Liên Tình

Chương 50: Tâm địa xấu xa




Thẩm Mẫu Đơn cùng Trì Ninh Bái lại hàn huyên vài câu, Trì Ninh Bái liền cáo từ. Thẩm Mẫu Đơn trong thời gian này cũng nói với Trì Ninh Bái nàng gặp chuyện khó khăn, hi vọng hắn có thể hỗ trợ che giấu chuyện cửa hàng, Trì Ninh Bái cười nói: "A Đơn yên tâm, sẽ không có người dám tìm muội gây phiền toái."

Trì Ninh Bái đi rồi, Thẩm Thiên Nguyên cũng đã tới, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn
đang nhìn cách đó không xa xuất thần, tiến lên vỗ vai của nàng, "Mẫu Đơn, nơi này có cha, trước con hồi phủ đi, chuyện cửa hàng ngày sau có phụ thân cùng Mã chưởng quỹ quản lý, con nên ra ngoài phủ ít một chút, không nên gây chú ý cho tổ mẫu. Tổ mẫu con ghét nhất chính là việc con gái xuất đầu lộ diện bên ngoài, lần này biết được con theo cha rời nhà một chuyến đã khiển trách cha một trận, chỉ sợ hôm nay sẽ sai người cho mời con qua, con cũng không nên phản bác lão nhân gia như bà." Nói tới chỗ này, Thẩm Thiên Nguyên dừng một chút, thở dài, "Những năm này đã làm khó con cùng A Hoán rồi."

Thẩm Mẫu Đơn cười, biết ý tứ của phụ thân nói những năm gần tổ mẫu gây khó dễ đối với bọn họ, an ủi: "Cha, không có chuyện gì, tổ mẫu chỉnói một chút mà thôi."

Thẩm Thiên Nguyên thở dài không nói nữa, Thẩm Mẫu Đơn lại nói: "Cha, vậy con đi về trước."

Thẩm Thiên Nguyên khoát tay áo một cái, "Mau trở về đi."

Thẩm Mẫu Đơn vừa về tới Thẩm phủ thấy Tư Cúc đang đứng ở trong sân, nhìn thấy nàng quay đầu lại vội vàng tiến lên, trên mặt lo lắng, "Tiểu thư, sáng sớm người đi đâu vậy? Lão thái thái sai người đến tìm, người mau chóng tới đi, không sẽ làm lão thái thái lại tức giận đó."

Đi tới trong sân lão thái thái, quả nhiên liền thấy lão thái thái đang nổi nóng, vỗ bàn đập vang ầm ầm, "Một nha đầu khỏe mạnh để lão Tam nuôi thành hình dáng này sao! Đi theo ra nửa tháng, bây giờ trở về sáng sớm đã không thấy không thấy bóng người. . . . . ."

Lão Thái Gia khuyên nhủ: "Được rồi, ngươi ít nói vài câu đi."

Thẩm Mẫu Đơn nghe thanh âm bên trong, ngầm thở dài, đang muốn đi vào, phía sau truyền đến tiếng đại tỷ Thẩm Oánh, "Tứ muội, tỷ cùng muội cùng vào đi thôi."

Quay đầu nhìn lại, Thẩm Oánh mặc một thân quần áo màu tím nhạt đang đứng ở cách đó không xa cười nhìn nàng. Thẩm Mẫu Đơn cũng nhìn nàng mỉm cười đến, "Đại tỷ, tỷ đã trở về?"

Thẩm Oánh đi mấy bước tới tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn, dắt tay nàng, "Tứ muội, còn muốn nói một tiếng cám ơn với muội, nếu không có muội giờ khắc này tỷ chỉ sợ còn không biết trôi qua ngày như thế nào, may là có muội giúp đỡ đưa ra chủ ý."

Thẩm Mẫu Đơn nhìn nàng, "Đều đã giải quyết?"

