Liệt Diễm

Quyển 1 - Chương 34: Dạy con




CHƯƠNG 23: THẦN BÍ DẠ TẬP GIẢ (CUỘC TẬP KÍCH LÚC NỬA ĐÊM).

Tầm mắt dưới trời tuyết lớn trở nên mơ hồ. Đêm khuya, trên đường cái cơ hồ không có người đi đường, những quán nhỏ ven đường ngẫu nhiên hắt ra ánh đèn ne-on mờ ảo, mà một chút tiếng người cũng không có.

Theo dấu chân, thất tha thất thểu phía trước đuổi theo, rẽ qua một con ngõ nhỏ lạnh lẽo, trước bậc thang dẫn lên triền núi, Lâm Phong đang đứng đó, vịn lấy cây cột đèn đường.

Cậu không bật dù, vẫn tấm áo lông đơn bạc kia, cái gáy trắng xanh lộ ra sau làn cổ áo. Ngón tay gầy, trắng bám lấy cột đèn dường như còn nhìn rõ cả khớp xương cùng mạch máu màu lam.

Nhìn thấy cậu, Ngô Bân đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó chậm rãi bước đến. Lâm Phong nhìn nội thành cách đó không xa, tuyết rơi triền miên nhưng không thể che khuất những ánh đèn hắt ra từ cửa sổ mỗi căn nhà, cảnh tượng sặc sỡ giống như ánh đèn hải đăng, một mảnh huy hoàng.

Ngô Bân cới áo khoác của mình khoác lên người Lâm Phong, gió đêm phất qua làn tóc mái mềm mại trước trán thiếu niên, cậu cứ như vậy nhìn ngắm nơi xa xôi, thật giống như đối với hết thảy những chuyện khác đều không hề hay biết gì.

“Ngài đang nhìn gì vậy?”

“……Đèn.”

Ngô Bân sửng sốt: “Cái gì?”

“Ánh đèn.” Một trận gió mãnh liệt thổi qua, Lâm Phong đem áo khoác siết lại chặt hơn, “Ta đang nhìn ánh đèn.”

“Ngươi xem, từ nơi nhìn nhìn xuống, có thể thấy phân nửa ánh đèn nơi cảng đảo này. Mỗi ánh đèn đều là một gia đình đoàn tụ, cha mẹ che chở những đứa con, người già chỉ bảo người trẻ tuổi, có nhà đang ăn cơm tối, có nhà đang xem tivi, có mẹ rửa bát, có cha hút thuốc, có con cái đang chơi đùa……..”

“Tất cả đều an tường như vậy, tràn ngập hạnh phúc như vậy, chỉ là cái gì cũng không thuộc về ta….”

Lâm Phong ngửa đầu lên, nhẹ nhàng tở dài: “………Ta đã mất đi tất cả, hiện giờ cái gì cũng đều không có.”

Năm năm trước cho đến hiện tại, Ngô Bân chưa từng nhìn thấy loại biểu tình cô độc này xuất hiện trên khuôn mặt vị huấn luyện viên thiếu niên ác ma. Cậu luôn kiệt ngạo, bất tuân, nghiêm khắc nhưng vô cùng vững vàng làm cho người ta vừa nhìn thấy thì chỉ biết có thể ỷ lại. đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đau thương trên người Lâm Phong, sự tương phản này làm hắn không thể liên tưởng đến cậu cùng vị huấn luyện viên hoang dã nơi rừng rậm Nam Mỹ kia là cùng một người được.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Năm năm trước, đêm trước khi tôi tốt nghiệp ngài vô cớ rời khỏi căn cứ, Diệp Liên nói ngài về nước giải quyết việc cá nhân, ngài đi liền những một tháng, thẳng đến cuộc thi tốt nghiệp ngày hôm đó mới trở về. Lúc ấy tôi cảm thấy ngài thực khác thường nhưng vẫn không có cơ hội hỏi ngài rốt cuộc là vì sao…….”

Ngô Bân đột nhiên im bặt, vì Lâm Phong đột nhiên kịch liệt mà thống khổ rên rỉ, tay phải mạnh mẽ bắt lấy vai trái của mình, lảo đảo quỳ rạp trên nền tuyết.

“Ngài làm sao vậy?” Ngô Bân chạy tới nắm lấy tay cậu, “Không có việc gì chứ? Sao lại thế này?”

