Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 40




Canh Tinh tối hôm qua bị Tiêu Lạc Ngọc để lại Liễu hạng, tự mình bò về, giờ đang ngủ bù. Hoa Diệc Khê trở lại, nó cũng không nôn nóng nữa, biến về bộ dáng dịu ngoan bình thường. Tiếng bước chân vang lên, là Tiêu Hàn đi đến, Canh Tinh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tiếp tục ngủ.

“Bảo chủ.”

“Thế nào?” Tiêu Lạc Ngọc mở cửa phòng, đứng trước cửa lạnh nhạt hỏi.

Tiêu Hàn khom người đáp “Thủ hạ đều bị đánh ngất, nhưng mấu chốt là hai người không tìm thấy.” Tiêu Lạc Ngọc nhìn Tiêu Hàn, ánh mắt rét lạnh như băng.

Lúc này Tiêu Vân cũng đi đến, trong tay bưng khay “Bảo chủ.” Tiêu Lạc Ngọc không để ý đến Tiêu Vân, mà là nhìn Tiêu Hàn, mãi cho đến khi Tiêu Hàn đã toát ra mồ hôi lạnh, mới nói “Tiêu Hàn, ngươi ở Tiêu gia bảo đã bao lâu?”

Tiêu Hàn sửng sốt, sắc mặt trở nên tái nhợt, rồi sau đó trả lời “Thuộc hạ từ nhỏ đã lớn lên ở Tiêu gia bảo.”

“Vậy Tiêu gia bảo đối với ngươi như thế nào?” Tiêu Lạc Ngọc lại hỏi. Tiêu Hàn mồ hôi lạnh nhỏ giọt “Ân trọng như núi.”

“Tiêu Lạc Ngọc ta đối với các ngươi thì như thế nào?” Tiêu Hàn trầm mặc thật lâu, cất giọng khàn khàn “Bảo chủ đối với chúng ta vẫn luôn vô cùng tốt.” Tiêu Lạc Ngọc là mộ đại hiệp chân chính, đối với bất luận kẻ nào cũng đều rất tốt.

“Vậy ngươi vì cái gì trợ giúp người ngoài, bắt đi Diệc Khê?” Tiêu Lạc Ngọc lạnh giọng hỏi.

Trong nửa ngày Hoa Diệc Khê mất tích, hắn không chịu nổi cũng không có khí lực mà suy xét chuyện khác, đêm qua suy nghĩ một đêm, võ công hộ vệ trên giang hồ đều thuộc hàng cao thủ, cho dù hắc y nam tử kia võ công cao thâm tới đâu, cũng thực khó trước mắt bọn họ bắt đi Hoa Diệc Khê.

Khả năng duy nhất chính là người bị điều đi, mà có thể điều đi người của bọn họ, trừ hắn ra chính là Tiêu Hàn.

Sắc mặt Tiêu Hàn bắt đầu trở nên tái nhợt, cuối cùng chậm rãi cúi đầu, quỳ một gối xuống. “Thuộc hạ trợ giúp người kia bắt đi Hoa thiếu gia, nhưng thuộc hạ là vì Bảo chủ, vì Tiêu gia bảo.” Tiêu Hàn nói “Tiêu gia bảo trăm năm cơ nghiệp, tuyệt đối không thể hủy trong tay y, Bảo chủ cùng một người nam nhân một chỗ, trên giang hồ sẽ chịu tai tiếng…”

Hắn thấp giọng nói “Cho nên thuộc hạ cho rằng, Hoa thiếu gia tuy rằng rất tốt, nhưng rời Bảo chủ mới thực sự là điều đúng nhất, chỉ là thuộc hạ cũng không biết, bọn họ…” Đêm qua Hoa Diệc Khê cả người toàn là máu trở về, Tiêu Hàn cũng hoảng sợ.

Hắn biết Tiêu Lạc Ngọc sẽ đoán ra mình, cũng chuẩn bị kỹ càng, nhưng chuyện tới trước mắt, vẫn có chút không biết làm sao.

