Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 27




Kim Phượng vào Hiên La Điện, chỉ cảm giác như đã rất lâu rồi. Đèn cung đình đong đưa lúc lắc dưới mái hiên, ngọn đèn dầu không chừng, cửa son mở ra. Trên ghế rồng vàng óng ánh bên trong, một bóng người gần như đã bị tấu chương bao phủ lập tức ánh vào mi mắt của nàng.

Một tay bưng chung súp, một tay đè lên ngực, Kim Phượng lại đau lòng, đau hơn lúc nào hết.

Người nọ dường như đang đắm chìm trong tấu chương, không hề phát hiện ra nàng. Nàng đặt mạnh chung súp xuống trước bàn. Người nọ cả kinh, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên. Trông thấy là nàng liền mừng rỡ cười một tiếng. “Đến rồi à?”

Kim Phượng lại đau lòng. Mấy ngày không gặp, sao hắn lại gầy đi nhiều đến vậy.

“Uống đi!” Nàng thô lỗ đẩy chung canh gà đến trước mặt hắn.

Đoàn Vân Chướng cảm động hết sức, nâng canh gà lên liền đưa miệng húp. Húp được một nửa lại phun ra hết sạch.

“Lưu Hắc Bàn, nàng thả bao nhiêu muối vậy!”

Kim Phượng rầm rì ngước mắt lên nhìn bức tranh chín rồng tranh châu trên đỉnh đầu, làm bộ như việc chẳng hề liên quan đến mình, hồn nhiên mặc kệ Đoàn Vân Chướng ôm ly trà lên uống lấy uống để. Đợi Đoàn Vân Chướng hô hấp lại bình thường, nàng hướng ra ngoài cửa vẫy vẫy tay. Tiểu Tôn Tử cầm một chung canh gà khác, nơm nớp lo sợ tiến vào.

Trong lòng Đoàn Vân Chướng vẫn còn sợ hãi. “Chung này không phải cũng…”

Tiểu Tôn Tử vội vàng bảo đảm. “Tiểu nhân chính mắt trông thấy Hoàng hậu nương nương thả vào chung kia ba muỗng muối, trong chung này thì không.” Hoàng hậu nương nương thật ác độc.

Đoàn Vân Chướng thở phào nhẹ nhõm. Kim Phượng đã cực kỳ hiền lành, múc một muỗng canh gà đưa đến bên môi hắn. Hắn đành phải kinh hồn táng đảm nuốt vào.

Đã lâu rồi không lĩnh giáo thủ đoạn giày xéo người khác của Tiểu Hắc Bàn, lần này rõ ràng đã quá thiếu cảnh giác.

Nhìn qua Kim Phượng đang đút canh cho hắn một cách dịu dàng hiếm có, trong lòng Đoàn Vân Chướng thư thái hơn rất nhiều, dần dần lại bắt đầu cảm thấy thực không công bằng. Vì sao những ngày qua hắn lao tâm lao lực quá độ, còn nàng ngược lại vẫn có thể tâm rộng thể mập như vậy?

Kim Phượng cũng không nói chuyện, hầu hạ hắn uống xong canh gà liền thu dọn chén đĩa chuẩn bị rời đi. Đang lúc xoay người ra về, một xấp tấu chương rào rào rơi xuống đất, nàng đành phải xoay người lại nhặt.

Đoàn Vân Chướng nhìn chằm chằm vào thân hình tròn tròn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất bận rộn nhặt dọn, hàng mi dần dần khóa chặt.

Kim Phượng nâng người dậy, đem tấu chương nặng trịch thả về chỗ cũ. Liếc mắt nhìn thấy sắc mặt Đoàn Vân Chướng có chút u ám, cuối cùng nhịn không được nói một câu: “Đừng làm việc quá sức.”

“Nàng đau lòng ư?” Đoàn Vân Chướng từ từ hếch mày lên.

Kim Phượng há to miệng, đưa tay đặt lên ấn đường đang căng thẳng của hắn. “Sao lại không đau.”

“Đau lòng, vì sao không đến thăm ta?” Ngũ quan anh tuấn kiên cường nam tính của hắn, dưới sự xoa vuốt của nàng dần dần mềm mại thư giãn, thậm chí còn dày đặc một vẻ tủi thân rất trẻ con.