Lâm Phong ngửa cổ lên, vì chỗ đau nơi vai trái truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt mà sắc mặt cậu trở nên trắng bệch, trong lúc nhất thời, ngay cả hô hấp cũng đau tựa như dao cắt.

Ngô Bân nhanh chóng rút ra điện thoại di động, bắt đầu ấn số gọi 999: “Alo, gọi trung tâm cấp cứu, tôi cần một chiếc xe cứu thương……..”

Đột nhiên di động bị khép lại, Lâm Phong gian nan thở hào hển, gắt gao nắm chặt lấy tay Ngô Bân, lắc lắc đầu: “Không cần gọi xe cứu thương, động tĩnh lớn như vậy sẽ bị La Ký phát hiện.”

“Nhưng ngài……”

“Chỉ là do thời tiết mà thôi.” Lâm Phong vị lấy cột điện, chậm rãi đứng lên, “Năm năm trước sau khi ta trở lại căn cứ không lâu, cũng chính là mấy ngày sau khi ngươi tốt nghiệp, ta chấp hành nhiệm vụ bảo vệ một nhân vật trọng yếu, vì trạng thái tinh thần không tốt, nhất thời sơ sẩy bị bắn trúng vai trái……..Tuy rằng đã phẫu thuật lấy viên đạn ra nhưng từ đó về sau các đốt ngón tay sẽ không thể sử dụng linh hoạt nữa. sau Diệp Liên hiệu trưởng đã giúp tat hay đổi một số đốt ngón tay hợp kim nhân tạo, lúc ấy kĩ thuật có hạn, hiện tại các đốt ngón tay đã sử dụng quá lâu, cho nên ở phương diện phối hợp thường xuyên xuất hiện chút vấn đề.”

“Mỗi khi thời tiết ẩm ướt hay quá lạnh sẽ có biểu hiện xấu…..bất quá….” Lâm Phong cắn chặt răng nói, “Hơi nhịn một chút, cũng sẽ qua mau thôi.”

Ngô Bân thấp giọng hỏi: “Ngài như vậy sao có thể sơ sẩy trong khi làm nhiệm vụ được? Năm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao hôm nay ngài lại biến thành bộ dạng này!??”

“…….Liên quan gì đến ngươi?”

“Ngài có thể không nói cho tôi biết,” Ngô Bân nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Phong, “Nhưng sự quan tâm của tôi đối với ngài sẽ không thay đổi. Tôi sẽ tự mình đi điều tra, bằng địa vị hiện tại của tôi, chỉ cần một chút công sức có thể lợi dụng một chút mối quan hệ, điều tra cái gì mà lại không được?”

“…….” Lâm Phong trầm mặc một chút, lạnh lùng cười khổ một tiếng, “Đối với tưởng tượng phức tạp của ngươi như vậy, ngươi cứ việc đến ủy ban đầu ngã tư kia truy ra một vụ ly hôn. Một năm kia cha mẹ ta ly hôn, vì mẹ ta không có chỗ nào để đi vì vậy ta đưa mẹ ta đến căn cứ ở Nam Mỹ. Nha, không hơn, cha mẹ ly hôn ảnh hưởng đến con cái cả đời a.”

Ngô Bân khó có thể tin, lắc đầu: “Chỉ vì vậy thôi sao?”

“Chỉ vì vậy thôi.”

Lâm Phong lắc lắc xoay người, đem áo khoác Ngô Bân khoác cho cậu cởi ra, tùy tay quăng trên nền tuyết, lảo đảo từng bước tiến lên phía trước: “…….Tất cả đã kết thúc rồi số 16. Huấn luyện viên cao cao tại thượng, không ai bì nổi trong lòng ngươi kia, kỳ thật chỉ là một người bình thường đối với những phản bội cùng ác liệt chỉ biết thúc thủ vô sách mà thôi. Thật có lỗi đã đánh nát ảo tưởng của ngươi đối với ta. Bất quá hiện tại ta chỉ nghĩ đến báo thù, nghĩ đến xoa dịu hận thù trong lòng ta mà thôi, cho dù phải trả giá tất cả, bằng thân thể này thậm chí bằng cả mạng sống này ta cũng không tiếc…..”

