Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 34




“Vậy khỏi cởi.” Chung Hàn Lương nghe xong, gật đầu ý bảo hắn không cần cởi cũng được, dừng một chút rồi nói, “Ngươi cũng đã nghe thấy, ý của ngươi là?”

“Thuộc hạ thề thuần phục chủ nhân." Lam Lạc quỳ một chân trên đất, khăn trùm đầu che mặt, không nhìn ra biểu cảm, nhưng An Nhược Hảo thấy ngón tay hắn khẽ run, rất khẩn trương.

Chung Hàn Lương khẽ lắc đầu, Lam Lạc ở bên cạnh hắn nhiều năm, sao hắn nghe mà không hiểu: “Ngươi đã có ý với Tử Mạch, vậy để ta làm chủ.”

Lam Lạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt đều là kinh ngạc.

“Mấy người các ngươi giả dạng không màng thế sự, người khác còn tưởng ta đây làm chủ nhân vô tình. Hôn sự của các ngươi do ta làm chủ, chỉ có điều khoảng thời gian này các ngươi đi trợ giúp lão thái quân, nghiệp lớn của Hoắc gia, tuổi lão thái quân đã nhiều, thiếu Tử Mạch lqd sẽ càng thêm cố hết sức, ngươi đi theo bảo vệ, xong chuyện quay lại Đông Đô, ngươi lên làm thị vệ nhất đẳng, tự ta làm chủ hôn cho các ngươi.”

“Dạ, tạ chủ nhân.” Lam Lạc lặng lẽ nhìn Tử Mạch, khuôn mặt dưới mặt nạ không tự chủ mà đỏ ửng, ánh mắt hai người chạm nhau, cũng không kiềm chế được mà nhộn nhạo.

“Ừ, cũng tốt, đến lúc đó ta còn có thể cho Tử Mạch chút đồ cưới.” An lão thái quân nghĩ thầm điều này không tồi, “Chờ sau khi Hoắc gia chỉnh đốn xong, ta tự mình đưa bọn họ đến Đông Đô, tiện thể tới ôm chắt ngoại.”

“Hả?” An Nhược Hảo kêu một tiếng kinh hãi, khiến cho mọi người ở đây đều nhìn nàng chằm chằm, lúng ta lúng túng nói, “Sao có thể nhanh như vậy.”

“Sao lại không thể nhanh như vậy, về sau có phụ thân cháu chăm sóc thân thể cho, mỗi năm sinh một đứa vẫn không được?” An lão thái quân vẫn trêu ghẹo.

“Một năm sao.” An Nhược Hảo phiền não, nàng không thể nói tạm thời nàng còn không muốn sinh, nhưng vẻ mặt bọn họ đều mong đợi mà nhìn nàng, lại ngắm nhìn cái bụng còn bằng phẳng của nàng. Hơn nữa Lăng Canh Tân cũng cười mà nhìn nàng, không thể làm gì khác hơn mà khó xử gật đầu, “Được rồi.”

Đột nhiên Lăng Canh Tân nghĩ tới điều gì: “Bà ngoại, dì như thế nào?” Hắn nhớ Hoắc Hạ Phi bị Viên Phú Cảnh hạ ngục rồi, Viên Phú Cảnh đã chết, Tống Tu Hoa cũng đã chết, còn có người truy cứu chuyện này sao?

“Ôi.” Vừa rồi An lão thái quân mới khẽ tươi cười, nghe đến chuyện Hoắc Hạ Phi, thở dài nặng nề, “Con bé và Ngô Thần Miểu không chịu được khổ trong ngục, tự vẫn. Lúc ta đi, đứa bé kia đã ngốc, may mà nha đầu bên cạnh vẫn còn cơ trí, theo chăm sóc. Nếu không thần chí không tỉnh táo, đã sớm đi theo phụ mẫu. Mấy ngày trước, ta đã đón bọn họ ra, nhà Hạ Phi đã xuống dốc rồi, ta còn chưa nghĩ ra xử trí bọn họ thế nào.”