Tiêu Lạc Ngọc nhìn Tiêu Hàn quỳ ở đó, trầm mặc, thật lâu sau mới nói “Là ta hy vọng Diệc Khê ở bên cạnh ta, không quan hệ đến y… ngươi đi đi. Ta không thể giết ngươi.” Giết hắn, chỉ càng khiến mọi người trong Tiêu gia bảo thêm phẫn nộ với Hoa Diệc Khê.

Tiêu Lạc Ngọc đã quên, không phải Tiêu Mạc cùng Tiêu Vân tiếp nhận Hoa Diệc Khê, có nghĩa tất cả mọi người sẽ tiếp nhận Hoa Diệc Khê. Nhưng thế thì sao, hắn đã nói cả đời này hắn có thể phụ người trong thiên hạ, nhưng duy nhất không phụ Hoa Diệc Khê.

Nếu hiện tại Tiêu gia bảo không cách nào tiếp thu Hoa Diệc Khê, vậy hắn liền đổi một cái Tiêu gia bảo khác có thể tiếp thu Hoa Diệc Khê.

“Bảo chủ…” Tiêu Hàn không nghĩ tới Tiêu Lạc Ngọc sẽ đuổi hắn, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Tiêu Lạc Ngọc lạnh lùng nhìn hắn, đó là những người huynh đệ, là bằng hữu, chưa từng cho rằng bọn họ là hạ nhân.

Tiêu Hàn nhìn Tiêu Lạc Ngọc, Tiêu Lạc Ngọc cho tới bây giờ đều không dùng qua ánh mắt như thế nhìn hắn, hoặc là nói ánh mắt như thế nhìn bọn họ, hắn khó có thể tiếp nhận.

“Người không phục, có thể cùng ngươi rời đi.” Tiêu Lạc Ngọc nói.

“Bảo chủ, chẳng lẽ người này thật sự quan trọng như vậy.” Tiêu Hàn cả giận nói “Y là một người nam nhân, Bảo chủ ngươi thích người nào đều được, cho dù là nữ tử thanh lâu, so với một người nam nhân vẫn tốt hơn nhiều.”

Đây chỉ sợ là suy nghĩ của rất nhiều người hiện tại, trên giang hồ đã dần dần lưu truyền tin đồn Tiêu Lạc Ngọc thích nam nhân, tuy rằng không phải tin đồn vô căn cứ, nhưng đối với danh dự Tiêu gia bảo ảnh hưởng thực lớn. Chỉ là mọi người ngại thế lực Tiêu gia bảo, không dám lên tiếng.

Tiêu Lạc Ngọc nhìn Tiêu Hàn, thản nhiên nói “Đừng khiến cho ta giết ngươi.” Tiêu Hàn sửng sốt, rồi sau đó tựa hồ là không thể tin nổi nhìn người trước mắt, “Bảo chủ, ngươi…”. Hắn thế nào cũng không nghĩ ra, Tiêu Lạc Ngọc sẽ nói như vậy.

Tiêu Vân ở một bên cũng nghe rõ, có chút ngốc lăng nhìn Tiêu Hàn, hắn cùng Tiêu Hàn sớm quen biết, hiện giờ trong lòng càng là trăm vị tạp trần.

“Đưa cho ta.” Tiêu Lạc Ngọc nói, Tiêu Vân ngơ ngác đưa khay qua, Tiêu Lạc Ngọc nhìn thoáng qua cháo vừa nấu trong khay, xoay người bước vào phòng, không buồn liếc nhìn Tiêu Hàn nữa.

Sắc mặt Tiêu Hàn tái nhợt cảm thấy mất hết sức lực, có chút nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài. Tiêu Vân nhịn không được theo sau.

“Ngươi nói sao mà ngươi ngốc vậy, vì cái gì phải giúp người ngoài đối phó Bảo chủ?” Tiêu Vân giận dữ nói.

Tiêu Hàn không đáp, những hộ vệ khác cũng đã vây quanh, có mấy người tâm tư nhạy bén đã đoán được một ít, nhìn thấy Tiêu Hàn như vậy biết mình không nghĩ sai.