Thẩm Oánh run lên, thở dài, "Ta mời đại phu cho phu quân chẩn mạch, đúng là vấn đề của hắn, đại phu đem chuyện này báo với mẹ chồng, mẹ chồng mời phụ khoa thánh thủ đi chẩn mạch cho nữ nhân kia. Nàng cùng phu quân ở chung có hai tháng, nhưng lại có mang ba tháng, mẹ chồng tức giận, hiện tại còn bệnh, phu quân cũng bị bệnh một hồi, bây giờ Nghiêm gia cũng đã biết được chuyện này, cũng mời rất nhiều đại phu đến xem, đều nói rất khó trị. Nữ nhân kia bị mẹ chồng sai người ta đánh sẩy thai thai, bị người đưa trả về, mẹ nàng đã tức sinh bệnh nặng, bản thân nàng tựa hồ cũng bị bệnh không nhẹ, cũng không biết còn có thể hay không sống qua ngày, nói vậy không biết mẹ chồng có cho nàng tiếp tục sống tiếp hay không. . . . . ."

Thẩm Mẫu Đơn đối với kết cục của nữ nhân kia không có hứng thú, "Giờ đại tỷ dự định làm sao? Dù sao cũng là do hắn, nếu tỷ tiếp tục ở lại Nghiêm gia, thì ngay cả một đứa bé tỷ cũng không có ."

Thẩm Oánh cười khổ, "Còn có thể làm sao, mẹ chồng dự định nếu phu quân thật sự không được, liền xin một đứa bé đại bá cho làm con nuôi, đại tẩu lại mang thai, cũng đồng ý đem con cho cho chúng ta làm con nuôi rồi. Ngày sau cũng chỉ có thể bảo vệ đứa nhỏ này mà sống, Tứ muội, tỷ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi. . . . . ."

Đúng vậy a, đại tỷ cũng chỉ có thể như vậy, nếu đời trước nàng gặp chuyện như vậy chỉ sợ cũng sẽ có một kết quả như thế. Nhưng bây giờ, nàng tuyệt đối sẽ không lựa chọn như vậy. Thẩm Mẫu Đơn thở dài, không nói thêm gì nữa, tiến vào trong phòng lão thái thái. Thẩm Oánh cũng đồng thời đi vào theo, lão thái thái nhìn thấy Thẩm Oánh, tầm mắt dời đi không ít, vội vàng hỏi tình hình bây giờ của Nghiêm gia, lửa giận cũng nhỏ đi không ít Thẩm Oánh trả lời vài câu, lão thái thái cuối cùng cũng không phát hỏa đã để nàng đi.

Ra khỏi sân lão thái thái Thẩm Mẫu Đơn liền trực tiếp trở về phòng, Tư Cúc lại ở bên tai nàng thao thao bất tuyệt, nói là khoảng thời gian này La Nam thường xuyên đến tìm đến nàng, biết nàng ra khỏi cửa, rất tức giận. Thẩm Mẫu Đơn tự nhiên không để ý tới La Nam, bây giờ tâm tư đều đặt vào tất cả quần áo, bây giờ nàng chỉ hy vọng có thể đem quần áo bày sẵn bắt tay vào làm, như vậy phụ thân cũng có thể ung dung không ít.

Cửa hàng quần áo bên kia đang chế tạo gấp quần áo, cũng không có gì chuyện khác thường phát sinh, Thẩm Mẫu Đơn yên lặng ở nhà đợi hai ngày, ngày hôm đó đang thư phòng vẽ , Lục nhi đến thông báo, nói bên ngoài có người tìm. Thẩm Mẫu Đơn nghi hoặc, Trì đại ca biết nàng ở Thẩm giatháng ngày khổ sở sẽ không tới Thẩm gia tìm nàng, rốt cuộc là ai?

Đợi Lục nhi dẫn người vào, Thẩm Mẫu Đơn sững sờ, là thanh niên bên cạnh Yến vương. Nhìn người này, trong lòng nàng không khỏi thấp thỏm, người này tìm đến nàng nhất định là Yến vương, chẳng lẽ Yến vương trách nàng đem hộp gấm cho Trì đại ca?

