Liếm Mật

Chương 16: Chương 16 : Chia Tay Trong Nước Mắt






Cô cắt phần bò bít tết ở trước mặt Thẩm Đình Thâm ra thành từng miếng nhỏ, rồi đưa tới trước mặt anh, “Đã cắt nhỏ rồi, anh ăn phần này đi.” Thẩm Đình Thâm cầm dĩa, nhẹ nhàng xiên một miếng bò bí tết rồi bỏ vào miệng, kích cỡ cắt cũng không tồi.

Hạ Tiêu Tiêu ngồi ở bên cạnh Bạch Nhược Y, trong lòng khó tránh khỏi cảm khái, cô ta khẽ nói nhỏ ở bên tai Bạch Nhược Y, “Cô luôn phải chăm sóc cho anh ấy như vậy, nhất định là rất mệt mỏi phải không.” Bạch Nhược Y lạnh nhạt nhìn Hạ Tiêu Tiêu, ánh mắt lạnh lùng xa cách của cô không hề có độ3ẩm.

Có mệt hay không cô cũng không rõ lắm, bởi vì người luôn chăm sóc cho Thẩm Đình Thâm mấy năm nay không phải là cô, mà là một người hoàn toàn khác.

“Nào, thử món bánh ngọt này đi, cái này ăn ngon lắm.” Lưu Sinh chẳng hề phát giác ra bầu không khí giữa bọn họ, ông ta vẫn rất vui vẻ đề cử món ngon cho Hạ Tiêu Tiêu.

Chẳng qua ông ta cảm thấy để ba người bị kiểm tra thật sự là quá khó xử.

“Không sao, chúng tôi không làm chuyện đó, cứ để cho bọn họ kiểm tra đi.” Hạ Tiểu Tiêu cười dịu dàng, cô ta nhìn ra được Lưu Sinh đang khó xử2nên lập tức giúp ông ta giải vây.

Lưu Sinh đi tới nhìn Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y, rồi khẽ nói, “Thật sự xin lỗi, để hai người phải chịu ấm ức như vậy.” “Không sao, việc này không phải do ngài tạo thành.

Chúng tôi không làm nên cũng không sợ bị kiểm tra.” Bạch Nhược Y thản nhiên, nói xong còn không quên lườm cái gã đã vu oan cho cô.

Sau đó Bạch Nhược Y cùng Hạ Tiểu Tiểu đi theo chủ nhân của bữa tiệc ra ngoài, Bạch Nhược Y vừa mới quay đầu định đỡ Thẩm Đình Thâm đi, thì cái gã cố tình gây sự kia lại dùng tiếng Pháp nói: “Cái tên mù đằng sau3kia không cần đi kiểm tra đâu, dù sao hắn cũng chẳng nhìn thấy gì, sao có thể chụp ảnh rồi tuồn ra ngoài được.” Lưu Sinh quay đầu trừng mắt với tên kia, “Cậu này, nếu chờ lát nữa kiểm tra xong chứng minh là chúng tôi trong sạch, thì làm phiền cậu đi xin lỗi bạn của tôi.” “Chờ qua kiểm tra rồi hẵng nói.” Tên đó khoanh tay, trong lòng thầm nhận định chính Bạch Nhược Y là người đã tuồn ảnh ra ngoài.

Nhưng lần này có mấy người Trung Quốc cũng tới, mà có vẻ như bọn họ không phải do chính ngài mời, cho nên rất có thể là một trong số bọn họ đã9tuôn ảnh ra ngoài.”

Lưu sinh nghe những lời này là biết hắn đang ám chỉ bạn của ông, bèn tức giận đi tới, “Cậu nói vậy là có ý gì?” Tên kia nhún vai, nhíu mày tỏ vẻ khiêu khích nhìn Bạch Nhược Y, hắn dùng tiếng Pháp nói tiếp, “Tôi trồng cô gái kia không giống người tốt lành gì, chưa biết chừng chính là cô ta lén chụp rồi tuồn ra ngoài đấy.” Vừa đôi mắt là Bạch Nhược Y nhận ra ngay tên đang nói chuyện kia chính là gã vừa nãy đã mời mình nhảy.

Hạ Tiêu Tiêu cũng có thể nghe hiểu được tiếng Pháp, cô ta cau mày nhìn Bạch Nhược Yrồi giải thích cho cô3nghe, “Người kia nói có thể là cô làm lộ ảnh mấy bức tranh, cô biết anh ta à?” “Cái gì?” Lông mày Bạch Nhược Y vặn lại, cô vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tên đàn ông kia, biết hắn hiểu tiếng Trung nên cô nói chuyện trực tiếp luôn với hắn, “Anh đang nói bậy bạ gì đó? Tôi không làm lộ ảnh trong phòng trưng bày tranh ra bên ngoài, sao anh lại muốn ngậm máu phun người vậy hả?” “Những người ở đây đều đến tham gia tiệc hàng năm, bao năm qua đều chưa từng xuất hiện tình trạng này, tại vì sao năm nay các người vừa đến là xảy ra chuyện như vậy?” Hắn nói chuyện có thể khá có logic, giống như thật sự nhìn thấy Bạch Nhược Y chụp ảnh rồi tuồn ra bên ngoài vậy, “Vả lại, không phải người Trung Quốc đều thích làm mấy cái chuyện trộm cắp này sao?” “Đủ rồi đấy!” Bạch Nhược Y trừng mắt với hắn, “Tôi tưởng anh nói tiếng Trung thì cũng là người Trung Quốc chứ.” “Trước kia đúng là thế, giờ tôi đã là người Pháp rồi.” Tên kia vẫn dùng vẻ mặt khiêu khích nhìn Bạch Nhược Y, “Chính bởi vì trước kia tôi đã từng sống ở Trung Quốc nên mới biết người Trung Quốc ghê tởm như thế nào.” “Đủ rồi.” Bạch Nhược Y cười lạnh, ngay trước những người Pháp ở đây, cô không khiêu ngạo cũng không tự timà đáp trả tên kia, “Tôi thật sự thấy may mắn vì anh bây giờ không phải là người Trung Quốc, anh cũng không xứng làm người Trung Quốc.