“Hàn ca, đây là Bảo chủ không đúng, bị một tên hồ ly tinh mê hoặc, ngươi cũng là vì Tiêu gia bảo, chúng ta cùng tìm Bảo chủ phân xử đi.” Một tên hộ vệ nói.

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu “Mặc dù là Bảo chủ Tiêu gia bảo, nhưng chúng ta cũng là một phần tử trong đó, không thể mắt mở trừng trừng nhìn Tiêu gia bảo bị hủy.”

“Chính là…” Hai mươi mấy người ngươi nói một câu ta nói một câu, trở nên hỗn loạn. Tiêu Hàn nhìn bọn họ, sắc mặt rốt cục dịu đi rất nhiều.

“Huynh đệ… các ngươi có thể hiểu ta, ta sống không uổng, Bảo chủ… Bảo chủ, người có suy nghĩ riêng của mình, ta đi rồi các ngươi phải ở lại Tiêu gia bảo, nếu Tiêu gia bảo gặp nạn, tất cả nhất định phải đồng tâm hiệp lực.” Tiêu Hàn chậm rãi nói. “Chuyện này, tuy rằng có lỗi với Hoa công tử, nhưng ta cũng không hối hận, ta là vì Bảo chủ, vì Tiêu gia bảo. Lão bảo chủ trên trời có linh thiêng, cũng sẽ nghĩ như vậy.”

Tình cảnh càng hỗn loạn, có người muốn xông vào tìm Tiêu Lạc Ngọc phân xử, có người muốn cùng Tiêu Hàn rời đi. Cãi nhau náo loạn, một vài hộ viện đều đứng xa xa nhìn, không biết đây là làm sao?

Ngược lại trong gian phòng, Hoa Diệc Khê sau khi ngủ một đêm đã tốt hơn rất nhiều, Tiêu Lạc Ngọc đỡ y ngồi dậy, múc một muỗng cháo, thổi nguội đưa đến bên miệng y.

Hoa Diệc Khê uống xong, thân là thần y chỉ một miếng liền phát hiện bát cháo trông như bình thường này bên trong thêm rất nhiều loại thuốc bổ, dược tính tương sinh, đối với thân thể y vô cùng có ích.

“Phương thuốc này kê không tồi, là cao nhân.” Y cười nói. Tiêu Lạc Ngọc cũng cười, bên môi y in lại một nụ hôn. “Không tồi thì ăn nhiều một chút, muốn ăn cái gì ta kêu nhà bếp làm.”

“Ừ.” Hoa Diệc Khê ngoan ngoãn gật đầu, bộ dáng rất là ôn thuận. Tiêu Lạc Ngọc đút cho y hơn phân nửa bát cháo, mãi cho đến Hoa Diệc Khê cảm thấy không nuốt nổi, mới không tình nguyện buông bát xuống.

“Ăn nhiều quá không tốt, bạo ẩm bạo thực.” Hoa Diệc Khê nói.

“Được, ngươi là thần y nghe lời ngươi. Muốn nằm thêm một lát không?”

Hoa Diệc Khê lắc đầu, “Giúp ta đem hòm thuốc lại đây, bên trong có bình dược màu đen, dược cao bên trong thoa lên vết thương cổ tay cổ chân của ta.”

Tiêu Lạc Ngọc biết việc này liên quan đến gân mạch của y, vội vàng đi lấy hòm, giúp Hoa Diệc Khê thoa dược cao, rồi sau đó lại tìm vải sạch băng bó lại.

Hiện tại Hoa Diệc Khê, cả người cơ hồ đều bị vải trắng quấn quanh, đặc biệt chỗ vai trái, Tiêu Lạc Ngọc tối hôm qua bao một tầng lại một tầng. Hoa Diệc Khê đối với bản thân hiện tại có chút bất mãn, nhíu mày.

“Làm sao vậy?”

“Như vậy cái gì cũng không thể làm.” Hơn nữa cũng thực khó coi. Hoa Diệc Khê biết mình vốn không phải quốc sắc thiên hương gì, như vậy khẳng định khó nhìn chết đi được.

