Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 47




Sau một lát yên lặng, mắt Khê Liên U hiện lên sự thâm trầm, u ám sâu thẳm, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, môi mỏng khẽ động nói “Ngươi và tổ tiên bị diệt năm đó có quan hệ gì?”

Công Ngọc Hàn Tuyết còn chưa phục hồi lại từ sự khiếp sợ ban nãy, liền nghe giọng nói giống như chất vấn của Khê Liên U, nhíu mày lại, lạnh lùng nói “Cái gì mà tổ tiên bị diệt, Khê Liên U, hiện tại tính mạng của ngươi đang nằm trong tay ta, ta khuyên ngươi nên ít giở trò đi, bởi vì ta có vô số loại phương pháp để tra tấn ngươi” nói xong, Công Ngọc Hàn Tuyết liền cất bước rời đi.

Nàng cũng quan tâm bên ngoài trời đang mưa to tầm tã, liền trong vào trong mưa, nàng chưa bao giờ có cảm xúc buồn bực như vậy, nàng từ trước đến giờ luôn là người bình tĩnh, hôm nay nàng lại bị làm sao vậy? Mà tất cả chuyện này tất nhiên có liên quan đến Khê Liên U.

Mưa to kia không ngừng rơi mạnh lên người Công Ngọc Hàn Tuyết, nhưng nàng vẫn chìm trong suy nghĩ của mình không hề hay biết, vừa nãy lòng nàng run rẩy mãnh liệt như vậy, không thể tự khống chế, nàng có một loại trực giác, dường như còn có rất nhiều chuyện nàng không biết, mà đồ vật thần bí hình dạng quả cầu đó có lẽ còn có thể có liên quan đến nam tử giống như yêu tinh tại băng điện mà nàng đã gặp ở trong giấc mơ.

Đế Hoàng cung

“Chủ tử, người có chuyện gì? Sao lại để dầm mưa như vậy?” Lang ngũ nhìn thấy Công Ngọc Hàn Tuyết đi vào trong phòng, lập tức lo sợ đi lên lau cho nàng.

“Ta không có việc gì, Lang Ngũ, sai người chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa trước một chút.” Công Ngọc Hàn Tuyết có chút hốt hoảng nói, hiện tại nàng toàn thân lạnh lẽo, cần có cái gì đó ấm áp, bắt đầu từ sau khi người kia rời đi, nàng đã học xong cách tự chăm sóc bản thân.

“Vâng” Lang Ngũ lập cung lính nhận lệnh sau đó rời đi, sau khi Lang ngũ rời đi, Lang Nhị lập tức xuất hiện trong phòng. Tám người bát lang thần các nàng vẫn luôn phải có một người đi theo hầu hạ bên người Công ngọc Hàn Tuyết.

Sau khi nước ấm được chuẩn bị xong, Công Ngọc Hàn Tuyết ngồi trong thùng gỗ, vừa nghịch nước vừa suy nghĩ, mọi việc ở thế giới này còn phức tạp hơn so với những gì nàng tưởng tượng. Nhớ rõ, Lang Nhị từng nói qua với nàng, đại lục này có hai quốc gia một thành trì, hình như còn có một lực lượng thần bí trong truyền thuyết nào đó.

“Lang Nhị, ngươi cho rằng lực lượng thần bí trong truyền thuyết kia có tồn tại không?” Công Ngọc Hàn Tuyết nói chuyện với Lang Nhị đang đứng hầu hạ phía sau bình.

“Chủ tử, việc này thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm, bởi vì tất cả chỉ là lời đồn đại, có người tin có người không tin” Lang Nhị cung kính nói, nàng hơi hơi nhíu mày, không biết vì sao chủ tử lại hỏi những thứ này.

“Có lẽ lực lượng này có tồn tại, chỉ là đang ở một nơi nào đó chúng ta không biết mà thôi” Công Ngọc Hàn Tuyết có chút hoảng hốt nói, hai mắt hiện lên ánh sáng rực rỡ, trước kia nàng cũng không tin mấy diều này, nhưng ngay cả nàng đều xuyên qua mà tới nơi này, có chút việc và một số lực lượng kỳ dị có lẽ thật sự tồn tại.

“Chủ tử đang muốn….” Lang Nhị thật sự cảm thấy tâm tư chủ tử thật khó đoán, chẳng lẽ chủ tử muốn tìm lực lượng thần bí trong truyền thuyết kia?

“Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi, bảo Lang Tam nhất định phải giám sát Khê Liên U thật chặt chẽ, đem mọi hành động của hắn báo cho ta” nàng càng ngày càng cảm thấy Khê Liên U thật kỳ lạ, còn có chút thần bí, chắc là có quan hệ với cái lực lượng được gọi là trong truyền thuyết kia.

Hắn thế mà lại hỏi nàng có quan hệ thế nào với tổ tiên bị giết, những cái đó rốt cuộc là gì? Công Ngọc Hàn Tuyết nghĩ, trong mắt hiện lên ánh sáng âm u sâu thẳm, sâu bên trong càng là đang sóng lớn cuồn cuộn, toàn thân càng tỏa ra khí lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.