thiên nằm trên đùi Hiên Viên Cẩm Mặc, đè nát một đám hoa cỏ, ngửa đầu đòi xem lá thư trong tay ca ca, Hiên Viên Cẩm Mặc lại giơ cao lên không cho hắn xem.

Hiên Viên Triệt bất đắc dĩ lắc đầu với hai người, xoay người đi làm cơm trưa.

“Thiên nhi, chúng ta cùng về kinh đi.” Đưa lá thư đã xem xong cho tên trên đùi, Hiên Viên Cẩm Mặc ngửa đầu nhìn vách đá cao cao bao quanh sơn cốc.

“Nhưng nội lực của ta chưa khôi phục.” Phượng Ly Thiên ném lá thư qua một bên, hắn không có hứng thú với mấy chuyện rắc rối trong triều.

“Nhờ sư phụ ngươi đưa chúng ta lên, sẽ có quân đội tới đón chúng ta.” Hiên Viên Cẩm Mặc dỗ dành, cuộc sống trong cốc tuy rằng kham khổ, nhưng không có ai quấy rầy, ngày ngày đều rất vui vẻ. Nhưng nếu hai người đều còn sống, thì phải tiếp tục gánh vác trách nhiệm của bản thân, y phải thống trị thiên hạ của mình, nơi đó có lý tưởng của y.

“Ừm……” Phượng Ly Thiên vươn một ngón tay gãi gãi cằm mình, nghĩ xem có nên về kinh hay không. Hắn không muốn rời khỏi Mặc, nhưng hiện giờ lại không có năng lực tự vệ, nên cũng không muốn lộ diện trước mặt người khác quá sớm.

“Ly Thiên không thể đi.” Chất giọng thanh lãnh nhưng hùng hậu của Phượng Thanh Tuyệt đột nhiên vang lên, khiến hai người giật mình, “Tự ngươi về kinh đi, hắn còn có thứ phải học.”

“Sư phụ, học cái gì vậy?” Phượng Ly Thiên từ trên đùi ca ca ngồi dậy, nghi hoặc nhìn sư phụ, không phải hắn đã sớm xuất sư rồi sao, còn học cái gì nữa?

“Lưu Hỏa cửu trọng (Tầng thứ chín của Lưu Hỏa thần công).” Phượng thanh tuyệt mặt không đổi sắc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.