Ngô Bân xúc động xông lên phía trước bắt lấy cậu. Không biết vì thân thể đau đớn hay tinh thần đã lên đến cực hạn, Lâm Phong không giống như mọi khi nhanh chóng mà tàn nhẫn đem Ngô Bân đánh ngã. Cậu lẳng lặng đứng dưới trời tuyết không hề nhúc nhích, ngay cả bàn tay Ngô Bân nắm chặt trên vai cậu cũng không giãy ra.

“……….Trong lòng tôi ngài vẫn cao cao tại thượng…….” Ngón tay Ngô Bân khảm thật chặt vào bả vai đơn bạc của Lâm Phong, vì dùng sức quá độ, mà các đốt ngón tay cơ hồ đột ngột bạo nổi, “……..Mặc kệ ngài như thế nào hạ thấp chính mình, tôi đều hy vọng ngài vẫn cao quý, từ trên cao nhìn xuống…….”

Hắn nghe thấy thanh âm chính mình, dưới áp lực mà trở nên hèn mọn cỡ nào, vì mãnh liệt ức chế tình cảm mà âm cuối có chút run run, dường như không thể nói tiếp. Nhưng hết thảy đều bị xem nhẹ, vì theo từng nhịp run rẩy của cơ thể Lâm Phong truyền đến ngón tay hắn, cậu run như vậy, rõ ràng giống như lập tức sẽ ngã xuống đất vậy.

Ngô Bân dùng sức xoay lại bả vai Lâm Phong, phát hiện cậu đang cứ thế khóc không thành tiếng. cậu trước kia, vì đã từng chịu quá nhiều đau thương mà không thể rơi lệ, từng giọt, từng giọt nước mắt theo hốc mắt trào ra, chảy dài hai bên má, rồi đọng lại nơi cằm.

Không hiểu vì sao Ngô Bân cảm thấy xoang mũi mình trở nên ê ẩm, hắn quỳ xuống trước mặt Lâm Phong, trên nền tuyết lạnh lẽo.

“Ngài có thể không đáp ứng bất luận kẻ nào, không tiếp nhận tình yêu của bất kì kẻ nào cũng vĩnh viễn không cần yêu ai, bao gồm cả tình cảm thủy chung của ta đối với ngài.” Ngô Bân quỳ tại chỗ, bàn tay gắt gao nắm chặt tuyết dưới chân thành quyền. “…….Mong ngài cứ như vật cô độc sống sót, trước sau một mình đứng ở nơi cao nhất, không cần đụng đến phàm trần, hạ thấp thân phận mình……”

Lâm Phong thật sau hít vào một hơi, cũng không lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên mặt. Làn gió đêm thổi qua dần dần đem dấu nước mắt xóa tan, làn da co lại, ngay cả một chút biểu tình dư thừa cũng không có.

Trong nháy mắt kia cậu cơ hồ không còn sức lực làm bất cứ điều gì, ngay cả nâng mí mắt một chút cũng không làm được. cậu chỉ có thể chăm chăm tiếp tục nhìn về nơi xa xôi phía trước, đáy mắt trống trơn mờ mịt, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Ta biết, ngươi nói đúng.”

Một khắc kia tưởng chừng như đau đớn đến không thể nhúc nhích, cậu liền cứ như vậy mà xoay người rời đi, bỏ lại Ngô Bân vẫn đang quỳ trên nền tuyết, theo con đường ban nãy chậm rãi trở về.

Muốn đi đến đâu?

Quanh đây, hàng ngàn gia đình đang cùng nhau quay quần dưới ánh đèn, ngay cả ánh trăng cũng viên mãn không một chút sứt mẻ, hàng ngàn ánh đèn chiếu sáng khắp chân trời giống như không có đau khổ, không có oán giận, tất cả thế giới dường như đều được hạnh phúc mĩ mãn bao quanh. Mỗi người đều vui vẻ, ai ai cũng có chốn về của riêng mình, duy độc chỉ có cậu, không biết đi đâu, không biết nơi nào là nhà.”

Cơm chiều nóng hôi hổi, tiếng cười văng vẳng trong tivi, tiếng những đứa con đuổi nháo khắp phòng, cha mẹ hiền lành thân thiết……..Mọi người đều vội vàng tìm kiếm hạnh phúc cho mình, không anh để ý đến ngọn núi cao cao này, có một thiếu niên chậm rãi lê bước dưới trời gió tuyết mịt mờ.

