[Levi x Reader] Crimes Of Heart - Tội Ác Của Trái Tim

Chương 37




Đêm, bóng tối bao quát cả đất trời, không chỉ là bóng tối của trời đất, mà là bóng tối bên ngoài Quan Yên phái. Ở phía bìa rừng, hàng chục người lợi dụng màn đêm để hành động và không khó để đoán rằng, bọn chúng là những tên bịt mặt hắc y.

Đám áo đen đứng chăm chú quan sát. Một lúc sau thì bắt đầu truyền vũ khí cho nhau, những lưỡi kiếm đã được quét lên bằng một chất đen gì đó. Ngay cả vũ khí, bọn chúng cũng ngụy trang.

Một tên áo đen có mảnh vải màu đỏ cột trên tay phải đứng nhìn vào Quan Yên phái. “Có tin tức gì ở Hùng Sư đường chưa.” Hình như y là thủ lĩnh của đợt tấn công này.

Tên áo đen phía sau nghe thấy liền đáp. “Hùng Sư đường bị tấn công nhưng tất cả đều đã bị hạ thủ.”

Tên thủ lĩnh nghe xong thì hỏi tiếp. “Có manh mối gì nữa không.”

“Dạ bẩm, không có ạ. Hùng Sư đường canh gác kỹ quá nên chúng ta không có cơ hội để đột nhập vào.”

Tên thủ lĩnh không nói nữa, y tiếp tục đứng quan sát. Không những y, mà ngay cả những tên áo đen phía sau đều cột mảnh vải màu đỏ lên tay phải. Đám áo đen vẫn đứng ẩn trong bìa rừng. Họ đang sửa soạn vũ khí, cung nỏ bắt đầu được tra tên vào.

Quan Yên phái được tọa lạc trên đỉnh Quan Yên sơn, nằm trong phạm vi lãnh thổ của thành Ái Châu, đây là một trong những tòa thành lớn nhất thời này. Được xây dựng từ rất lâu về trước và củng cố qua từng thời kỳ, thành Ái Châu càng ngày càng phát triển hơn. Nơi đây cũng là cửa ngõ quan trọng để giao thương xuống phía nam hay với ngoại quốc ở chốn biên thùy.

Quan Yên sơn nằm tọa lạc gần lưu vực sông Thanh Yên, một con sông dữ tợn đối với người dân sinh sông xung quanh. Các thuyền bè nhỏ nếu lái không cẩn thận thì đều dễ bề bị đánh vỡ. Để lên được đỉnh Quan Yên sơn, nơi bản trang Quan Yên phái tọa lạc thì chỉ có một lối đi duy nhất, là từ chân núi lên đỉnh núi. Với những rừng cây hai bên, độ dốc lại lớn nên rất dễ bị che khuất tầm mắt. Điều đó khiến cho Quan Yên phái dễ bề phòng thủ và khó tấn công.

Phía sau Quan Yên phái là một vực thẳm, nơi dưới đáy vực là dòng sông Thanh Yên chảy siết. Nếu phía trước đã khó tiếp cận thì phía sau càng khó gấp trăm lần. Độ bám của ngọn núi không có, vực thẳm thì ngay phía dưới, nếu trèo lên không khéo bị trượt chân thì sẽ toi mạng. Khoảng cách từ vực lên tới đỉnh phải ước tính lên đến hàng trăm thước. Đứng trên nhìn xuống đã thấy độ sâu khiếp vía, chưa kể gió mạnh, nếu không khéo dễ bị thổi bay như lá. Do với địa thế như vậy, Quan Yên phái vẫn bình thản tồn tại qua các cuộc tấn công của các bọn tà bang, ngoại đạo nhiều năm ròng rã mà không bị tổn thất gì.

Trở lại Quan Yên phái, lúc này đang đêm khuya nên chỉ còn những cảnh vệ đi tuần đêm. Sau chính đường là phòng của trưởng môn nhân, lúc này trong phòng vẫn còn sáng.

Bên trong phòng có một nam nhân mặc y phục trắng viền đỏ. Bên trái ngực áo có thêu chữ “Quan Yên” màu đỏ, đây là y phục trưởng môn nhân của Quan Yên phái. Y đang cầm trên tay một mảnh giấy, không biết mảnh giấy đó ghi gì nhưng nhìn mặt y toát lên vẻ hoảng hốt. Từng giọt mồ hôi bắt đầu chảy xuống trên khuôn mặt của y.

Tiếng còi bỗng thổi vang khắp nơi. Đang bần thần hoảng sợ, bỗng nghe tiếng còi huýt vang, nam nhân trong phòng càng hoảng hốt hơn. Y tức thì chắp kiếm rồi phi thân ra khỏi phòng.

“Sát.” Tiếng hét của ai đó.

Khắp nơi Quan Yên phái đang bị tấn công và người thực hiện không ai khác chính là đám áo đen. Tiếng vũ khí chạm nhau vang lên xóa tan không khí yên tĩnh của màn đêm. Máu vương vãi khắp nơi, người thì chết, người thì đang lết trên mặt sân.

Trước lúc đó, khoảng vài canh giờ trước, một đám áo đen bịt mặt lặng lẽ quan sát động tĩnh xung quanh rồi tiến tới bơi qua sông, sông Thanh Yên. Họ ngậm trong miệng một ống tròn, nhẹ nhàng lướt tới, có bốn hàng người như vậy bơi qua. Thấy có động tĩnh lạ, một tên đang bơi phía trước liền giơ tay phải lên, cả đám ngay lập tức hục mặt xuống. Trên mặt sông lúc này chỉ còn lại những ống tròn lúc nãy, bọn chúng dùng ống để thở.

