Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 41




Edit: Panh Hoang

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng chiều màu vỏ quýt rực rỡ bao phủ một khoảng trời lớn, đêm tối sắp tới, bầu trời màu vỏ quýt càng ngày càng trở nên mờ nhạt, gió lạnh cũng theo đó mà đến.

Trên lầu các gần cửa thành, cửa sổ tinh xảo "két" một tiếng bị mở ra, một trận lạnh gió thổi tới, làm sợi tóc đen như mực của Trác Nhiên đong đưa.

Nhìn thấy người đến người đi ở cửa thành, Trác Nhiên híp mắt, trầm tư nói : "Ngày thứ hai cũng sắp qua, còn chưa có tìm được bóng dáng của Kiều Vô Song?"

Hắn vừa dứt lời, phía sau liền đồng loạt truyền đến tiếng quỳ xuống đất.

"Đại vương, chúng tôi đang cố gắng tìm kiếm."

Nhìn thấy sắc trời dần dần mờ nhạt, đôi mắt giảo hoạt của Trác Nhiên lại lóe ra vẻ mù mịt, môi mỏng khẽ động, lẩm bẩm nói: "Nữ nhân này, rốt cuộc có thể trốn ở đâu..."

"..." Phía sau một khoảng trầm mặc.

Trác Nhiên híp mắt, nhếch môi tỏ vẻ hắn đang mạnh mẽ đè nén nội tâm tức giận, ngay tại lúc hắn sắp bùng nổ, phía sau truyền đến một giọng nói lo lắng: "Đại vương, tiểu nhân có chuyện quan trọng bẩm báo."

Người tới chính là Phân Hương.

Trác Nhiên hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, mắt lạnh nhìn bộ dạng vô cùng khẩn cấp của Phân Hương, mắt hắn chợt lóe, lạnh lùng nói: "Nói."

"Lúc tiểu nhân theo Đại vương rời khỏi cung đã, nghe được tin tức không thể tưởng tượng nổi từ người khác."

Phân Hương dừng một chút, nói : "Cho dù khoảng cách khá xa, nhưng vẫn có thể phân biệt được rõ giọng của Tử Mặc Hàn, nhưng, khi đó tiếng gió khá lớn, làm thính giác tiểu nhân sinh ra một chút hỗn loạn, cho nên, lời của Tử Mặc Hàn, tiểu nhân chỉ nghe được một ít từ quan trọng..."

Trác Nhiên lạnh lùng nói: "Bớt nói nhảm đi."

Phân Hương cúi đầu, cung kính nói : "Tiểu nhân nghe được hắn nói, phong vân biến sắc(tình hình biến đổi), bão táp, còn có tai họa."

Phong vân biến sắc, bão táp, tai họa?

Những từ này, hiển nhiên không phải thuận miệng nói đơn giản như vậy...

Trác Nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mênh mông, ánh sáng rực rỡ dần dần lui đi, chờ đón chính là, bầu trời đen như mực.

Trên bầu trời đêm, không có một ánh sao nào điểm xuyết, cả bầu trời thoạt nhìn tĩnh mịch bí ẩn.

Khe khẽ nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi, quả nhiên, gió đêm lạnh như băng kia, thật giống như một lưỡi đao sắc bén có thể giết chết người, lại làm Trác Nhiên đang trầm tư, bỗng mở mắt.

Trong đôi mắt sâu không lường được kia, giống như hiện lên ánh sáng khác lạ nào đó, giọng lạnh như băng lại nói : "Còn nghe được tiếng gì khác nữa không."

"Giống như..." Phân Hương nghĩ nghĩ, nàng dường như nghe được giọng nói của Kiều Vô Song.

Tuy rằng giọng nói kia rất nhỏ, giống như bị thứ lớn mạnh gì đó ngăn chặn, nhưng lỗ tai mẫn cảm của nàng lại nghe được một chút tiếng động rất nhỏ.

Nhưng... Nàng không quá xác định.