Cậu đã không có nhà. Không có người thân, không có tình yêu, không một ai dưới ánh đèn rực rớ kia chờ đợi cậu đêm khuya đến gõ cửa, một mình đi đi về về.

Ngay cả khóc cũng không thể khóc, Lâm Phong ngửa đầu lên, có thứ chất lỏng âm ấm nào đó từ xoang mũi chảy ngược về, nóng nóng, ê ẩm. Chỉ có liều mạng ngửa đầu lên cậu mới có thể khiến cho tầm mắt bị nước mắt che phủ trở nên rõ ràng hơn một chút, lục phủ ngũ tạng đều đã bị gió đem thổi đến làm cho tê cóng, ngay cả một chút cảm giác nhiệt độ cuối cùng của cơ thể cũng đều bị mang đi

Trong túi còn một điếu thuốc cuối cùng, Lâm Phong run run tay, mấy lần mới châm được lửa, đem thuốc đưa đến bên miệng, cậu hít một hơi thật dài.

Ngay phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội cã của Ngô Bân, tiếp theo “ba” một tiếng, ngã thật mạnh xuống nền tuyết. Lâm Phong không quay đầu lại, chỉ nghe tiếng rống to đến khàn cả giọng của Ngô Bân: “Lâm huấn luyện viên! Cẩn thận!”

Lâm Phong vừa quay đầu, khóe mắt lướt đến chỗ phản quang chợt lóe. Nhiều năm luyện tập tạo thành phản xạ thần kinh có điều kiện nói cho cậu biết cậu phải tránh đi, nhưng thân thể cậu đã muốn đông cứng, phản ứng trì độn chỉ trong nửa giây, trong phút chốc lưỡi dao cắt qua bóng đêm, xoát một tiếng lướt qua làn da ngay trước ngực cậu.

Lâm Phong nắm lấy tay kẻ cầm dao đánh lén kia: “Là ai?”

Kẻ đánh lén kia thân thủ rất cao, từ trên cột điện cao như vậy trượt xuống, đạp qua mấy nhánh cây làm điểm tựa vậy mà một chút thanh âm cũng không phát ra. Chỉ thấy kẻ đánh lén đại khái là một người trẻ tuổi, mặc trang phục dạ hành, khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, tuy rằng tóc đen mắt đen nhưng Lâm Phong lần đầu tiên nhìn đến mắt hắn lập tức xác định hắn không phải người Trung quốc, tám chín phần là người Nhật Bản hoặc người Việt Nam.

Sát thủ Việt Nam, Kim Thạch chính là ví dụ tốt nhất. Nhưng người Việt Nam da không đen như vậy, tóc cũng thẳng, hơn nữa người này mắt một mí, nhìn thực giống thanh niên Nhật Bản hiện đại hơn. Thời gian lâu dài cùng các chủng tộc Châu Á giao tiếp, liếc mắt một cái có thể nhận ra sự khác biệt về diện mạo của người Trung, Nhật hay Hàn Quốc.

Người nọ cười, mạnh nhảy lên, giữa không trung một cước đem Lâm Phong đá xa mấy thước. Oanh một tiếng Lâm Phong ngã sấp xuống nền tuyết, Ngô Bân nhanh chóng rút ra súng nhưng người trẻ tuổi kia động tác còn nhanh hơn, rõ ràng một giây trước còn giống võ sĩ cầm đoản đao, một giây sau liền giống như quỷ mị dùng đoản đao chặn lại ống giảm thanh, tiếp đó “ba” một tiếng đánh bay súng trong tay Ngô Bân.

Trong phút chốc, Lâm Phong đã vọt tới trước mặt người nọ, nhưng trong tay cậu không hề có vũ khí, bay lên một cước đá bay đoản đao trong tay hắn. Đoản đao bay lộn giữa không trung mấy vòng rồi rơi xuống, Lâm Phong một phen đoạt lấy chuôi đao. Giây tiếp theo lưỡi đao đã muốn kề sát trên cổ người trẻ tuổi, hung hăng nhấn xuống.

Đột nhiên trước ngực Lâm Phong trở nên đau đớn, đoản đao từ trong tay rơi xuống, rơi trên nền tuyết.

Người cậu trở nên mềm nhũn, không biết vì sao một chút sức lực cũng không xuất ra được, ngay cả tầm mắt nhìn đến người kia cũng dần trở nên mơ hồ.

