Liếm Mật

Chương 53: Chương 53 : ĐỪNG BUÔNG TAY.






Vì vậy, trong nhà anh không có người hầu, chỉ có người đúng giờ tới quét dọn nhà cửa cho sạch sẽ thôi.

Thiên Nhã đứng dựa vào cửa nhìn Kha Tử Thích đang đeo tạp dề, bận rộn như một người đàn ông của gia đình, mỉm cười: “Tử Thích, sau này nửa kia của anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, anh là một người đàn ông tốt.” Kha Tử Thích quay đầu nháy mắt ra hiệu, cười: “Nửa kia? Em đang tự khen em sau này sẽ rất hạnh phúc à?” Thiên Nhã bất đắc dĩ cười: “Ai da, anh càng ngày càng ba hoa rồi.

Mới một thời gian không gặp, chẳng biết anh học được ở đâu nữa.” Kha Tử3Thích tiếp tục làm cá: “Chỉ cần có thể khiến em thích, làm em cười, anh biến thành cái gì cũng được.” Nụ cười của Thiên Nhã cứng lại.

Cô mấp máy môi, nói: “Tử Thích, anh đừng đối xử với em quá tốt.

Kha Tử Thích dịu dàng khoác thêm cho cô áo khoác ngoài.

Thấy cô không động đậy, anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô trên cầu nhỏ, vai sát vai: “Đang nghĩ tới hai bảo bối nhỏ à?” Anh nhìn lên bầu trời đen kịt có lác đác vài ngôi sao.

“Ừm.” Thiên Nhã nhìn lên trời, đáp.

“Vậy em nhớ anh ta không?” Thiên Nhã không trả lời.

Hai người cùng im lặng.

Em không báo đáp gì cho anh.” Thiên Nhã2nở nụ cười miễn cưỡng, nhưng cô không hề nhận ra là nụ cười cô trông rất đau khổ.

“Tối lạnh lắm, đi vào thôi.

Ở ngoài vườn sẽ trúng gió đấy.” Mấy ngày nay, Thiên Nhã rất thích đứng ngây người trên cây cầu nhỏ trong vườn hoa.

Một lần ngây người tận mấy tiếng đồng hồ.

Cô nhìn về hướng kia, là hướng có anh.

Khóe miệng Kha Tử Thích hơi nhếch lên.

Có thể ở bên cạnh cô như vậy, dù cho sợ hãi cũng không thể nói, dù biết trong lòng cô nghĩ tới người đàn ông khác nhưng vẫn cố gắng hạnh phúc.

Chỉ là, anh đau lòng thay cô mà thôi.

Anh khoác tay lên vai cô, an ủi: “Dù thế nào đi chăng3nữa, anh cũng giúp em.

Em muốn khóc thì khóc đi, đừng che giấu quá nhiều.” Lòng đau nhói, mắt ẩm ướt, lại có thêm lời nói của Kha Tử Thích làm cho bức tường kiên cố vất vả cô mới xây dựng được sụp đổ.

Có thể ở bên cạnh cô như vậy, dù cho sợ hãi cũng không thể nói, dù biết trong lòng cô nghĩ tới người đàn ông khác nhưng vẫn cố gắng hạnh phúc.

Chỉ là, anh đau lòng thay cô mà thôi.

Anh khoác tay lên vai cô, an ủi: “Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng giúp em.

Em muốn khóc thì khóc đi, đừng che giấu quá nhiều.” Lòng đau nhói, mắt ẩm ướt, lại có thêm lời nói9của Kha Tử Thích làm cho bức tường kiên cố vất vả cô mới xây dựng được sụp đổ.

Cô gục trên vai anh, khóc.

Cô nhớ hai bảo bối nhỏ, nhớ Lạc Thần Hi.

Thật sự rất nhớ.

Vì sao ông trời lại sắp xếp như thế? Nếu đã không muốn cô ở bên Lạc Thần Hi thì sao lại để cô gặp được anh? Còn sinh ra hai đứa con? Vì sao lại khiến cô và anh dây dưa không rõ với nhau, tim của cô giờ không thu về được nữa rồi.

Tim cô rất đau, đau tới mức như giây tiếp theo có thể chia năm xẻ bảy.

Cô biết anh đang điên cuồng tìm cô, cũng nhớ cố nhưng hai người không thể gặp3lại.

Vì sao lại đối xử với bọn cô như thế? Lạc Thần Hi, chân tướng năm đó là gì? Anh có điều khó nói, đúng không? “Cứ khóc đi.

Khóc ra rồi biết đâu trong lòng sẽ dễ chịu.” Kha Tử Thích vỗ nhẹ lên lưng cô, dịu dàng nói.

Ánh mắt anh tràn ngập đau buồn và thương xót.

Nếu có thể, anh mong người chịu đau khổ là anh chứ không phải Thiên Nhã.