“Nha đầu kia cũng là chỗ quen biết cũ với chúng cháu, ban đầu cháu và nhị ca gửi nàng ấy đến Ngô gia, mong bà ngoại chiếu cố. Còn biểu ca, không ngờ lại có thể thành ngốc như vậy.” An Nhược Hảo nhớ tới người có dáng dấp giống Lý Đường Ca như đúc giờ rơi vào kết quả như vậy, trong lòng không có vị gì. Mặc dù đã không có cảm giác yêu, nhưng đúng là vẫn có một chút không đành lòng.

“Nha đầu kia, ta thấy cũng cơ trí, hơn nữa người thành thật, vốn định giữ bên người, nhưng giữ bên cạnh ta lại không nỡ. Không bằng mấy ngày nữa giao cho hai vị đại cô Tề gia, học tập dạy dienđanlêquudyonn lễ nghi, sau này nếu không có chỗ dựa cũng có thể kiếm miếng cơm ăn, về phần Ngô Đắc Nhân, ta phải suy tính một chút, các cháu đừng lo lắng.”

“Vâng.” Lăng Canh Tân không ngờ dì dượng cứ đi như vậy, đi nhanh chóng như thế, hắn hoàn toàn không kịp chuẩn bị tiếp nhận một chuyện như vậy.

An Nhược Hảo thấy khuôn mặt hắn khiếp sợ, trong mắt cũng toàn thương đau, vuốt ve mu bàn tay hắn, Lăng Canh Tân cầm ngược lại tay nàng, may mắn sao bọn họ vẫn luôn cùng nhau.

Bởi vì Lăng Tri Ẩn sợ vị cô nương kia vào cửa chính Vương phủ của hắn, nên lên đường suốt đêm rồi. Chung Hàn Lương và An Dật Nhiên cũng không còn cách nào, đưa cho An Nhược Hảo thuốc giải độc đã chế ra từ trước, may mà ăn thêm bảy ngày nữa là được rồi.

Bởi vì An lão thái quân đi đường suốt đêm mệt nhọc, nên nghỉ ngơi hai ngày rồi mới trở về Bắc Đô.

“Nhị ca, chàng đang nghĩ gì?” An Nhược Hảo nằm trong ngực Lăng Canh Tân, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, cằm hắn cứng ngắc, không biết đang nghĩ gì.

Lăng Canh Tân đổi tư thế trong xe ngựa: “Ta đang nghĩ chuyện của phụ mẫu, bây giờ ta mới biết, tại sao nương vẫn luôn không có sắc mặt tốt với ta, thì ra là lỗi của ta.”

An Nhược Hảo ngồi thẳng lên, yên lặng nhìn hắn “Nhị ca, chuyện cũng đã qua.”

“Hóa ra phụ thân với mẫu thân còn chưa thành thân, nói như vậy ta có thể coi là con riêng, nếu nữ nhân kia vào cửa, nương đại khái chỉ mang danh phận thiếp, chuyện kia sẽ phiền phức hơn.”

“Nhị ca, phụ thân là người trọng tình, người cũng nói chỉ nhận mình nương làm thê tử, bà ngoại cũng đồng ý. Chàng phải tin phụ thân có thể làm tốt, tất nhiên sẽ không phụ mẫu thân, càng không phụ chàng.” Bây giờ An Nhược Hảo thấy may mắn vì Lăng Canh Tân không nhìn ra Lăng Tri Ẩn có tình cảm đặc biệt với An Dật Nhiên, nếu hắn biết rồi, sợ rằng sẽ càng khó chịu.

“À, Nhan Nhan, ta phát hiện một chuyện rất hay. Sở trường nhất của nương chính là cháo ý dĩ, nương nàng cũng thế.”

Thật sự sợ chuyện gì sẽ gặp chuyện đó, An Nhược Hảo bất đắc dĩ, nhưng nàng nhất định phải che giấu quá khứ: “Nhị ca, chàng thích ăn gì nhất?”

