Liếm Mật

Chương 12: Chương 12






“Hơn nữa, tôi cam đoan trong bữa tiệc đó sẽ không buông tay anh ra.” Khi nói câu này, cô đã bước đến trước mặt Thẩm Đình Thâm.

Giọng nói mềm mại truyền thẳng đến tai anh, như một cọng lông mềm mại khuấy nhẹ trái tim anh.

Những Thẩm Đình Thâm quyết tâm nén lại những rung động trong lòng, lạnh lùng cười nói, “Tốt nhất là như thế, nếu không Bạch thị của cô nhất định sẽ gặp chuyện.

Đúng rồi, việc cô cùng bạn trai cũ đến Pháp, đã nói cho chồng và con gái biết chưa? Tôi rất tò mò, không biết cô đã lừa anh ta thế nào, cũng tò mò sao cô có thể nói chuyện với tôi bằng giọng điệu mập mờ này.”3Hàng lông mày nhỏ của Bạch Nhược Y chau lại, cô chỉ muốn an ủi Thẩm Đình Thâm.

Mỗi lần đến thời điểm này, Bạch Nhược Y đều rất hâm mộ Lộ Trạch, bởi vì cô ta có thể làm những chuyện này cho Thẩm Đình Thâm ròng rã năm năm trời.

“Nhanh giúp tôi mặc quần áo, sau đó chải lại tóc, chúng ta phải đến nơi hẹn gặp rồi.” Thẩm Đình Thâm dùng giọng điệu lạnh lùng lười biếng, gọi Bạch Nhược Y quay về từ những suy nghĩ kia.

“Ừm.” Bạch Nhược Y cố làm ra vẻ bình tĩnh, thậm chí không để ý ngáp một cái.

Có kinh nghiệm lần trước, hôm nay Bạch Nhược Y nhanh chóng mặc quần áo vào cho Thẩm Đình2Thâm, khi giúp anh cạo râu nhìn thấy anh nhíu mày mấy lần, Bạch Nhược Y cười mỉm.

Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng cũng chuẩn bị xong cho Thẩm Đình Thâm, hai người cùng lái xe đến nơi tập trung.

Mặc dù đúng là cô đau lòng khi thấy anh như vậy, nhưng cô cũng không nghĩ đến chuyện mập mờ gì.

“Tôi nói với người nhà tôi thế nào không cần anh phải quan tâm.” Giọng Bạch Nhược Y cũng lạnh xuống, cô cũng không muốn tạo ra sự nhiệt tình hay hờ hững gì, “Hơn nữa tôi cũng không có bất kỳ suy nghĩ nào đối với anh, như anh nói, bây giờ tôi đã kết hôn, còn đã có con rồi.

Đương nhiên sẽ không nói3chuyện gì mập mờ với anh, tôi chẳng qua đã đồng ý với hợp đồng của anh, tất cả những chuyện tôi làm đều để bảo vệ công ty Bạch thị, không hề có chút tình cảm cá nhân nào.” Loại công kích trái lương tâm này, Bạch Nhược Y vốn cho rằng mình sẽ nói hết sức tự nhiên, nhưng không ngờ sau khi nói xong thì người bị tổn thương lại chính là bản thân mình.

Còn Thẩm Đình Thâm lại mỉm cười tỉnh táo, con mắt đen nhánh không có bất cứ tia sáng nào, càng thêm vẻ lạnh lùng, “Ồ, hóa ra cô vẫn còn nhớ rõ điều đó, vậy thì tôi yên tâm rồi, yên tâm rằng ngày mai sẽ không phát sinh9chuyện gì ngoài ý muốn.

Dù sao cô cũng đã nói, sẽ vì Bạch thị mà tận tâm tận sức chăm sóc tôi.” “Đương nhiên.” Bạch Nhược Y nhanh chóng trả lời, giống như cô trả lời càng nhanh thì càng chứng minh mình không hề yêu Thẩm Đình Thâm vậy.

Ngày hôm sau, Thẩm Đình Thâm bị điện thoại của ông Lưu đánh thức, nói là địa điểm hẹn hơi xa cho nên gọi anh dậy sớm để đến đó.