“Thiếp…” Nàng muốn nói nàng bị hắn cấm túc, cho dù là tự xin. Nàng muốn nói hắn và cha nàng tranh đấu như vậy, làm sao nàng có thể thản nhiên mà đối diện với hắn. Tương lai của bọn họ sẽ đi về đâu?

Nhưng hiện tại, nàng lại không muốn nhắc đến những chuyện này.

“Thần thiếp… cáo lui.” Nàng ngập ngừng nói, định bứt ra rời đi.

Sau một khắc, nàng bị ôm ngang lấy người.

“Hắc Bàn, ở lại với ta một lát đi.” Đoàn Vân Chướng vùi mặt vào vòng eo của nàng, nói: “Ta mệt quá.”

Trái tim Kim Phượng trong nháy mắt liền bủn rủn giống như một chén hồ hoa quế. Nàng xoa đầu hắn, đau lòng đến mức muốn rơi lệ.

“Công việc hoàng đế này thật sự quá cực khổ.” Hắn nói, có chút mơ hồ không rõ.

Hốc mắt nàng ướt át. “Thật sự là quá cực khổ rồi, chúng ta đừng làm nữa.”

Đoàn Vân Chướng ở trong lòng nàng, gật đầu nhẹ.

“Bất luận thế nào, nàng sẽ đi cùng ta chứ?”

Kim Phượng không nói gì. Nàng sẽ đi cùng hắn ư? Nhưng nàng lại không biết sau một khắc nữa mình sẽ như thế nào. Rốt cuộc, nàng cúi đầu xuống, khẽ hôn lên mí mắt hắn. “Đừng suy nghĩ gì cả, cứ thế này một lát thôi, được chứ?”

Trời đã sáng choang, Kim Phượng tỉnh lại trong ánh nắng sớm mai quyến rũ. Nàng đang nằm trên chiếc giường ấm áp ở Hiên La Điện, trên người còn đắp một lớp chăn êm. Đoàn Vân Chướng đưa lưng về phía nàng, đang thay quần áo, trên vai cõng theo ánh mặt trời chói lọi.

“Sau khi hạ triều, tuyên Sài Thiết Chu, Túc Kính Đường yết kiến.” Hắn trầm ổn mà tùy ý căn dặn, sau đó liếc mắt nhìn thành sơn của tấu chương. “Binh bộ có hồ sơ chi tiết của lần giao chiến cùng Khuyển Thích mười tám năm trước, sai người đưa đến đây.”

Những giây phút yếu đuối ngắn ngủi đêm qua cùng câu nói ‘Chúng ta đừng làm nữa’, dường như xảy ra trong một thế giới khác, chẳng hề liên quan đến vị đế vương thâm trầm tỉnh táo của lúc này.

Kim Phượng nhẹ nhàng chống nửa người dậy, thời gian bắt đầu kéo dài mê mang. Cuộc sống lưu chuyển, chuyện đã thành quá khứ, trời đất thật sự không còn như trước. Nàng đã từng khích lệ hắn, ủng hộ hắn đi đến hôm nay, nhưng vì sao hiện giờ lại cảm thấy buồn bã mơ hồ?

Lư Vương bị giáng chức Đoàn Vân Trọng, dưới sự đồng ý ngầm của hoàng đế bệ hạ, lặng lẽ dẫn dắt hiền thê Phong Nguyệt trở về phủ Lư Vương, nhưng tước vị cùng bổng lộc vẫn chưa được khôi phục. Đoàn Vân Trọng kiên trì muốn tiếp tục làm một tiểu quan trong phủ Đại Đô Đốc, không tạo dựng được sự nghiệp thề không bỏ qua. Vì vậy, sau khi chứng kiến Vương gia chỉ còn lại một ít bổng lộc hẩm hiu, vài gia nhân trung thành còn sót trong phủ Lư Vương lại nhốn nháo tìm đường ra đi.

Từ thái phi vẫn ra vào tự nhiên trong cung như trước. Vẻ đắc ý trên nét mặt càng sâu. Lúc đi đường, lỗ mũi đều muốn hếch lên trời. Mấy con bò Tây Tạng do Tây Việt quốc tiến công đã ra lông. Quản sự sai người cạo phần lông bụng mềm mại sơ chế thành nhung, đánh thành vài chiếc giường đông mỏng hiến tiến cung. Kim Phượng đích thân đưa một chiếc đến Phương La Điện. Từ thái phi không nói tiếng nào, cứ thế ném ra cửa chính.

