Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 21




Nửa tháng sau khi thi giữa kỳ, Kiều Đa Bảo bỗng nhiên nổi tiếng, oanh động toàn bộ lớp. Điểm số học lần trước cộng điểm 20’ nhân đôi, cô đứng đầu lớp.

Chủ nhiệm lớp kiêm thầy số học – thầy Lưu cao hứng đứng thẳng nhếch khóe miệng, thật sự là nhờ bản than tìm được một nhân tài toán học, tin chắc nguyên lý vàng thế nào rồi cũng sẽ sáng lên, đem Kiều Đa Bảo đến, hiện tại ánh mắt các giáo viên khác đều là khen ngợi không thôi.

Nhưng mà, ở thời điểm công bố thành tích, người trong cuộc đặt cái mông lên ghế, nằm rạp xuống bàn ngủ, bất quá bây giờ cả lớp cũng đã bị kinh người, khiếp sợ không thôi, còn ai dám âm thầm cười cô nữa?

Mặc dù còn một số người trong lòng còn hoài nghi nhưng một lần, trong giờ thầy giao một bài vô cùng khó, nhiều học sinh khá giỏi đi lên thử rất lâu nhưng đều làm không được. Mà Kiều Đa Bảo bị gọi lên rất không kiên nhẫn trước mắt bao người, nguệch ngoạc vài nét bút liền giải ra.

Cả lớp nhất thời trợn tròn mắt rất lâu, cuối cùng mới không thể không thừa nhận 'Học sinh dốt' từ ban phổ thông thăng lên, thực lực quả nhiên lợi hại hơn so với bọn họ, thế cho nên có chút học sinh khá giỏi trong lòng ganh tị rất lớn.

Nhất là vị ‘đại biểu số học’ Lưu Hải Yến, miệng mở to tới nỗi có thể nhét vào một quả trứng gà ! Mọi người thấy vậy đều ngầm hiểu lẫn nhau nhớ tới trước kia, cô ấy đã từng cùng Kiều Đa Bảo tranh chấp, Lưu Hải Yến lần này hoàn toàn bị đả kích, từ nay về sau không còn dáng vẻ xem thường người khác nữa, thành tích cũng đi xuống không ít.

Niềm an ủi duy nhất chính là, Kiều Đa Bảo cũng không phải là tất cả các môn đều trên hàng đầu, ngữ văn kém có lẽ sẽ kéo hết các điểm xuống, cho nên mặc kệ năng lực tài giỏi kia bộc phasrt cũng không cần quá sợ sẽ bị con nhóc này vượt qua.

Chu Tích Tiệp quan sát rốt cuộc cũng không có người đối Kiều Đa Bảo mà dị nghị, cuối cùng sẽ không động một chút là bị đem xuống ban phổ thông, trong lòng thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảnh giác.

Bởi vì có những nam sinh khác bắt đầu chú ý tới Kiều Đa Bảo, trước cảm thấy cô là học sinh kém, chưa từng chú ý nhiều. Hiện tại thành tích của cô tốt rồi, hơn nữa lớn lên rất đáng yêu, mấy thứ tình cảm đầu đời của mấy nam sinh kia không rục rịch mới là lạ.

Thời gian bận rộn lúc nào cũng trôi qua rất nhanh, cuối cùng đến đầu tháng ba - tới kỳ trọng điểm, đối với việc lên cấp 3, Kiều Đa Bảo kỳ thật không có bao nhiêu ý tưởng, tốt xấu đều tùy tiện, chỉ cần gần nhà liền ok.

Nhưng vấn đề là cách về hướng nam trường trung học gần nhất là Trung học X, cuối tuần chỉ cần ngồi xe hơn nửa giờ có thể về đến nhà, mà những trường Trung học khác đều mất ít nhất hơn hai giờ, đối với việc bị say xe mà nói nhất định phải chọn gần. Nhưng trung học X là trường trọng điểm thành phố, điểm cao đến dọa người.

Cô thấy rất nhức đầu, mấy môn khoa học tự nhiên hết sức đơn giản, nhưng môn Văn chính là không qua được nhưng cũng không thể không qua, việc học Trung học với cô chính là một vấn đề lớn.

Trung khảo tới gần, Kiều Đa Bảo bởi vì trong lòng có mục tiên khó như vậy nên phải nỗ lực đứng lên. Cô nhóc mập lúc trước khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy gò hơn một chút, lại cao hơn không ít, trổ mã cũng rất tốt. Nhìn qua chỉ thấy cô còn là một tiểu nữ sinh đáng yêu, nhưng cẩn thận quan sát mà nói, liền sẽ phát hiện ra gò má trầm tĩnh phát ra nét thanh thuần động lòng người.