“Tử Thích, em nên làm gì đây, nên làm cái gì bây giờ?” Cô vừa khóc vừa lầm bầm.

“Không sao cả.

Không phải còn có anh ở đây à?” Chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không để cô phải chịu bất cứ tổn thương nào.

“Tử Thích, anh không giúp được em đâu.” Thiên Nhã nghẹn ngào nói.

“Thiên Nhã, em có thể cho anh biết là chuyện gì đã xảy ra không? Em nói ra, anh mới có cách giúp em được.” Kha Tử Thích ân cần hỏi han.

“Em, em và anh ấy, anh ấy...” “Anh họ! Thiên Nhã?” Sau lưng vang lên giọng nói khiếp sợ của Karen.

Hai người đồng thời quay đầu lại, bắt gặp vẻ mặt không dám tin của Karen.

“Hai người, hai người sao lại...” “Karen, sao cậu lại ở đây?” Thiến Nhã đẩy Kha Tử Thích ra, nét mặt hiện lên sự bối rối.

Karen lắc đầu, đi tới: “Những lời này tớ phải hỏi cậu mới đúng.

Thiên Nhã, sao cậu lại ở trong nhà anh họ?” Còn ôm ôm ấp ấp nữa.

“Karen, em đi về trước đi, ngày mai anh sẽ nói cho em biết.” Kha Tử Thích thấy sắc mặt Thiên Nhã trắng bệch, biết cô sợ chỗ mình ở sẽ bị tiết lộ nên bảo Karen rời khỏi đây trước.

Lời này vào tai Karen lại như lệnh đuổi khách, cô trợn mắt tức giận với Kha Tử Thích: “Anh đừng nói gì hết, em đang hỏi cô ấy.” Cô chỉ vào Thiên Nhã, tức giận nói.

“Karen, tớ...” Một lời khó nói hết mà cô cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Huống hồ, có một số việc cô không thể nói.

Karen cướp lời nói trước: “Thiên Nhã, cậu có biết mấy ngày nay mọi người tốn bao nhiêu thời gian và sức lực để đi tìm cậu không? Cậu có biết giờ hai bảo bối nhỏ và Lạc Thần Hi như muốn phát điên lên không? Cậu im lặng không tiếng động biến mất ngay trước mặt mọi người, làm mọi người náo động một trận lớn muốn tìm tin tức về cậu.

Mọi người đều đang đoán là cậu có điều khó nói, thì ra, cái điều khó nói của cậu là cái này.” Karen nhìn về phía Thiên Nhã, cắn răng mà nói.

Sắc mặt Thiên Nhã càng trắng hơn, có tiến lên muốn bắt lấy tay Karen: “Karen, đừng như vậy, cậu hiểu lầm rồi.”

Karen hất tay cô ra, giận dữ hét lên: “Đừng có đụng vào tôi, đồ dối trá, đồ không ra gì.

Cậu nói gì cậu nhớ không? Cậu nói cậu không thích anh họ, cậu có con trai, có chồng rồi, nhưng sao giờ cậu lại tới trêu chọc anh họ? Cậu có biết như thế là hại chết anh ấy không? Lạc Thần Hi mà biết chuyện này, cậu nghĩ anh ấy sẽ ra sao?” “Karen, em đừng có nói lung tung! Đây chỉ là suy đoán của em thôi.” Kha Tử Thích gầm nhẹ.

Karen cắn môi, tức giận nói: “Anh họ! Em không ngờ anh lại là người như thế đấy.

Dù anh có yêu cô ấy thì cũng phải nghĩ tới hậu quả chứ.

Hai bảo bối nhỏ phải làm sao đây? Gia đình người ta phải làm sao? Còn nữa, bản thân anh sẽ thế nào?” Nói mà viền mắt cô trở nên ướt át.

“Karen, cậu đừng thế, sự thật không phải như thế đâu.” Thiên Nhã lắc đầu, giải thích.

“Đừng nói nữa.

Tôi thấy hết rồi, tôi chỉ tin vào những gì hai mắt mình nhìn thấy thôi.

Thiên Nhã, tôi nhìn lầm cậu rồi, hóa ra cậu lại là người ích kỷ như thế.” Karen trừng mắt nhìn cô một cái rồi tức giận bỏ đi.

“Karen!” Thiên Nhã muốn đuổi theo.

Kha Tử Thích tóm lấy tay cô, kiên định nói: “Em về phòng trước đi, để anh giải thích với cô ấy.”

Thiên Nhã gật đầu: “Đừng để cô ấy nói chuyện em ở đây ra ngoài.” Kha Tử Thích gật đầu, đuổi theo.

Thiên Nhã mất hết sức lực bám vào lan can cầu, từng giọt nước mắt chảy xuống.

Lo lắng, khổ sở, đau khổ, tủi thân, muốn đi xin lỗi, tâm trạng áy náy sắp giày vò trái tim cô tới ngừng đập rồi.