Thời tiết lại lạnh hơn một chút, trên triều đình càng lúc càng bận rộn. Chiến sự phía Tây vô cùng ác liệt, binh lính không chịu nổi cái lạnh khủng khiếp, mọi việc đều phải dùng đến tiền. Phía Đông Nam lại gặp tuyết tai, Hộ Bộ vì vậy càng thêm căng thẳng. Mắt thấy hàng lông mày của Đoàn Vân Chướng ngày một khóa chặt, trên vầng trán trẻ trung rõ ràng đã xuất hiện nếp nhăn, Kim Phượng không đành lòng. Vì vậy, toàn bộ chi phí trên dưới hoàng cung đều giảm đi phân nửa, bớt ăn bớt mặc để chăm chút cho các tướng sĩ ăn no mặc ấm, nhanh chóng khải hoàn.

Có điều, không được ăn bánh bao thịt khô mê người, nước miếng của Kim Phượng chảy như sông dài. Bởi vì chi phí cắt giảm quá khắt khe, Từ thái phi lại tới làm ầm ĩ, thái hậu cũng có vẻ không vui. Vì vậy, mỗi hạng mục chi tiêu đều phải trải qua một phen triền đấu. Quay đi quay lại, một mùa đông cứ thế trôi qua trong cảnh chiến tranh, cãi vã.

Hôm đó, chợt có cung nhân đến báo, Nhị phu nhân của phủ Uy quốc công vào cung yết kiến hoàng hậu.

Kim Phượng có chút bất ngờ. Lưu gia chỉ có Lưu đại phu nhân từng vào cung, vài vị phu nhân còn lại trừ phi cho đòi, theo lý là không có tư cách vào cung. Suy nghĩ một chút mới nhớ, hai năm trước Nhị phu nhân đã được phong Cáo Mệnh phu nhân, vào cung cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ. Hôm nay sức khỏe của Lưu đại phu nhân không tốt, lại đang mang thai, trong ngoài phủ đương nhiên đều do Nhị phu nhân quản lý.

Lưu nhị phu nhân vào cung, vốn không có chuyện gì lớn. Đại phu kê đơn cho Lưu đại phu nhân, phần lớn đều là những dược liệu quý báu. Trong đó có mấy vị thuốc chỉ trong cung mới có. Lưu nhị phu nhân đành phải vào cung hỏi xin.

“Thật sự là, cũng may trong cung còn có nương nương, nếu không, chẳng phải ngay cả uống thuốc cũng là một vấn đề.” Lưu nhị phu nhân hèn mọi khách sáo.

Kim Phượng mỉm cười hòa nhã, có ý muốn làm giảm bớt cảm giác khẩn trương của Lưu nhị phu nhân. “Nhị phu nhân đừng khách khí, đều là người trong nhà, vốn là chuyện thuộc về bổn phận.”

Lưu đại phu nhân mang thai đã được bảy tháng, mọi chuyện cũng không dám qua loa. Đây cũng là điều khiến Kim Phượng lo lắng nhất. Kim Phượng hỏi về tình hình của Lưu đại phu nhân, nghe nói cũng coi như ổn định, lúc này mới bớt phần lo lắng. Sau khi con trai qua đời, Lưu nhị phu nhân trầm lặng hơn rất nhiều, chẳng còn cởi mở như xưa. Hàn huyên được vài câu liền cũng trầm tĩnh lại.

Lại nói nhăng nói cuội một lúc, Lưu nhị phu nhân rốt cuộc ấp a ấp úng hỏi, có tin tức gì của Lưu Hiết hay không. Kim Phượng không biết trả lời thế nào. Dù sao quân báo phần lớn đều là chuyện cơ mật, nàng cũng không rõ lắm. Chỉ biết Lưu Hiết hiện giờ đang ở trong một sơn cốc nho nhỏ nào đó phía Bắc Lịch Châu.