Biến hóa như thế, cuối cùng chọc cho mấy người ngồi cạnh cô, các nam sinh đang ở thời kỳ trưởng thành bắt đầu liên tiếp nhìn Kiều Đa Bảo, nếu như không phải là trọng điểm ban quản rất nghiêm, phỏng đoán cũng có thể có tờ giấy nhỏ hay thư tình gì gì đó.

Ngồi bên tay trái Kiều Đa Bảo, Chu Tích Tiệp gương mặt tuấn tú bỗng thâm trầm một thời gian dài, lãnh khí lạnh lẽo, ánh mắt đề phòng.

Lần này, ở trên lớp học, Kiều Đa Bảo nhẫn nhịn không ngủ, toàn lực muốn đem mấy thể văn ngôn hoặc là thơ ca nhớ kỹ, không biết tại sao dù làm thế nào cũng không nhớ được, mới nhớ được không ít, nửa giờ sau ngay cả tên bài cũng quên.

Cô nâng má, lông mày nhíu lại, thần sắc có điểm buồn rầu cùng tiều tụy, mặc dù từ mặt ngoài nhìn qua lại tưởng con nhóc yên lặng ngây ngốc, nhưng kỳ thật nội tâm đã sớm hận không thể đem những tác giả văn chương băm ra xương ra xương cốt, thịt ra thịt!

Mà khi đó, đúng lúc xung quanh có một nam sinh đỏ mặt trong lòng nhẫn nhịn. ngượng ngùng liếc trộm cô, vốn đang khổ não không thôi, Kiều Đa Bảo lập tức cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Vì vậy, cô vèo một cái đột nhiên quay đầu lại chuẩn xác bắt được nam sinh kia --- hung hăng trừng!

Tiểu nam sinh kia trong tay vô ý cẫm dao gọt bút, bị cô trừng, lập tức bị hù dọa chảy máu ngón tay, kêu thảm thiết liên tục, máu chảy không ngừng a.

Chắc hẳn nam sinh này cho rằng về sau nhớ tới thời gian tốt đẹp sơ trung kia, nhớ tới người nào đó, chắc chắn – nhớ tới hình ảnh hung hăng của cô, về mối tình đã từng không ngại máu tanh mà thầm mến.

Tự ôn văn không có kết quả, Kiều Đa Bảo đành phải bất đắc dĩ bắt đầu thỉnh giáo Chu Tích Tiệp, mà Chu Tích Tiệp chẳng những không chê phiền, ngược lại tích cực phi thường, không nghĩ tới Kiều Đa Bảo muốn thi đỗ trường trung học mà mình dự định thi, vốn là cậu còn tưởng rằng muốn phí miệng lưỡi khuyên Kiều Đa Bảo cùng cậu thi một trường, hiện tại ngược lại là không cần.

Sau khi ăn cơm tối xong, Kiều Đa Bảo hết sức tự giác mangg theo sách văn nhăn nhúm, lắc lư đến phòng Chu Tích Tiệp, ngồi trên giường, trong miệng nhai thức ăn, còn một bên rung đùi đắc ý lẩm bẩm thơ cổ,

"Dây lưng dần dần rộng. . . . Cuối cùng không hối hận, vì ấy tiêu được. . . . . Tiêu được. . . . Tới cái gì ấy nhỉ? !"

Chu Tích Tiệp đang gắn lại một bộ phận rời rạc của repeater, nghe vậy cậu cũng không ngẩng đầu lên trả lời,

"Vì tiêu biết dùng người tiều tụy "

"A a a, đúng đúng đúng."

Vài phút sau, Chu Tích Tiệp đem đồ bày ra trên bàn, vừa ngẩng đầu liền trông thấy Kiều Đa Bảo ngã chỏng ngược lên trời nằm ở trên giường, hai mắt tan rã ngơ ngác nhìn trần nhà.

Cậu đứng dậy, đi tới vuốt ve ngón tay của cô, đứng ở bên giường trên cao nhìn xuống.

Kiều Đa Bảo cảm nhận được trước mắt một tảng bóng đen lớn, linh hồn bay đi chỉ chốc lát sau cuối cùng hoàn lại, ánh mắt chuyển tới trên người Chu Tích Tiệp, lẩm bẩm nói,

"Tiểu Tiệp, cậu giống như ...lại cao hơn."

Chu Tích Tiệp không đáp mà hỏi ngược lại, "Cậu biết câu thơ kia là có ý gì sao?"

"Câu nào?"

"Câu cậu vừa mới đọc."

