Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 40




Phượng Khuynh Thành bĩu môi xoay người, một bàn tay gần như say mê vuốt mặt nạ, vừa làm bộ dáng thấy tiền sáng mắt: "Có thể có ích lợi gì, định bụng cầm đến tiệm kim khí đổi lấy ít tiền thôi, ngươi cũng biết ta nghèo, hiện tại ăn uống chùa ở trong Quận vương phủ, không biết chừng ngày nào đó sẽ bị tên khốn Hoa Dung Nguyệt kia đuổi ra ngoài đường ngủ!"

"Phượng Khuynh Thành, ngươi xem ta như trẻ em ba tuổi để lừa gạt sao? Ngươi biết rõ cái mặt nạ này không phải dùng để cầm cố lấy tiền, ngươi còn cố ý nói như vậy?" Cao Uy sắp bị nữ nhân này làm cho tức chết rồi, trong lúc nhất thời buột miệng hét lớn.

Chợt nghe thấy câu nói này của hắn; Phượng Khuynh Thành vốn đang làm bộ che chở bỗng ngước mắt lên xoay người lại, giờ phút này, trên mặt nàng không có bất kỳ ý cười nào, giống như trở thành con người khác, giảo hoạt sắc bén nhìn lên bởi vì hốt hoảng mà không chú ý đến lời Cao Uy nói ra miệng.

"Uy Uy! Vậy ngươi nói, cái mặt nạ này là dùng để làm cái gì?" Phượng Khuynh Thành híp mắt, tuy rằng khóe mắt nhìn qua mang theo vui mừng, nhưng, giọng nói lạnh như băng lại làm cho nàng nhìn qua có vẻ xa cách nghìn dặm, làm cho người ta không dám tới gần, cũng không thể tới gần.

Cao Uy chỉ cảm thấy yết hầu sít chặt, tiếp theo, 'Ực' một tiếng nuốt vào một ngụm nước miếng! Tiện đà xoay người, ánh mắt tự do hết sức, không nói thêm gì nữa.

Phượng Khuynh Thành chỉ biết lúc Cao Uy lấy cái mặt nạ này ra thì đã sinh ra một loại tâm tư nào đó với nàng, chỉ là không ngờ hắn lại kích động như vậy, bị nàng kích một chút, liền không cẩn thận nói lỡ miệng.

Ôm chặt mặt nạ hoàng kim trong ngực, chịu đựng chỗ miệng vết thương đau nhức phía sau lưng, nàng lại một lần nữa quay trở về trên giường; nhìn thoáng qua Cao Uy đứng nhìn chăm chú như cũ, giọng điệu thâm sâu nói: "Ta biết ngươi thông minh, nhưng ngàn vạn lần đừng coi người khác trở thành ngốc tử! Uy Uy, mặc kệ ngươi tin hay không, ta cảm ơn ngươi đêm qua đã cứu ta, nhưng mà nghe ta một câu, chuyện cứu ta không cần nói với bất cứ kẻ nào, ngay cả Hoa Dung Nguyệt!"

Cao Uy hoảng sợ trợn mắt nhìn Phượng Khuynh Thành, nữ nhân này, là sắc nữ mà từ nhỏ đến lớn cứ nhìn thấy hắn là thích trêu chọc hắn sao? _P@nh∞Ho@ang∞D∞Đ∞L∞Q∞Đ.

Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau như đúc, rõ ràng ngay cả khóe miệng nhếch lên kia cũng giống nhau như đúc, nhưng, hắn lại phát hiện mình giống như từ trước tới nay cũng không nhận ra.

"Phượng Khuynh Thành, ngươi đang bí mật làm cái gì? Chuyện Chu Nhan trọng thương, có liên quan đến ngươi sao?"

Phượng Khuynh Thành mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh trắng muốt, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nạ tinh xảo trong ngực, sâu kín nói: "Ta nói không có, ngươi tin tưởng sao?"

Cao Uy do dự nhìn nàng tựa ở trên gối mềm, rõ ràng chỉ cảm thấy lời nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng mỗi lần nàng mở miệng nói ra đều sẽ mang theo chút ý vị; ánh mắt lóe ra, lại phức tạp xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, nói : "Miễn cưỡng tin tưởng!"

Khóe miệng Phượng Khuynh Thành nhếch lên bởi vì những lời này của Cao Uy mà dần dần lan rộng, vừa rồi áp suất cường thế trên trán tức thì tan thành mây khói; một chút bản lãnh, lại biến thành bộ dáng yêu diễm, nhìn thẳng vào sắc mặt hơi trầm xuống vì xấu hổ của Cao Uy.

Vỗ vỗ mép giường, Cao Uy theo động tác của nàng nhìn sang; liền thấy nàng một tay chống đầu, một tay vươn ngón trỏ ra, hướng về phía hắn mỵ mỵ ngoắc ngoắc... một cái: "Lại đây!"