“Cơm bát bửu.”

“Nhị ca của ta?”

“Cơm bát bửu.”

“Vậy không phải cũng thế, chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi.”

“Ừ, cũng thế.” Lăng Canh Tân đồng ý gật đầu.

Đột nhiên An Nhược Hảo nhớ đến chuyện vẫn khiến nàng nghi ngờ, tiện thể dời lực chú ý: “Nhị ca, không phải Hoàng đế Tấn Bình họ Lưu à? Sao phụ thân lại là Vương gia Tấn Bình?”

Lăng Canh Tân nghe nàng nói vậy, mới phản ứng được có điểm không đúng, nhưng thân phận của phụ thân, hắn mới biết khoảng thời gian trước, không kịp tra cứu nữa, lắc đầu: “Cái này ta cũng không biết.”

An Nhược Hảo hỏi hắn cũng không ra cái gì, lập tức vén nửa rèm lên hỏi Chung Cẩn Ngôn: “Quản gia đại thúc, thúc biết không?”

Chung Cẩn Ngôn hãm chậm tốc độ xe ngựa để tránh lấn át tiếng nói chuyện của hắn, gật gật đầu nói: “Lăng Vương gia dlqd là Tứ Vương gia Tấn Bình, họ Lưu tên Tri Ẩn. Nương ruột là người Đại Lương, họ Lăng. Bởi vì Lăng Vương phi có chút hiểu lầm với tiên hoàng, qua đời rất sớm. Sau khi Lăng phi nương nương qua đời, Lăng Vương gia bị thất sủng, sau lặng lẽ xuất cung, tiên hoàng cũng không để ý đến. Cho đến khi tiên hoàng qua đời, oan khuất của Lăng phi nương nương mới được rửa sạch. Đương kim Hoàng thượng tìm Lăng Vương gia về. Bởi vì đương kim Hoàng thượng anh mình, cho nên Lăng Vương gia tình nguyện ở lại kinh thành, thành phụ tá đắc lực cho Hoàng thượng. Nhưng bởi vì nhiều năm ở bên ngoài nên đổi họ Lăng, sau trên giang hồ gọi Lăng kỳ nhân.” Chung Cẩn Ngôn nói một hơi hết tất cả cho bọn họ biết.

“À, thì ra là như vậy.” An Nhược Hảo khẽ gật đầu, nói cách khác bà nội Lăng Canh Tân đã sớm không còn trên nhân thế rồi, hơn nữa cũng là nhân vật bi kịch, bị làm khó khăn như vậy còn nuôi dưỡng Lăng Tri Ẩn thành người có tính cách vui vẻ như vậy, mặc dù thỉnh thoảng vẫn lộ vẻ bi quan, nhưng đều do cuộc sống mang đến.

Sau khi Lăng Canh Tân nghe xong vẻ mặt đau xót: “Thì ra khi phụ thân còn bé sống khổ hơn ta nhiều.”

“Nhị ca, về sau có chúng ta với phụ thân, chúng ta sẽ khiến cho mỗi ngày phụ thân đều thật vui không phải sao?” An Nhược Hảo buông rèm xuống.

Lăng Canh Tân nhìn vẻ mặt nàng nghiêm trang mang theo chút lo lắng, khẽ gật đầu, đột nhiên cười xấu xa một tiếng: “Ừ, chúng ta phải nhanh chóng sinh cháu cho phụ thân ôm mới phải, như vậy người sẽ không nghĩ đến những chuyện đau lòng kia nữa.”

An Nhược Hảo bị hắn trêu chọc không kịp phản ứng, vỗ mạnh chân hắn một cái: “Chàng đáng ghét!” Nhưng vừa vỗ xong, mới phát hiện không cẩn thận vỗ lên chỗ vết thương của hắn.