"Đầu giường ánh trăng rọi, mặt đất như phủ sương sao?"

". . ."

Chu Tích Tiệp ngồi ở bên cạnh cô, cầm lấy sách của cô lên, khẽ đả mắt liền chuẩn xác lật đến kia thủ thơ cổ chỗ đó. Từng chữ từng câu phiên dịch đạo,

"Mắt thấy dây lưng dần dần rộng, ta cũng vậy tuyệt không hối hận, ta tình nguyện ngày ngày nghĩ nàng, cho dù liền tiếp tục gầy gò như vậy."

Nói xong Chu Tích Tiệp tĩnh mịch đôi mắt lẳng lặng nhìn Kiều Đa Bảo, phảng phất nhìn sâu vào trong lòng cô.

Kiều Đa Bảo trước mấy giây còn ngây ngốc cùng đối mặt với cậu, ánh mắt lập tức hết sức mất tự nhiên, ngồi dậy dời đi chỗ khác, đưa tay đoạt lấy quyển sách trên tay cậu, ánh mắt tứ đông sang tây lầm bầm,

"Ông ta viết như vậy, tôi không nhớ kỹ cũng phải, làm sao nhất định phải viết phức tạp như vậy, khó hiểu."

“Mỗi lần học phải hiểu ý tứ, dĩ nhiên là sẽ dễ dàng nhớ kỹ."

Chu Tích Tiệp cũng không nhìn cô, trực tiếp ngẩng đầu nằm ở trên giường, hai tay kê ở dưới đầu, không biết rõ đang suy nghĩ cái gì.

"Nhưng những cái này ý nghĩa vô cùng khó nhớ nha, vẻ nho nhã không nói, văn chữ cũng khó nuốt trôi. Tôi vài ngày này lên lớp đều không ngủ, một bên chép một bên viết cũng còn là không nhớ được."

Kiều Đa Bảo nhàm chán đảo mắt nhìn sách giáo khoa, mân mê cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu oán trách.

"Kỳ thật, nếu như cậu thực tại không nhớ được, cũng không cần phải cứ học văn như vậy, mất quá nhiều công phu, lãng phí nhiều thời gian như vậy làm việc vô dụng, chi bằng chăm chỉ mấy môn số học, vật lý, tiếng Anh đạt điểm cao, nâng điểm môn Văn, hẳn là có thể thi đỗ được."

Chu Tích Tiệp rảnh rang nằm ở trên giường, thảnh thơi thong thả nhìn về phía Kiều Đa Bảo mà đề nghị.

Nghe vậy, ánh mắt Kiều Đa Bảo sáng lên, cô vỗ vào đùi Chu Tích Tiệp, cực kỳ hưng phấn la hét: "Đúng vậy! Tôi như thế nào lại không nghĩ đến biện pháp này!"

Chu Tích Tiệp đau đến nhe răng trợn mắt, trừng mắt Kiều Đa Bảo,

"Cậu cả ngày ngoại trừ nghĩ tới cánh gà nướng, ngủ thật ngon, trong đầu còn có tâm tư nghĩ những thứ khác sao!"

. . .

Tới gần thời điểm trung khảo, mỗi người đều căng thẳng vạn phần, giành giật từng giây mà học tập, những bạn học khác còn ở nhờ nhà bạn gần trường - buổi tối đọc sách. Mà Kiều Đa Bảo thay đổi hơn trước, có chút liều mạng nhiệt tình, đối với ngữ văn tư tưởng chính là xem như bình nứt không sợ vỡ, liền nhờ Chu Tích Tiệp một chút vẽ mấy thứ trọng điểm, những thời gian khác đều chuyên tâm học hoá học, vật lý.

Nghỉ giữa khóa, Kiều Đa Bảo và Chu Tích Tiệp hoạt động cùng nhau cũng nhiều hơn trước một chút, không phải là Chu Tích Tiệp đem sách của cô mang đi, vẽ mấy vòng tròn lên phần trọng điểm, thì là Kiều Đa Bảo vô tình dựa lưng vào bàn đọc sách chp cậu nghe để xác nhận lại.

Trong mắt vài ngườ tinh ý sẽ nhận ra giữa bọn họ có cảm giác than thuộc không có chút khe hở để chen chân vào, hơn nữa lại có nhiều người từng nhiều lần chứng kiến Chu Tích Tiệp đạp xe chở Kiều Đa Bảo rời đi khi tan học.

Lập tức làn gió lạnh lẽo kỳ lạ thoảng qua, có người hoài nghi hai người bọn họ là ở cùng một chỗ, có phải hay không đang yêu sớm .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.