Ma xui quỷ khiến, không ngờ Cao Uy lại đi tới, "Để làm gì?"

Phượng Khuynh Thành ngửa đầu nhìn hắn, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng giật xuống đai ngọc bên hông hắn, dịu dàng nói: "Ta còn chưa có hỏi ngươi, vì sao muốn cứu ta!"

Cao Uy hừ lạnh: "Lòng trắc ẩn ngươi hiểu không? Lúc nhìn thấy một con chó lang thang đang liều chết vùng vẫy muốn sống ở trước mặt, mọi người sẽ sinh ra thương hại; đương nhiên, không biết sắc nữ như ngươi có biết chút tình cảm con người ấy hay không!"

Bị Cao Uy chế giễu như thế, Phượng Khuynh Thành thật ra cũng không tức giận, chỉ là nhẹ nhàng kéo đai ngọc kia của hắn lên trên một chút, vuốt ve bắp thịt trên bụng còn cách một lớp quần áo của hắn—— cứng quá!

"Cao đại công tử đã thương hại cứu ta vậy bây giờ chuẩn bị xử lý con chó nhỏ lang thang này như thế nào đây?" Nói xong, Phượng Khuynh Thành liền ngẩng cằm lên tới gần hắn, mắt ướt nhẹp giống hệt như con chó nhỏ, sau đó chìa đầu lưỡi hồng hồng ra liếm liếm cổ hắn; mà lúc này, cũng không biết là cố ý hay là trùng hợp, Phượng Khuynh Thành nắm ngay gần vị trí háng Cao Uy, mà trước mắt nàng lại xuất ra bộ dáng quyến rũ quyến rũ hắn, chết cái chính là Cao Uy huynh đệ cũng đúng lúc còn cách tầng tầng áo gấm đứng ở trước mặt nàng.

Lúc nhận ra điểm này, Cao Uy lập tức đỏ mặt định lui lại phía sau một bước; nhưng trong lúc hắn còn chưa kịp hành động, không biết sức lực của Phượng Khuynh Thành từ đâu tới, giật mạnh đai ngọc của hắn kéo về phía trước, dưới chân Cao Uy không đứng vững, lảo đảo một cái ngã về phía trước, thiên lôi địa hỏa, căn bộ(cậu nhỏ) của nam nhân bị tầng tầng lớp lớp quần áo che kín kia vừa vặn chạm vào cánh môi đang hơi hơi cong lên của Phượng Khuynh Thành.

Trong một khắc chạm phải này, dù da mặt Phượng Khuynh Thành đủ dày, cũng lập giống như rặng mây đỏ, trong mắt bị hơi nước bao vây bốc lên tầng tầng gợn sóng, nơi cổ họng không nhịn được phát ra một tiếng "ưm" câu hồn; nơi này cũng —— cứng quá! _P@nh∞Ho@ang∞D∞Đ∞L∞Q∞Đ.

Phải biết rằng, bộ phận mẫn cảm nhất trên người nam nhân chính là chỗ đó!

Cho dù là mặc nhiều quần áo hơn nữa, nữ nhân đôi môi mềm mại nhất đụng phải chỗ có cảm giác nhất của bản thân, lập tức khiến mặt Cao Uy mặt đỏ như nước, xấu hổ mở to hai mắt nhìn nữ nhân nằm ở giữa háng hắn; giờ phút này, cũng không biết là tức giận hay là ở sâu trong nội tâm xảy ra điều gì, hắn thật sự rất muốn, rất muốn, rất muốn —— cứ như vậy giết chết nữ nhân từ nhỏ đến lớn quyến rũ hắn này ở dưới thân của mình!

Nhìn Cao Uy giãy giụa cùng cảm xúc phức tạc trong mắt hắn, Phượng Khuynh Thành cười nhẹ nhàng kêu của hắn: "Cao công tử... Uy Uy... Uy gia?"

Bị một tiếng giống như câu hồn kêu, cho dù là Liễu Hạ Huệ tái thế cũng sẽ rối loạn một mảnh; Cao Uy đẩy mạnh Phượng Khuynh Thành đang sắp chạm lên người hắn ra, ho nhẹ một tiếng nói: "Ngươi trong này dưỡng thương, ta sẽ phái người báo cho Hoa Dung Nguyệt một tiếng!"

Nói xong, Cao Uy tựa như chạy trối chết, vội vàng rời khỏi gian phòng khiến hắn thiếu chút nữa bốc cháy, nữ nhân đáng giận, càng ngày càng nhiều cách quyến rũ người! Tiểu yêu tinh!

Nhìn thấy bóng lưng chạy trốn của Cao Uy, Phượng Khuynh Thành ôm lấy gối mềm cười ha ha; khuôn mặt vốn tái nhợt bởi vì vui mừng mà từ từ dâng lên một tầng phấn hồng giống như thoa son, trong veo như nước, trong đôi mắt đen lúng liếng nở rộ lên giống như một bông sen trắng xinh đẹp; bả vai xinh xắn trơn nhẵn cười đến run run, mỹ nhân như họa, cười tươi như hoa.