Thấy Hoa Diệc Khê buồn bực, Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được bật cười, khó được Hoa Diệc Khê sẽ phiền lòng vì việc nhỏ như vậy, hắn tiến lên hôn hôn Hoa Diệc Khê, thấp giọng nói “Ngươi có biết hay không cho dù là như vậy, tối hôm qua ta đã suýt chút nữa trụ không nổi… “

“Nói bậy bạ gì đó.” Hoa Diệc Khê đỏ mặt, “Ngươi.. chỗ nào không trụ được?”

“Thật đấy, nếu không phải cố kỵ thương thế của ngươi, ta khẳng định thú tính đại phát.” Chớp mắt, làm vẻ vô tội “Ngươi bất luận bộ dáng thế nào thì trong mắt ta đều rất mỹ lệ, thực… hấp dẫn ta.” Lúc Tiêu Lạc Ngọc giúp Hoa Diệc Khê lau người, hắn thật sự có cảm giác, ngay cả Tiêu Lạc Ngọc tự hắn cũng cảm thấy bản thân thực cầm thú.

Thân thể trắng ngần cùng sắc đỏ tương giao, thậm chí có một loại hấp dẫn chết người. Hoa Diệc Khê mảnh khảnh, xương quai xanh gầy yếu, đều khiến hắn vô pháp kháng cự.

Thậm chí chỉ cần nghĩ đến có nhiều người thấy qua Hoa Diệc Khê như vậy, Tiêu Lạc Ngọc đã cảm thấy có loại xúc cảm kỳ quái náo động trong cơ thể. Thật tốt, những người đó đều chết.

Yếu đuối của Hoa Diệc Khê, chỉ một mình hắn nhìn là đủ rồi.

Nghĩ đến Hoa Diệc Khê tươi cười dịu ngoan yếu ớt khoan dung, chỉ có mình hắn có thể hưởng thụ, có thể nhìn thấy, Tiêu Lạc Ngọc mới cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.

Hắn đem đến sách ngày thường Hoa Diệc Khê thích đọc nhất, đặt ở bên giường, bản thân cũng thoát ngoại y nằm lên, nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Diệc Khê. Rồi sau đó lấy qua một quyển sách, hơi có chút ý tứ lấy lòng.

“Diệc Khê, ngươi muốn đọc quyển sách kia? Ta tới giúp ngươi đọc.” Độ ấm của người trong ngực, làm cho tâm Tiêu Lạc Ngọc cuối cùng cũng yên bình.

“Ngươi xem ngươi vui vẻ như thế.” Hoa Diệc Khê nhẹ nhàng tựa vào người Tiêu Lạc Ngọc, giống như con mèo nhỏ vô hại, mà ngay cả giọng điệu nói chuyện đều mềm nhẹ làm cho lòng người trong ngưa ngứa.

Tiêu Lạc Ngọc cảm thấy mình vừa muốn thú tính đại phát, kéo tay Hoa Diệc Khê qua hôn hôn, lại nhịn không được hôn một trận, lúc này mới buông tha cho y

Lúc này ở ngoại viện, đã rối thành một mảnh, ngay cả Thẩm Khanh đến cũng không có ai chú ý tới.

Tiêu Vân nhìn bên này, lại nhìn bên kia, rốt cục nhịn không được hét lớn một tiếng “Đừng ồn nữa, các ngươi muốn đi thì mau cút, ở trong này cãi nhau làm gì?”

Hắn ngày thường luôn là vẻ hòa hòa khí khí, lần này phát uy làm cho nhiều người sợ ngây người. Thẩm Khanh sờ sờ cằm thấp giọng nói “Ôi chao, con thỏ cũng sẽ la hét a.” Phía sau hắn, tiểu tư nhìn thiếu gia nhà mình, sao lại có chút âm trầm nhỉ?

“Nhiều chuyện, có cái gì hay mà cãi. Các ngươi thấy Phượng Nhan hợp với Bảo chủ, hay là nói những người khác phù hợp với Bảo chủ?” Tiêu Vân cả giận nói.