“Karen, em đứng lại đó cho anh!” Kha Tử Thích đuổi theo sau lưng cố.

Karen dừng bước, xoay người lại, hỏi với giọng cực kỳ khiêu khích: “Làm sao? Tôi phát hiện ra bí mật động trời của hai người, anh định làm gì tôi?” Thật ra lòng cô đã đau tới nứt toác.

Người cô yêu nhất và người bạn có tin tưởng nhất lại dám len lén ở cùng một chỗ với nhau.

Một người bỏ mặc gia đình, một người mạo hiểm cả việc để bản thân thân bại danh liệt, đúng là một tình yêu hết sức vĩ đại Kha Tử Thích đi tới trước mặt, định nắm lấy bả vai nhưng lại bị Karen hất ra.

Cô lạnh lùng nhìn anh.

“Em nghe anh nói đã.

Mọi việc không như những gì em tưởng tượng đầu.

Anh với Thiên Nhã là trong sạch, bọn anh chưa làm gì đi quá giới hạn cả.

Anh chỉ đang cho cô ấy ở nhờ thôi, ít nhất thì bây giờ cô ấy cũng không chấp nhận anh.”

Karen cười nhạt: “Ý là nói về sau cô ấy sẽ là người của anh chứ gì.” Kha Tử Thích lắc đầu: “Thiên Nhã rời khỏi nhà họ Lạc là có nỗi khổ riêng.” “Được, tôi tin anh.

Thể anh nói đi, cô ấy có nỗi khổ gì? Cái gì khiến cô ấy phải bỏ lại hai bảo bối nhỏ mà cô ấy yêu nhất, bỏ lại người đàn ông mà cô ấy yêu bằng cả mạng sống của mình để rời khỏi nhà họ Lạc, đến ở trong nhà anh?” Vẻ mặt Kha Tử Thích hơi bối rối, anh nói: “Cái này anh cũng không rõ lắm.

Cô ấy không phải là người thích giữ bí mật nhưng lần này lại cứ im lặng không chịu nói.

ở đây chắc chắn là có vấn đề, cô ấy đã phải chịu rất nhiều oan ức.” “Nói nghe êm tai và cảm động thật đấy.

Anh họ, Thiên Nhã là người phụ nữ của người khác, là mẹ của hai đứa trẻ và người đàn ông của cô ấy là Lạc Thần Hi chứ không phải anh.

Dù cho anh có giúp cô ấy sẻ chia, gánh vác như thế nào đi chăng nữa thì người kia cũng không phải anh.

Bây giờ anh giấu cô ấy ở trong nhà là có ý gì? Anh đã từng nghĩ tới hậu quả của việc này chưa? Lạc Thần Hi không phải là một người dễ đối phó, bây giờ anh đủ bận tới mức sứt đầu mẻ trán rồi, vì sao anh còn làm như thế?” Karen đau lòng hỏi.

“Cô ấy có nỗi khổ của riêng mình, anh sẽ làm chỗ dựa cho cô ấy.” Kha Tử Thích trả lời mà không cần suy nghĩ.

Karen cắn răng, hốc mắt đỏ lên: “Anh họ, sao tới bây giờ anh vẫn chưa chịu buông tay? Chỉ có một lý do thôi, anh là người dối trá, hai người đã sớm muốn ở cùng nhau rồi.

Thiên Nhã lựa chọn buông bỏ hai bảo bối nhỏ và Lạc Thần

Hi để ở bên anh, đúng không?” “Em biết rõ mọi chuyện không phải như thế mà.

Dù em không tin anh thì cũng phải tin Thiên Nhã chứ.

Cô ấy có thể làm bất cứ chuyện gì vì hai bảo bối nhỏ.” Kha Tử Thích bảo vệ Thiên Nhã.

“Cô ấy cô ấy cô ấy, trong mắt anh chỉ toàn là cô ấy sao! Anh không nghĩ gì cho bản thân sao?” “Cô ấy hạnh phúc thì anh mới hạnh phúc.” Kha Tử Thích đáp.

Karen đau lòng, nước mắt chảy xuống: “Được, vậy anh giữ gìn hạnh phúc của mình đi.” Nói xong, cô xoay người muốn rời khỏi đây.

“Karen, anh xin em đừng tiết lộ tin cô ấy ở đây ra ngoài.

Kể cả hai bảo bối nhỏ cũng không thể nói.” Kha Tử Thích ở sau lưng cô lên tiếng.

Karen giàn dụa nước mắt quay đầu lại: “Anh họ, anh chưa từng cầu xin em cái gì nên em sẽ đồng ý lần này.

Hai người rồi sẽ phải trả giá rất lớn cho hành động của mình, em không đi theo được nữa rồi.” Nói xong, cô dứt khoát mà đi.

Thiên Nhã ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhìn Kha Tử Thích đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.