Đã xảy ra chuyện gì? Đây là có chuyện gì? Khi nào thì trúng chiêu?

Người trẻ tuổi cười hì hì cúi gập thắt lưng, ở trên mặt Lâm Phong nhéo nhéo mấy cái: “Em trai nộn nộn, Diệp Liên sama thực thích nuôi tiểu hài tử đi. A, lại nói, không hổ là đệ tử chân truyền của Diệp Liên nga, bị phun thuốc mê vô sắc vô vị lâu như thế mà vẫn còn có thể duy trì hoạt động linh mẫn như vậy. Phải biết rằng lâu lắm rồi vẫn chưa có ai có thể kề dao lên cổ ta nga!”

Ngươi là ai? Lâm Phong không có cách nào phát ra âm thanh, chỉ có thể dùng ánh mắt mà biểu đạt cảnh giác nghi vấn.

“Không cần nhìn ta như vậy, nha, hết thảy nếu như thuận lợi như trong kế hoạch ta sẽ không giết ngươi nga. Đương nhiên nếu ta không thể không giết ngươi, ta sẽ về nhận lỗi với Diệp Liên sama, còn mời thầy tăng về siêu độ cho ngươi nữa nga!”

Người trẻ tuổi tựa như mang túi tiền trên lưng một phen đem Lâm Phong khiêng lên, đi đến bên người Ngô Bân, hắn so với Lâm Phong còn hít nhiều thuốc mê hơn nên giờ đã lâm vào hôn mê rồi.

“Làm sao bây giờ, giết hay là mang đi ta? Nếu giết rồi xử lý thì sợ không kịp, mà nếu mang theo thì trên lưng lại nhiều thêm một người…….Ây, tên này chắc không giống tiểu đệ kia nhẹ như vậy đi”

Người trẻ tuổi một bên than vãn một bên dễ dàng dùng một cánh tay đem Ngô Bân khiêng lên, còn thở dài tiếc nuối oán hận: “Quả nhiên rất nặng a.”

Hắn cứ như vậy, tay trái khiêng Lâm Phong, tay phải khiêng Ngô Bân giống như không phải hắn đang cõng hai người lớn trưởng thành mà giống như mang theo hai tải rau xanh thì đúng hơn, không nhanh không chậm dưới trời tuyết đi xuống.

Dưới chân núi một chiếc xe Hummer đang chờ sẵn, bên cạnh xe có mấy thủ hạ đang đứng, thấy bọn họ tiến đến liền vội vàng bước nhanh đến, dùng tiếng Nhật nói chuyện: “A Tuyển đại nhân.”

Người trẻ tuổi không chút để ý đáp lời: “Làm rất tốt, tên này là sản phẩm ngoài ý muốn, cứ mang hắn đi luôn cũng được.”

Lái xe chỉ vào Lâm Phong đang nằm trên lưng A Tuyển, kêu lên: “Đại nhân, tên này vẫn còn tỉnh!”

“Nga, không thành vấn đề, ta đoán Diệp Liên đại nhân sẽ huấn luyện đệ tử kháng lại dược tính cho nên vẫn sẽ giữ được thanh tỉnh một thời gian. May mắn ta đã dùng đúng kiểu dành cho cây cối dã thú a, hắn hiện tại muốn động cũng không được mà muốn nói chuyện cũng không xong, không nguy hiểm…..uy” Người trẻ tuổi dùng chân đá đá cửa xe, “Ta không còn tay nào a, mau cút lại đây mở cửa cho ta!”

Lái xe vội vàng chạy lại, cung cung kính kính mở cửa xe, cúi đầu chín mươi độ mời người trẻ tuổi lên xe.

Trong xe vô cùng ấm áp, dược tính rốt cuộc cuối cùng cũng phát tác, Lâm Phong lên xe không quá vài giây ý thức dần dần bắt đầu trở nên mơ hồ. Cảm giác cuối cùng của cậu trước khi chìm vào hôn mê là sự xóc nảy của ô tô trên đường tuyết trơn trượt, bọn họ đang xuống núi.

Người trẻ tuổi dường như đang khẽ ngâm nga một giai điệu dân gian Nhật Bản, cũng không biết nơi nào, giai điệu đơn giản nhưng kỳ quái, cứ như vậy không ngừng lặp đi lặp lại, Lâm Phong dần dần rơi vào trong bóng tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.