“Hiểu rồi.” Thẩm Đình Thâm vừa ngáp trả lời ông Lưu, vừa đi đến gõ cửa phòng Bạch Nhược Y, “Dậy đi, phải đến bữa tiệc rồi.” Trong phòng nhanh chóng truyền đến những âm thanh nhỏ, tiếng lật chăn, đi dép lê, vào phòng vệ sinh, bởi3vì lúc này tại Thẩm Đình Thâm cực kỳ mẫn cảm, cho nên khi nghe được những âm thanh này, trong đầu Thẩm Đình Thâm có thể tưởng tượng ra những hành động của Bạch Nhược Y.

Nghe thấy Bạch Nhược Y đã chuẩn bị xong, Thẩm Đình Thâm bước lùi về giường của mình, mặc đồ ngủ ngồi trên đó, chờ Bạch Nhược Y đến.

Bạch Nhược Y kéo cửa, thấy đầu tóc Thẩm Đình Thâm rối bời, trên cằm còn có mấy sợi râu lún phún.

Nhưng không khiến người khác cảm thấy lôi thối, thậm chí còn cảm thấy như thế này mới là Thẩm Đình Thâm chân thực, mới giống một người bình thường.

“Nhanh giúp tôi mặc quần áo, sau đó chải lại tóc, chúng ta phải đến nơi hẹn gặp rồi.” Thẩm Đình Thâm dùng giọng điệu lạnh lùng lười biếng, gọi Bạch Nhược Y quay về từ những suy nghĩ kia.

“Ừm.” Bạch Nhược Y cố làm ra vẻ bình tĩnh, thậm chí không để ý ngáp một cái.

Có kinh nghiệm lần trước, hôm nay Bạch Nhược Y nhanh chóng mặc quần áo vào cho Thẩm Đình Thâm, khi giúp anh cạo râu nhìn thấy anh nhíu mày mấy lần, Bạch Nhược Y cười mỉm.

Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng cũng chuẩn bị xong cho Thẩm Đình Thâm, hai người cùng lái xe đến nơi tập trung.

Nơi hẹn gặp là một biệt thự nông trang, nhìn từ xa là những bãi cỏ xanh trải dài trên đường cứ cách mười mấy mét lại có một biển báo.

Trong đó có một tòa lâu đài rất dễ nhận ra, tường gạch màu nâu đen như đã rất nhiều năm, ngọn tháp theo phong cách Gothic, khiến người ta liên tưởng đến ngọn tháp nơi công chúa tóc dài bị nhốt.

Có lẽ cô ấy cũng ở một tòa lâu đài như thế này, ngủ ở tầng cao nhất, đem mái tóc thật dài thả xuống, rồi chàng hoàng tử sẽ bám vào đó leo lên.

Bạch Nhược Y lái xe đến gần, lập tức có người dẫn cô vào chỗ đỗ xe.

Bạch Nhược Y đỡ Thẩm Đình Thâm xuống xe, còn chưa nghe thấy tiếng người nói chuyện bên trong, trên mặt Thẩm Đình Thâm đã thoáng có mồ hôi, cảm giác không thân thiện.

“Gọi điện thoại cho ngài Lưu đi.” Thẩm Đình Thâm dừng lại, trong lòng không muốn đi vào.

“Được.” Bạch Nhược Y lấy điện thoại trong túi Thẩm Đình Thâm, vừa định gọi điện thoại thì nghe được giọng nói vui vẻ của ngài Lưu, “Anh Thẩm, cô Bạch, hai người đến rồi.” Tiếp theo đó là tiếng bước chân ông Lưu kéo theo một người khác, Bạch Nhược Y nhìn người phụ nữ ông Lưu cầm tay, người phụ nữ kia mặc một chiếc váy dài màu đỏ rượu, mái tóc quấn một nửa buông xuống, khiến cô ta vô cùng dịu dàng.

Nếu không phải Bạch Nhược Y quen biết người phụ nữ này, thì cô cũng đã bị vẻ ngoài dịu dàng của cô ta làm tưởng nhầm rằng cô ta là một người phụ nữ tốt.

Hiển nhiên người phụ nữ kia cũng nhận ra Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm, mặt cô ta trắng bệch trong nháy mắt.

Không chờ ông Lưu mở miệng, người phụ nữ kia đã bước tới kéo tay Bạch Nhược Y, trong mắt là sự van xin, thì thầm nói, “Tha cho tôi.” Nghe thấy giọng nói này, trên mặt Thẩm Đình Thâm cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, “Hạ Tiêu Tiêu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.