...

Sáng sớm hôm sau

Lúc Hoa Dung Nguyệt từ trong một hồi mộng đẹp tỉnh lại, đã nhìn thấy Chu Nhan đưa lưng về hắn ngồi ở chỗ mép giường, im lặng không biết đang làm việc gì đó.

Nam nhân sáng sớm mới vừa tỉnh ngủ chính là lúc mẫn cảm nhất, quan trọng nhất là nhìn thấy người yêu ở trước mặt cảm giác này khá thỏa mãn ; kết quả là, tiểu nhân nhi rón ra rón rén sượt qua chăn gấm từ từ di chuyển đến phía sau Chu Nhan, sau đó vừa kinh ngạc vừa vui mừng, bỗng ôm chặt lấy eo thon hữu lực của Chu Nhan, cả khuôn mặt liền dán chặt lên giữa lưng của nàng, cười híp mắt, nhỏ giọng kêu: "Nàng dâu!" _P@nh∞Ho@ang∞D∞Đ∞L∞Q∞Đ.

Chu Nhan vốn đang tự tháo băng gạc trên người xuống để bôi thuốc, đột nhiên bị người phía sau kéo mạnh xuống, vết thương thật vật vả mới rắc thuốc lên được lại bắt đầu chảy máu, nàng đau đến há miệng hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhận thấy Chu Nhan không thích hợp, Hoa Dung Nguyệt vội buông nàng ra; hai tay hai chân leo đến bên cạnh người nàng, lại nhìn thấy miệng vết thương thật không dễ mới kết vảy được lại một lần vỡ ra, nhất thời, đau lòng, xin lỗi, còn có thật sâu không rõ hiện lên trên khuôn mặt nho nhỏ yêu kiều của hắn.

"Này, không phải là sắp khỏi rồi sao? Ngày hôm qua lúc bôi thuốc, rõ ràng sắp khỏi rồi mà? Vì sao —— lại bị ——" Hoa Dung Nguyệt hoảng sợ không lựa lời nói, vội kéo băng gạc màu trắng qua một bên, ấn xuống miệng vết thương đang đổ máu của nàng.

Chu Nhan không dám nói với hắn miệng vết thương sắp khỏi này là vì nàng tìm người đấu mà ra, đau đến hơi trắng bệch trên mặt giật một cái tạm coi như tươi cười, bàn tay khô vuốt ve đầu của hắn một chút, an ủi: "Không có chuyện gì, miệng vết thương rách ra thôi, đều như thế này, hai ngày nữa khôi phục liền tốt!"

Hoa Dung Nguyệt nghĩ động tác của mình vừa rồi quá mạnh làm cho miệng vết thương của nàng rách ra, vẻ mặt hối hận tự trách, trong mắt ngấn lệ giống như sắp rơi xuống.

Nhìn thấy hắn như vậy, Chu Nhan lại càng không dám nói thật; cũng bất chấp vết thương trên người, xoay người kéo hắn vào trong lòng, hai người sáng sớm giống như một cặp song sinh áp sát vào nhau, mùi thuốc, mùi thơm của cơ thể trộn cùng một chỗ, hai ngón tay giống như nắng sớm xuyên qua song cửa sổ, uốn lượn yên tĩnh đẹp không nói nên lời.

Nhưng trong lúc hai người khó bỏ khó phân, Chu Nhan suy nghĩ có nên dùng công phu cường ngạnh trên giường để chứng minh cho tâm can bảo bối của nàng là nàng vốn không có chuyện gì, bên ngoài có người đập cửa, tiếp theo, truyền đến giọng nói mới vừa tỉnh ngủ không lâu của Phú Đậu: "Gia, trong cung người đến, thiên tử muốn gặp ngươi!"

Chu Nhan sửng sốt, vội buông Hoa Dung Nguyệt còn đang mơ hồ ra, lau nước mắt dưới lông mi hắn, nói : "Thiên tử gọi ngươi làm gì?"

Hoa Dung Nguyệt nhìn thấy bộ ngực vốn tốt đẹp của nàng dâu lúc này hiện lên một đạo hồng ngân, trong lòng có chút tư vị nói không nên lời; chỉ là nhỏ giọng trả lời: "Ta cũng không biết!"

Chu Nhan thấy bộ dáng này của hắn, lại theo một đầu tóc dài đen thùi của hắn, giật một sợi tóc cuộn mấy vòng, nhớ lại đến những lời đêm qua Nhạc Tần nói với nàng, sau đó tỉ mỉ phân tích, lúc này mới nâng cái cằm nhỏ xinh của hắn lên, xúc động vừa hôn, áp ở trên cánh môi mềm mại của hắn: "Không sao, ngươi cứ an tâm tiến cung!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.