Liếm Mật

Chương 4: Chương 4 : Home Coming




Bây giờ nhớ lại, khó trách Bạch Nhược Y lại không nói gì khi được hỏi về những chuyện đã xảy ra trong năm năm qua.

Trong nháy mắt, vốn Cố Thần Trạch đang đứng về phía Bạch3Nhược Y lập tức nghiêng về phía Thẩm Đình Thâm.

Nếu như anh ta ở trong hoàn cảnh của Thẩm Đình Thâm, gặp tình huống như thế này có lẽ cũng sẽ làm như vậy, huống chi Thẩm2Đình Thâm luôn là một người yêu hận rõ ràng.

“Có khi nào...

giữa hai người có hiểu nhầm gì không?” Giọng điệu của Cố Thần Trạch thay đổi rõ ràng, dù sao thì người bị hại cũng thay3đổi rồi.

“Tôi đã nghe thấy đứa bé kia gọi cô ta là mẹ, Lý Lâm cũng đã điều tra thông tin về cô ta, giấy chứng nhận kết hôn cũng có, còn hiểu nhầm gì được nữa?”9Trong giọng nói của Thẩm Đình Thâm tràn đầy sự mỉa mai.

Giống như đang cười nhạo chính mình của năm năm này, cứ mong chờ mãi không quên Bạch Nhược Y, nhưng hiện thực đã đập thẳng3vào mặt anh, khiến cho anh không còn chút thể diện nào.

“Thật thế à.” Cố Thần Trạch gãi đầu gãi tai, cảm thấy như ngay chính anh ta cũng không hiểu rõ con người Bạch Nhược Y này.

Chẳng lẽ qua năm năm, Bạch Nhược Y đã thật sự thay lòng rồi? Cô ấy và Thẩm Đình Thâm yêu nhau sâu đậm lâu như thế, ai cũng cho rằng bọn họ là một cặp trời sinh, vậy mà Bạch Nhược Y lại kết hôn cùng một người đàn ông khác? Nhưng hiện thực đã bày ra trước mắt, giống như một đả kích khiến người khác khó chịu.

Đã nói đến thế rồi, Thẩm Đình Thâm cũng không cần nói thêm gì nữa, anh lạnh lùng lên tiếng, “Cố Thần Trạch, chúng ta chơi cùng nhau từ đại học đến giờ, tình nghĩa giữa chúng ta chắc tôi không cần nhắc nữa.

Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, cho dù lần này cậu giúp Bạch Nhược Y vực lại khách sạn đó, thì Bạch thị vẫn sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, cho nên tôi chỉ muốn cảnh tỉnh lòng tốt của cậu, đừng tham gia vào chuyện của nhà họ Bạch.” Thẩm Đình Thâm trước giờ luôn như vậy, khi làm việc chưa từng để tình cảm chen vào, lúc nào cũng tính đến lợi ích sau này.

Nhưng bây giờ anh lại nhắc đến tình nghĩa với Cố Thần Trạch, ý tứ trong lời nói khiến lòng Cố Thần Trạch trầm xuống.

Cố Thần Trạch không còn là cậu thanh niên xốc nổi như năm năm trước nữa, anh ta cũng đã làm Tổng giám đốc của Cố thị mấy năm rồi, rất nhiều chuyện không chỉ nghe ý trên mặt chữ, mà sẽ theo bản năng cân nhắc câu nói này còn một tầng nghĩa khác.

“Cậu...

dùng tình nghĩa của chúng ta để uy hiếp tôi?” Cố Thần Trạch híp mắt, càng ngày anh ta càng cảm thấy mình không còn hiểu người bạn tốt nhất này nữa, “Ý cậu là, nếu như tôi giúp Bạch Nhược Y thì tôi không coi trọng tình nghĩa bao năm nay giữa chúng ta, nếu tôi giúp cô ấy là sẽ đối đầu với cậu sao?” Thật ra, Thẩm Đình Thâm vốn không hề thay đổi, ít nhất là đối với những chuyện không liên quan đến Bạch Nhược Y.

Chỉ cần không liên quan đến Bạch Nhược Y, Thẩm Đình Thâm đều sẽ tỉnh táo, trầm tĩnh, nhìn kỹ trước sau, tinh tế tính toán lợi hại bên trong nên giải quyết thế nào cho tốt.

Thế nhưng, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Bạch Nhược Y, Thẩm Đình Thâm như biến thành một người khác, một kẻ không có lý trí, không từ thủ đoạn.

Trong lúc hai người nói chuyện, bất tri bất giác bên ngoài trời đã tối.

Ánh sáng trong phòng càng trở nên mờ ảo, Cố Thần Trạch nhìn khuôn mặt rất gần của Thẩm Đình Thâm, càng nhìn càng thấy xa lạ.