Vân hạc liếc nhìn tiểu thư đang đứng ngồi không yên trước mắt, mở miệng nói: "Thẩm cô nương, chủ nhân nhà ta cho mời, kính xin tiểu thư đi theo ta một chuyến."

Thẩm Mẫu Đơn từ chối không được, chỉ báo cho Tư Cúc Lục nhi đây là người quen, liền đi theo người này ra khỏi Thẩm phủ, ngồi trên xe ngựa một đường hướng về ngõ nhỏ phía đông. Xe ngựa chạy nửa canh giờ dừng ngay trước một toà nhà. Thẩm Mẫu Đơn thấp thỏm theo sau thanh niên này một đường đi tới một sân trước an tĩnh, hai người đi vào trong sân, thanh niên này gõ cửa lúc này mới đẩy cửa phòng ra, dẫn Thẩm Mẫu Đơn đi vào.

Đối diện cửa phòng chính là một án thư gỗ lê rộng lớn điêu khắc mà thành, sau án thư là một giá sách gỗ lê, mặt trên bày đầy thư tịch, hai bên giá sách bày hai bình hoa sứ cao hơn nửa đầu người, bên trong có mấy cành hoa chớm nở, tản ra mùi thơm thoang thoảng. Thẩm Mẫu Đơn nhìn lại, cửa dưới chỉ để một chiếc ghế quý phi bằng gỗ Lê, một nam nhân nửa nằm mặc một thân y phục màu đen mặc ở nhà, trong tay nâng một quyển thư tịch cũ kỹ màu vàng, nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu hướng về phía bọn họ.

Thẩm Mẫu Đơn rơi vào trong đôi mắt thâm thúy lạnh lùng của Vệ Lang Yến, trong lòng không khỏi hồi hộp một phen, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Nàng chỉ nhìn hắn khép quyển sách trên tay lại, để ở trên án nhỏ, chậm rãi từ trên giường nhỏ ngồi dậy, táp trên bày ra chỉnh tềmềm để hắc trù khăn che mặt giày, đứng dậy, từng bước một đi về phía nàng,

Hắn đi tới trước mặt nàng thì dừng lại, nhìn thanh niên phía sau nàng, lúc này mới cư cao lâm hạ nhìn phía nàng. Thẩm Mẫu Đơn có chút lo lắng, cho dù là nghe thấy tiếng bước chân đi ra đóng cửa phòng, nàng cũng không dám quay đầu lại, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt.

Vệ Lang Yến nhìn chằm chằm cô gái trước mắt một hồi lâu, có chút không
rõ nhìn nữ tử nhìn qua mềm mại yếu đuối vì sao sau khi biết thân phận của hắn còn đem hộp gấm cho nam nhân kia, dùng làm điều kiện trao đổi với hắn. Nàng chẳng lẽ không biết trong thế giới phân chia giai cấp này, chỉ cần một câu nói của hắn, cả gia tộc của nàng đều sẽ bị liên lụy sao.

Thẩm Mẫu Đơn tim thình thịch đập, bên tai truyền đến thanh âm có chút lạnh lẽo, "Hành vi của ngươi đủ để cho toàn bộ Thẩm gia vì đó chôn cùng, may là, ngươi cứu mạng Tử Bảo An, bất kể như thế nào, ta cũng chỉ có thể cảm kích ngươi. . . . . ." Dứt lời, hắn mặc kệ phản ứng của Thẩm Mẫu Đơn, đi tới bên án thư lấy ra hộp gấm đưa cho Thẩm Mẫu Đơn, "Nếu đã tặng ngươi ta sẽ không thu lại, cái này ngươi lấy về đi."