“Đau không?” An Nhược Hảo bị sợ đến gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Lăng Canh Tân vội vàng trấn an nàng: “Nhan Nhan, đã tốt hơn. Hơn nữa nhạc phụ đại nhân nói mấy ngày nay có thể tháo băng rồi.”

An Nhược Hảo tính toán ngày, ngày phụ thân nói vừa đúng ngày hôm qua: “Vậy tháo thôi.”

“Ừ.”

“Quản gia đại thúc, cho xe ngựa chạy chậm thôi, ta cắt chỉ cho nhị ca.”

“Được.” Chung Cẩn Ngôn ở bên ngoài thu roi, cao giọng lên tiếng, tiện thể thông báo cho Tề đại thúc đang đánh xe cho hai huynh đệ Bạch gia cũng chậm một chút.

An Nhược Hảo cẩn thận cắt băng cho Lăng Canh Tân, Chung Hàn Lương quả nhiên là thần y, vết thương trên chân đã hoàn toàn tốt rồi, chỉ để lại một vết sẹo mờ.

Nàng vuốt ve vết sẹo, sương mù dâng lên trong mắt: “Rốt cuộc tốt rồi.”

“Nhan Nhan đừng khóc, không phải đã không sao.” Lăng Canh Tân kéo ống quần xuống che kín vết sẹo đáng ghét này.

“Đều bởi vì ta.”

“Không phải vậy, Nhan Nhan, cái này không thể trách nàng.” Lăng Canh Tân dịu dàng khuyên nhủ.

Nhưng Lăng Canh Tân khuyên lơn không có tác dụng, nước mắt An Nhược Hảo giống như vỡ đê: “Chàng không lqd biết, lúc chàng hôn mê, cả trái tim ta cũng bị túm lấy gần như không biết đập. Khi đó ta đã nghĩ, nếu chàng không còn sống, ta nhất định không sống một mình.”

“Ta biết, ta biết rõ.” Lăng Canh Tân ôm nàng thật chặt, “Mặc dù ta nhắm hai mắt, nhưng ta vẫn nghe rõ tiếng nàng khóc, ta biết nàng sẽ đau lòng, nàng sẽ khó chịu. Tiếu Nhan của ta nên nở nụ cười, tại sao ta có thể để cho nàng khóc chứ, cho nên ta đã tỉnh lại. Hơn nữa, không phải bây giờ tất cả đều tốt sao?” Lăng Canh Tân thấy nàng nghe lời hắn dần bình tĩnh lại, thật ra chỉ cần phát tiết chút thôi, hắn tỉ mỉ hôn nước mắt nàng, “Nhan Nhan.”

“Nhị ca, chàng phải đáp ứng ta, về sau mặc kẹ xảy ra chuyện gì không cho phép rời khỏi ta.”

“Ta đáp ứng nàng.”

“Ừ.” An Nhược Hảo dựa vào ngực hắn, hài lòng cười cười, nhưng vốn thời điểm dịu dàng thắm thiết lại bị bụng không có tương lai kêu không thành kế phá vỡ.

“Quản gia đại thúc, đã trưa rồi, tìm một chỗ nghỉ ngơi chút.” An Nhược Hảo vén rèm xe coi canh giờ, vừa đúng lúc nàng và Lăng Canh Tân đói bụng rồi.

“Được rồi, Tề đại ca, tiểu thư phân phó nghỉ ngơi.” Chung Cẩn Ngôn dừng xe ngựa, đứng ở ven đường.

Bởi vì chân bị thương của Lăng Canh Tân đã hoàn toàn tốt, cuối cùng từ hơn một tháng bị trói buộc được giải phóng ra ngoài, vô cùng hưng phấn, ôm eo An Nhược Hảo lập tức nhảy xuống xe.

“Nhị ca, cẩn thận chân chàng.” An Nhược Hảo bị hắn xoay chuyển choáng váng đầu, vội vàng ôm cổ hắn, sợ mình bị ném ra, lại sợ hắn vui quá hóa buồn.