Một hộ vệ nhỏ giọng nói “Tóm lại không cần là nam nhân, này tính cái gì, rơi vào tai giang hồ đều không tốt.”

Tiêu Vân hầm hừ nhìn hắn, vươn tay chỉ vào bọn họ, “Ngươi… các ngươi biết Tiêu gia bảo mỗi ngày thu nhập bao nhiêu chi tiêu bao nhiêu không? Biết Tiêu gia bảo tiêu tốn bao nhiêu sao?”

Mọi người nhìn nhau, đều lắc đầu.

“Nói cho các ngươi biết, Tiêu gia bảo một tháng chi hơn ngàn lượng bạc, các ngươi hẳn là biết, mọi người trong Tiêu gia bảo, ăn mặc đều dùng tốt nhất, đặc biệt mấy người hộ vệ các ngươi, bội kiếm đều là Bảo chủ thỉnh danh gia rèn ra.”

Mọi người gật đầu.

“Vậy các ngươi biết ta vì sao không thích Phượng tiên tử không?” Tiêu Vân chỉ chỉ chính mình. Rồi sau đó nói tiếp “Ta không có nhiều lý tưởng giang hồ, ta chỉ có thể nhìn đến sự tình trong Tiêu gia bảo, Tiêu gia bảo cũng là nhà của ta, chính là từ khi Phượng tiên tử đến Tiêu gia bảo ở nửa năm, tiêu phí so với dĩ vãng mười năm còn muốn hơn nhiều.” Tiêu Vân thở dài.

“Bảo chủ tặng Phượng tiên tử, dùng đều là đồ tốt nhất, hận không thể chăn cũng dùng tơ vàng mà may. Đây là thứ nhất. Ta yêu bạc, không thích bạc của Tiêu gia bảo tiêu phí vô ích.”

“Thứ hai, thúc thúc của ta nói, Hoa công tử là người đối tốt với Bảo chủ nhất trên đời, chỉ cần Bảo chủ nói, Hoa công tử cái gì cũng chịu làm. Ta không hiểu cái gì mà đạo lý, ta chỉ biết Bảo chủ lựa chọn không hề sai. Các ngươi nói là vì Tiêu gia bảo, chi bằng nói là vì chính mình. Các ngươi từng nghĩ cho Bảo chủ? Các ngươi muốn đuổi đi người tốt nhất với Bảo chủ, sau đó để Bảo chủ đi thích một người không hề tốt với hắn.”

Tiêu Vân nói một phen, thấy tất cả mọi người không lên tiếng, Tiêu Hàn ngơ ngác nhìn hắn, rồi sau đó đột nhiên nở nụ cười. “Ngươi nói không sai, chính là ta không cách nào tiếp nhận Bảo chủ yêu một người nam nhân, thanh danh Tiêu gia bảo …”

“Không cần nói thanh danh với ta, chẳng lẽ người khác sẽ bởi vì Bảo chủ thích nam nhân liền chạy tới gây hấn với Tiêu gia bảo? Bằng hữu như vậy thì khỏi cần, ngươi bởi vì Bảo chủ thích nam nhân liền rời khỏi Tiêu gia bảo, chứng tỏ ngươi cũng không phải thật tâm kính trọng Bảo chủ, ngươi kính trọng chính là cái bóng trong lòng ngươi, không phải Bảo chủ chân chính.” Tiêu Vân cả giận nói.

“Tùy tiện các ngươi muốn đi thì đi.” Nói xong, nổi giận đùng đùng đi về phòng bếp, hắn còn phải đi dặn dò làm bữa trưa. Không cẩn thận đụng phải Thẩm Khanh ngốc lăng một bên, giận dữ quát “Chó ngoan chớ cản đường.”

Không để ý tới mọi người ngẩn người, tức giận bỏ đi.

Tiêu Lạc Ngọc trong phòng vừa đọc sách vừa cong khóe miệng, nhẹ nhàng trên trán Hoa Diệc Khê. “Ta sẽ giúp ngươi đòi lại tất cả nợ nần.”

Hoàn chương 19.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.