Người Trung Quốc cho tới bây giờ không phải là loại người ghê tởm, chỉ có loại người như anh mới là ghê tởm, lại còn muốn tỏ ra mình thanh cao để công kích người Trung Quốc à.” Chủ của buổi tiệc đứng ở bên cạnh không hiểu bọn họ đang cãi qua cãi lại cái gì, hiện giờ ông ta chỉ quan tâm là ai đã tuồn ảnh ra bên ngoài.

Ông ta nhìn thoáng qua Lưu Sinh, giọng điệu nói chuyện rất khách sáo, “Lưu Sinh, tôi có thể thuận tiện mời người kiểm tra qua ba người bạn này của anh được không?” Lưu Sinh cũng cau mày, không phải ông ta không tin ba người bọn họ.

Lúc mọi người ăn uống gần xong rồi, đột nhiên có một người chạy vào, có vẻ là chủ nhân của bữa tiệc này, bởi vì người này vừa xuất hiện là có rất nhiều người đang dùng cơm đều đứng lên, trông khá tôn trọng ông ta.

Sắc mặt người này khá khẩn trương, ông ta dùng tiếng Pháp không ngừng nói gì đó, cuối cùng sắc mặt của mọi người đều thay đổi, cùng cúi đầu trò chuyện bàn tán với nhau.

Lưu Sinh nghiêng đầu, thấy Hạ Tiêu Tiêu và Bạch Nhược Y đang trợn tròn mắt, bèn dùng tiếng Trung giải thích cho bọn họ, “Nghe nói mấy bức họa ở trong phòng trưng bày tranh bị người ta lén chụp ảnh đăng lên mạng, hiện giờ chủ nhân đang rất tức giận.” Không đầy một lát sau, hàng lông mày của vị chủ nhân kia nhíu chặt lại, bảo tất cả mọi người không được rời khỏi đây, ông ta muốn kiểm tra từng người một, để xem rốt cuộc là ai để lộ tranh ra ngoài.

Vị chủ nhân kia nói câu nào, Lưu Sinh sẽ phiên dịch lại cho bọn họ câu đấy.

“Tôi biết ai làm lộ ảnh của mấy bức tranh đấy.” Đột nhiên có một người đàn ông đi đến bên cạnh chủ nhân, dùng tiếng Pháp nói nhỏ với ông ta, “Những người tham gia bữa tiệc hôm nay đều là những người năm nào cũng tới, cho nên hắn sẽ không có ai để lộ ảnh chụp của những bức tranh trong phòng trưng bày ra bên ngoài.

“Không sao, chúng tôi không làm chuyện đó, cứ để cho bọn họ kiểm tra đi.” Hạ Tiểu Tiêu cười dịu dàng, cô ta nhìn ra được Lưu Sinh đang khó xử nên lập tức giúp ông ta giải vây.

Lưu Sinh đi tới nhìn Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y, rồi khẽ nói, “Thật sự xin lỗi, để hai người phải chịu ấm ức như vậy.” “Không sao, việc này không phải do ngài tạo thành.

Chúng tôi không làm nên cũng không sợ bị kiểm tra.” Bạch Nhược Y thản nhiên, nói xong còn không quên lườm cái gã đã vu oan cho cô.

Sau đó Bạch Nhược Y cùng Hạ Tiểu Tiểu đi theo chủ nhân của bữa tiệc ra ngoài, Bạch Nhược Y vừa mới quay đầu định đỡ Thẩm Đình Thâm đi, thì cái gã cố tình gây sự kia lại dùng tiếng Pháp nói: “Cái tên mù đằng sau kia không cần đi kiểm tra đâu, dù sao hắn cũng chẳng nhìn thấy gì, sao có thể chụp ảnh rồi tuồn ra ngoài được.” Lưu Sinh quay đầu trừng mắt với tên kia, “Cậu này, nếu chờ lát nữa kiểm tra xong chứng minh là chúng tôi trong sạch, thì làm phiền cậu đi xin lỗi bạn của tôi.” “Chờ qua kiểm tra rồi hẵng nói.” Tên đó khoanh tay, trong lòng thầm nhận định chính Bạch Nhược Y là người đã tuồn ảnh ra ngoài.

Hạ Tiêu Tiêu và Bạch Nhược Y cùng đến một căn phòng trống, người chủ cùng Lưu Sinh đứng đối diện hai cô, người chủ nói một câu bằng tiếng Pháp, Lưu Sinh phiên dịch lại.

“Ông ấy bảo hai người lấy di động ra cho ông ấy xem qua.” Lưu Sinh phiên dịch lại lời của vị chủ nhân kia, “Mở khóa di động rồi đưa cho ông ấy xem.” Hạ Tiêu Tiêu và Bạch Nhược Y cùng lấy di động ra, mở album ảnh cùng lịch sử lên mạng cho vị chủ nhân kia nhìn.

Sau khi xem xong, lại kiểm tra túi sách của hai người, không tìm ra được thứ có thể dùng để lên mạng được, ông ta mới coi như thối.

Sự thật chứng minh, không phải là các cô tuồn ảnh ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.