“Nhan Nhan, đã tốt hoàn toàn rồi, không cần lo lắng.” Lăng Canh Tân tỏ vẻ hắn không sao cả, ôm An Nhược Hảo nhảy mấy cái.

“Khụ khụ.” Tề đại thúc tằng hắng tỏ ý bên này còn nhiều người sống sờ sờ nhìn đấy.

Lăng Canh Tân cười đặt An Nhược Hảo xuống, không thèm so đo với đại thúc, tâm tình của hắn đang tốt đấy. Vui vẻ nhất chính là hắn thấy hoa bách hợp màu vàng ở cổ An Nhược Hảo đã biến mất, ý là độc đã giải hết, hắn và Tiếu Nhan đều tốt rồi, có thể bắt tay vào kế hoạch chuẩn bị tạo chắt nội cho bà ngoại đang đợi ôm rồi.

Bây giờ thân phận của An Nhược Hảo là tiểu thư, Lăng Canh Tân là tiểu quận vương, ngược lại Tề đại thúc diendanlequuydonn và Chung Cẩn Ngôn là thuộc hạ của phu thê Chung Hàn Lương, nên hầu hạ bọn họ ăn cơm, cho nên rất tự giác bắt tay vào chuẩn bị cơm trưa.

Lăng Canh Tân tùy ý bọn họ chuẩn bị cơm thôn quê, dựng bếp nhóm lửa, bản thân kéo An Nhược Hảo vào rừng trúc lộn xộn, có một cảm giác lại thấy ánh mặt trời.

“Nhan Nhan, khu rừng trúc này thật đẹp.”

“Ừ.” An Nhược Hảo nghe gió hè thổi qua tai, nhớ tới Chân lưu manh và Vương Tú Lệ từng làm chuyện xấu trong rừng trúc, cười cười, nhớ tới còn cảm thấy câu người có tình sẽ thành thân thuộc không sai; nhớ tới Viên Phú Cảnh từng làm trò cợt nhả với nàng trong rừng trúc, nhưng bây giờ hắn đã là cố nhân rồi, cười, dĩ vãng theo gió mà đi, cười trừ; lại nhớ tới Lăng Canh Tân từng dựng cho nàng nhà Tiếu Nhan, cười, nơi đó để lại rất nhiều ký ức tốt đẹp, đính ước, đêm tân hôn, động phòng, tỏ nỗi lòng…

“Nhan Nhan, chờ đến Đông Đô, ta sẽ trồng một rừng trúc lớn, sẽ dựng cho nàng một nhà Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân đi theo nàng nhìn ánh mặt trời xuyên qua lá cây, ôm lấy nàng từ phía sau, hương trúc cũng mang theo mùi vị hạnh phúc.

“Được, chúng ta cùng nhau ở trong nhà Tiếu Nhan, hòa thuận mỹ mãn, hạnh phúc cả đời.” An Nhược Hảo dựa vào trong ngực hắn, đã có thể tưởng tượng ra được cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.

“Ngứa.” An Nhược Hảo đột nhiên cảm thấy Lăng Canh Tân lại có thể cắn cổ nàng, không nhịn được cười nói.

“Đã nghe thấy.”

“Bây giờ không có mùi gì nữa.”

“Ừ, không có rồi, nhưng vẫn có mùi giống vậy.” Lăng Canh Tân hít sâu, quay nàng lại đối diện với mình, nhìn gương mặt phấn hồng, môi kiều diễm, sóng nước mênh mông trong mắt khiến người ta động lòng, đưa môi mình hôn lên mắt nàng, An Nhược Hảo thuận thế nhắm lại, ngoan ngoãn theo hắn.

Lăng Canh Tân ôm nàng thật chặt vào trong ngực, nụ hôn hạ thấp từ mắt đến lỗ mũi, đến cái miệng nhỏ nhắn của nàng, cảm giác hương vị ngọt ngào đã lâu chưa có, một tháng này thiếu chút nữa khiến hắn nhịn hỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.