Thời điểm Thẩm Mẫu Đơn nâng hộp gấm đi trong chợ huyên náo, tay chân vẫn lạnh lẽo , đầu óc cũng có chút say xe, nàng thậm chí cũng không biết mìnhđi như thế nào ra khỏi tòa nhà này , chỉ nhớ rõ Yến vương đem hộp gấm đưa cho nàng sau liền để nàng rời đi. Bên tai nàng cũng vẫn vang lên câu nói kia của Yến vương , "Hành vi của ngươi đủ để cho toàn bộ người Thẩm gia vì đó mà chôn cùng rồi."

Trên dưới cao thấp, bất luận thân sơ thế nào, đều có thể bị uy hiếp,bị giai cấp bên trên đè ép giết chết bất cứ lúc nào. Trong thế giới phân biệt giai cấp đẳng cấp rõ ràng như vậy, hắn làđại biểu cao cao tại thượng không thể lay động, mà nàng bất quá chỉ là thứ dân, giống như giun dế vậy, mà nàng dĩ nhiên đem đồ quý nhân ban thưởng dùng để uy hiếp quý nhân, trước ý nghĩ thực sự là buồn cười này. Nghĩ tới đây, chân nàng có chút nhũn ra, bước chân lảo đảo.

Thẩm Mẫu Đơn dừng bước, hít sâu mấy hơi, vẻ mỏi mệt mới giảm đi không ít, nàng ôm hộp gấm trong lòng, biết Yến vương cũng không có trách tội cho nàng. Trong lòng dần dần bình tĩnh lại, nàng lại nghĩ tới hài tử kia, đứa bé kia đối với Yến vương lại trọng yếu như vậy, cho dù nàng mạo phạm uy nghiêm của hắn nhưng vẫn sẽ không trị tội nặng. Đứa nhỏ này bất quá là cháu của Yến vương đi, Yến vương họ Vệ, tên Lang Yến, cháu của hắn hẳn là gọi Vệ Tử An.

Vệ Tử An —— Thẩm Mẫu Đơn đi tới phía trước, vừa nghĩ tới chuyện liên quan tới vị tiểu Thế tử này kiếp trước, đời trước thế tử đi theo Yến đế, Thẩm Mẫu Đơn nghĩ đi nghĩ lại, đầu óc bỗng nhiên ầm một tiếng nổ tung, nàng chỉ cảm thấy bên tai ong ong, nàng xác thực nhớ tới một tin đồn liên quan với kiếp trước.

Kiếp trước, sau chuyện Thẩm gia nàng không chỗ có thể đi, chung quanh du đãng, nghe qua một tin đồn, nói là bên cạnh Yến đế có một thế tử ngốc , Yến đế đối xử với Thế tử ngốc này cực kì tốt, ngốc Thế tử là cháu của Yến đế , lúc nhỏ ngã xuống nước được cấp cứu quá trễ, sau khi hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại là kẻ ngu si. Như vậy tế tế vừa nghĩ, Thế tử này tên gọi là Tử Bảo An. Thẩm Mẫu Đơn cảm thấy tim thình thịch đập, đời trước tiểu Thế tử có phải là cũng là bởi vì rơi vào ly sông cho nên mới trở thành kẻ ngu si ? Bây giờ đã được nàng cứu lên, vì thế ngày sau cũng sẽ không bao giờ có ngốc Thế tử đi.

Thẩm Mẫu Đơn trong lòng vui mừng lại nghĩ mà sợ, vui mừng một đứa bé sau này sẽ không hề si ngốc nữa, nghĩ mà sợ chính là, may là này tiểu Thế tửrất quan trọng với Yến vương, không phải vậy thì nàng bây giờ chỉ sợ cũng không thể an toàn tiêu sái ở chỗ này. Có điều vì sao Yến vương đối tốt với cháu mình như vậy? Trong lòng lung suy nghĩ, phía trước đột nhiên vang lên tiếng nói nổi giận đùng đùng " Mẫu Đơn, tại sao muội lại ở đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.