Luôn luôn theo đuổi hoàn mỹ như Trác Nhiên, chính là không cho phép thủ hạ của mình có thái độ bán tín bán nghi, Phân hương trầm tư một lát, liền cắn cắn tóc, nói : "Không có."

Trác Nhiên đưa tay ra, đóng cửa sổ, trưng ra một khuôn mặt lạnh lùng, che kín vẻ mặt thâm trầm.

Hai tay của hắn chắp sau lưng, đi đi lại lại không dừng trong phòng, giống như đang trầm tư chuyện gì.

Những người khác trong phòng, thấy bộ dạng trầm tư của Trác Nhiên, rối rít đưa mắt nhìn nhau, nhưng cũng không thở mạnh.

Ngay lúc mọi người trong phòng đè nèn đến sắp ngạt thở thì, Trác Nhiên bỗng nhiên quay mặt về phía mọi người, nói : "Phân Hương, báo cho quân đội ngoài ba trăm thước(mét), âm thầm bao vây Nam quốc."

"Dạ."

Phân Hương nghe lệnh, liền vội vàng rời đi.

Trác Nhiên tiếp tục ra lệnh: "Ám Dạ."

Ám Dạ chắp tay cung kính nói: "Đại vương."

"Ngươi mau chạy về Đông quốc, nếu như có chút biến động nhỏ, cầm lệnh bài này, điều mười vạn đại quân, tùy thời chuẩn bị chiến đấu."

"Dạ."

Ám Dạ chạy tốc độ đương nhiên là nhanh nhất, hơn nữa, hàng năm hắn núp ở phía sau Trác Nhiên, trợ hắn tung hoành sa trường.

Trác Nhiên có một chút tín nhiệm với, mới yên tâm cầm quân lệnh giao cho Ám Dạ.

Cho nên, nhiệm vụ này không phải hắn không được.

Sau khi Ám Dạ rời đi, Trác Nhiên lại tiếp tục ra lệnh: "Các ngươi nghe đây, từ hôm nay trở đi, giám thị Tử Mặc Hàn cả ngày, bổn vương phải biết toàn bộ hành động của hắn."

Mọi người lĩnh mệnh, đồng loạt nói : "Dạ."

Chờ sau khi mọi người rời đi, bên trong gian phòng xa hoa, bóng lưng cô đơn của Trác Nhiên.

Giữa Bóng lưng cao gầy, cô tịch lộ ra vô tận thô bạo cùng khí phách, hai tay của hắn chắp sau lưng, bỗng nhiên lẩm bẩm cười lạnh nói: "Phong vân biến sắc, bão táp, tai nạn?"

Hắn cười lạnh, bỗng híp mắt lại, khinh thường hừ một tiếng, nói : "Mặc kệ các ngươi lên kế hoạch gì, bổn vương nhất định phải đoạt ở trước mặt của các ngươi!"

Vừa dứt lời, hắn vung tay áo, trực tiếp tự rời đi.

Bên trong gian phòng xa hoa, vẫn xa xỉ như cũ làm cho người ta xa không thể chạm vào, nhưng lúc bóng dáng Trác Nhiên vừa mới đi không bao lâu, một bóng dáng như ẩn như hiện từ ngoài tường tiến vào.

Trên khuôn mặt yêu mị của mỹ nữ áo xanh hơi lộ ra vẻ chán ghét, khuôn mặt vốn hoàn mỹ kia, phối cùng vẻ mặt đáng yêu, khiến cả ngời nàng có vẻ vô cùng sinh động.

"Chậc, tội nghiệp Hoàn Nhan ca ca tức giận công tâm, chữa thương ở Thiên Sơn còn nhớ mãi không quên tiểu tình nhân của hắn."

Nói tới chỗ này, mỹ nữ áo xanh lắc đầu tiếc hận nói: "Ai, Chiến Nhi tỷ tỷ, lúc này đây ngươi thế nhưng thiếu ta một cái nhân tình thật lớn..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.