Lưu nhị phu nhân cuống cuồng nói: “Phụ thân nương nương mặc dù đã từng theo Tiên Đế xuất chinh, nhưng làm sao có thể tự mình đánh giặc. Lúc này đây, lỡ như xảy ra chuyện gì không hay, trên dưới cả nhà chúng ta biết làm thế nào bây giờ?”

Kim Phượng trấn an: “Phụ thân cát nhân thiên tướng, sẽ không sao đâu mà.”

Lưu nhị phu nhân thở dài. “Nương nương không biết, Lưu phủ hôm nay… sớm đã vô cùng hỗn loạn. Bọn hạ nhân bỏ đi phân nửa. Bỏ đi thì thôi, có vài người còn cuốn theo cả tiền bạc. Mấy hộ tá điền lại làm loạn không chịu nộp tô. Trong nhà kẻ bệnh người yếu, không có một ai, không có bất cứ người nào hữu dụng. Thật sự là loạn trong giặc ngoài.”

Kim Phượng hỏi: “Vừa lấy tiền vừa bỏ trốn, vì sao không báo quan đuổi bắt?”

Lưu nhị phu nhân kinh ngạc nhìn nàng. “Chẳng lẽ nương nương không biết, Lưu phủ chúng ta hôm nay ở kinh thành đã bị mọi người kẻ la người đánh rồi sao? Quan phủ không đến làm phiền đã là phúc lớn lắm rồi, làm gì còn dám đi báo quan?”

“…” Kim Phượng không nói gì.

“Nương nương, có mấy lời, thần thiếp không thể không nói với ngài.” Ước chừng đã uống hai ly rượu nóng, Lưu nhị phu nhân can đảm hơn không ít.

“Mời nhị phu nhân cứ nói.”

“Lưu gia chúng ta hôm nay có thể trông cậy vào, ngoại trừ Quốc công gia, chỉ có nương nương. Nương nương cũng là, mặc dù hoàng thượng nhân từ với ngài nhưng vẫn cố kỵ Quốc công gia. Nếu như một ngày Quốc công gia thật sự không xong, không chỉ có Lưu gia chúng ta, mà nương nương cũng sẽ không có được kết cục gì tốt đẹp.” Lưu nhị phu nhân cố gắng nói xong, trên ót thấm ra một giọt mồ hôi.

Kim Phượng trầm ngâm một lát. “Ta biết.”

Lưu nhị phu nhân dứt khoát cười lạnh, nói: “Ngài nào biết đâu. Nếu ngài hiểu rõ thì đã suy nghĩ nhiều hơn cho Lưu gia, làm việc vì Lưu gia. Lưu gia làm sao phải rơi xuống hoàn cảnh như ngày hôm nay.”

Kim Phượng ngẩn ra. “Nhị phu nhân muốn nói, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Kim Phượng sao?”

Lưu nhị phu nhân quay đầu đi, có chút chật vật. “Thiếp không có nói như vậy.”

Yên lặng một lúc.

Lát sau, Kim Phượng đứng dậy, thản nhiên nói. “Nhị phu nhân cũng đã vất cả quá mức. Ngồi tạm một lát đi, Kim Phượng sẽ phái vài tên thị vệ hộ tống ngài xuất cung hồi phủ.”

Lưu nhị phu nhân nói với theo sau lưng nàng: “Nương nương, thần thiếp cũng vì nể tình nương nương là người trong nhà mới nói đôi câu thành thật với ngài. Lúc trước khi ngài vừa mới vào Lưu phủ, thần thiếp đã cảm thấy ngài thông tuệ hơn người. Nhưng dù thông tuệ đến đâu, ngài thông tuệ hơn được Bạch Ngọc sao? Nam nhân đều là háo sắc lại tham lam, nếu ngài thật sự tin tưởng hoàng thượng sẽ chung thủy với ngài, đó chính là trò cười lớn nhất trong thiên hạ. Cuối cùng, chỉ có cha mẹ ruột thịt mới đáng tin, ngài nói có đúng không?”

Kim Phượng gật gật đầu. “Kim Phượng biết rồi. Đa tạ Nhị phu nhân nhắc nhở.”

Sắc mặt Lưu nhị phu nhân càng tái nhợt, rốt cuộc nhịn không được, nói thêm một câu: “Nương nương, ngài có biết Ngạc nhi đã chết như thế nào không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.