Chỉ mơ hồ nhìn thấy khóe miệng Thẩm Đình Thâm khẽ nhếch lên, mang theo cảm giác không thể nói rõ, “Tôi không có ý này, tôi chỉ đang nhắc nhở cậu, cho dù cậu ra tay giúp Bạch Nhược Y giải quyết chuyện của khách sạn, thì sau đó vẫn sẽ có những chuyện khác không ngừng xảy ra, khách sạn đó và cả Bạch thị nữa, cậu đều không cứu được đâu.”

Là ngụ ý, nhưng cực kỳ rõ ràng.

Nói cho cùng, Thẩm Đình Thâm quyết tâm khiến Bạch thị phải đóng cửa, muốn Bạch Nhược Y phải trả giá đắt.

Nhìn thái độ cương quyết tuyệt tình của Thẩm Đình Thâm, lòng Cố Thần Trạch càng nặng nề.

Không biết mình nên nói thế nào, thậm chí trong lòng nghĩ nhiều đến chuyện Bạch Nhược Y không nên kết hôn cùng người khác mới đúng.

Nhưng cho dù Bạch Nhược Y thật sự thay lòng đổi dạ, kết hôn cùng với người khác, thì việc Thẩm Đình Thâm đối xử với Bạch thị như vậy cũng là không đúng.

Cứ như thế, Cố Thần Trạch đan hai tay vào nhau, do dự rất lâu cũng không nói thêm một câu gì giúp Bạch Nhược Y.

Mà Thẩm Đình Thâm dường như cũng đoán được tâm tư của Cố Thần Trạch, bình tĩnh mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai Cố Thần Trạch, “Được rồi, cậu đừng rầu rĩ chuyện của tôi và Bạch Nhược Y nữa.

Đây đều là những chuyện cô ta phải đối mặt, cậu đừng áy náy vì không giúp được cô ta.

Tôi nói là cậu không giúp nổi đầu, cho nên hãy dồn hết tâm tư của cậu đi lo chuyện đám cưới với Chu Du đi, đừng vì những chuyện không cần thiết mà khiến mình phiền lòng.” “Không phải...” Bả vai Cố Thần Trạch run lên, lông mày vẫn chưa giãn ra, “Cũng không thể nói như vậy, dù sao tôi cũng là bạn của cậu và Bạch Nhược Y, tôi không thể cứ nhìn hai người trở thành như vậy được.” Nghe lời này, Thẩm Đình Thâm ngẩng đầu, cười lạnh lùng, “Cố Thần Trạch, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi và Bạch Nhược Y còn có thể quay lại như năm năm trước sao?” “Tôi biết không có khả năng.” Cố Thần Trạch gãi đầu, cũng không biết vì cái gì mà mình lại có thái độ này, “Nhưng tôi vẫn cảm thấy hai người đáng lẽ nên ở cạnh nhau mới phải, đi đến bước thành như ngày hôm nay là chuyện mọi người không ai muốn thấy cả.”

“Từ năm năm trước, khi Bạch Nhược Y kết hôn cùng với người đàn ông khác, tôi mặc kệ là cô ta vì nguyên nhân gì, hay có nỗi khổ gì.

Tóm lại là cô ta đã phản bội lại tình cảm của chúng tôi, tất cả những chuyện tôi làm với Bạch thị | bây giờ, không bằng một phần vạn tổn thương mà cô ta gây ra cho tôi.” Thẩm Đình Thâm càng nói càng lạnh lẽo, khiến nhiệt độ trong phòng cũng giảm đi nhiều.

Cố Thần Trạch cũng cảm thấy khó chịu, vừa tiếc cho tình cảm giữa Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y, vừa tiếc cho Tập đoàn Bạch thị phá sản.

Bởi vì Cố Thần Trạch biết, chuyện mà Thẩm Đình Thâm muốn làm, không ai có thể cản nổi.

Huống chi, anh ấy là vì Bạch Nhược Y nên mới làm chuyện này.

Cố Thần Trạch lập tức từ bỏ ý định giúp Bạch Nhược Y, cũng không muốn tiếp tục hòa giải bọn họ nữa.

Dù sao, như lời Thẩm Đình Thâm đã nói, bây giờ Bạch Nhược Y không chỉ đã kết hôn, mà con cũng đã lớn đến thế rồi, còn gì để nói nữa.

Cố Thần Trạch đứng dậy, chỉnh lại áo vest, định đi về.

“Được rồi, tôi sẽ không tham gia vào chuyện của cậu và Bạch Nhược Y nữa.

Nếu tôi để ý, Dụ nhất định cũng muốn để ý, cuối cùng chúng tôi nhất định sẽ cãi nhau, cho nên chúng tôi không tham gia thì hơn.” Giọng Cố Thần Trạch nghe rất nhẹ, dường như mang theo tiếng thở dài.

Thẩm Đình Thâm ngồi trên ghế sofa, hai mắt rủ xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì, “Ừm, đừng nhúng tay vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.