Sau khi bơi qua, họ bắt đầu tháo những vật dụng đeo bên mình ra, đó là những cuộn dây dài được bó tròn. Sợi dây được chế tác bằng vỏ cây và tất nhiên nơi chế tác là từ Lâm Trì. Họ quấn quanh mình rồi nhanh chóng leo lên ngọn núi. Một vài người leo bằng tay không, một vài người khác thì dùng những chiếc đục, họ găm vào những rãnh đá, hoặc tạo ra những rãnh đó để làm chỗ tựa leo lên.

Chẳng mấy chốc họ lên tới nơi, họ nhanh chóng cột dây vào những thân cây cao to, sau đó thì ném dây xuống và tất nhiên đám còn lại dưới đất bắt đầu leo lên. Tên áo đen thủ lĩnh cùng với những tên khác canh chừng phía dưới, khi thấy mọi người đã lên hết, y ra lệnh cho những người cuối cùng leo lên với mình.

Chẳng lâu sau thì y cũng leo lên tới nơi, lúc này mọi người còn đang bận sửa soạn. Họ nhanh chóng tháo những bao vũ khí ra rồi phát cho mọi người, sau đó là đến cung nỏ, họ tra tên vào rồi bắt đầu chờ lệnh. Tên thủ lĩnh phất tay một cái, một đám áo đen chạy ngay đến sát bờ tường của Quan Yên phái. Đám áo đen tấn công từ phía sau, nơi mà Quan Yên phái không bao giờ ngờ tới, nơi mà chẳng có ai ngờ được.

Đám áo đen đang đứng sát vào bờ tường ra hiệu về phía bìa rừng. Một đám khác giắt nỏ sau lưng thấy vậy nên chạy tới. Họ đạp nhẹ lên đôi tay của những tên áo đen đang quỳ xuống trước mặt để lấy đà phi thân lên bờ tường.

Vừa mới lên được bên trên, họ nhanh chóng rút nỏ sau lưng ra ngắm. Thấy an toàn, họ ra lệnh cho nhau, một vài tên nhanh chân phi thân xuống đất chạy tới mở cổng. Khi đám người tuần đêm Quan Yên phái bước tới, chưa kịp hé mồm thì đã bị những mũi tên từ đám áo đen bắn ra giết chết ngay tức khắc.

Đám áo đen bắt đầu lần lượt xông vào Quan Yên phái, họ chia nhau ra hai hướng và chạy theo hai ngã. Những âm thanh từ chiếc nỏ tiếp tục vang lên, hàng loạt người Quan Yên phái bị hạ sát. Một nhánh đang rón rén bước tới thì thấy tiếng động của bọn tuần đêm, người đi đầu liền giơ tay lên ra hiệu, cả đám liền núp sát ngay vào mép tường.

Hai tên tuần đêm đi tới, chưa kịp thấy gì, thì bị vung kiếm ngay vào cổ. Bên nhánh kia thì cũng bịt miệng bọn tuần đêm rồi xuyên dao qua lưng. Đám áo đen tiếp tục đi qua những dãy nhà của Quan Yên phái mà không gặp trở ngại gì. Hai nhánh gặp nhau tại một trang viên lớn, nơi có hai dãy phòng đối diện nhau. Đây là một trong những phòng ngủ của đệ tử Quan Yên phái. Đám áo đen liền ra hiệu áp sát nhanh bên ngoài hai dãy phòng.

Họ rón rén mở cửa rồi vào trong hạ sát những người trên giường. Nhưng bất thình lình, một đám tuần đêm khác vừa đi tới thì thấy được. Đám nỏ thủ bắn tên ra nhưng chỉ giết chết ba tên, tên còn lại trước lúc chết đã kịp hét lên vài tiếng. Tiếng huýt còi bắt đầu vang lên khắp nơi.

Trở lại lúc này, sau khi tiếng còi báo động vang lên, đám áo đen biết đã bị lộ nên liền phi thân ra giáp mặt giao chiến.

“Nhanh, nhanh nào.” Một tên mặc y phục của Quan Yên phái vừa nói, vừa đưa vũ khí cho những tên khác.

Hàng loạt đệ tử của Quan Yên phái đang tập trung về phòng trang bị để lấy vũ khí ra ứng chiến. Từng hàng người vào lấy vũ khí xong chạy ra, cứ thế hàng lượt, hàng lượt người, đông đến nỗi bốn, năm người phát vũ khí vẫn không kịp.

Ở bên trong tệ phái, đám áo đen đã vượt qua nhiều lớp bảo vệ và đang tiến tới những dãy phòng ngủ khác của Quan Yên phái, qua những dãy này, họ sẽ tới được trang viên phía trước, chính phòng.

“Các ngươi là ai mà dám to gan tấn công vào Quan Yên phái.” Tên mang y phục trưởng môn nhân trong phòng lúc nãy lên tiếng. Sau khi nghe tiếng còi, y đã phi thân ra đây.

Một bên là đám áo đen, một bên là người của Quan Yên phái, hai bên tay lăm lăm vũ khí, sát khí tỏa kín ra cả không gian. Tên nam nhân không ngờ mình bị tấn công từ phía sau, y ngạc nhiên xen lẫn sự sợ hãi.

“Tụi ta là người của Phi Sát bang. Đêm nay tụi ta tới đây để triệt tiêu Quan Yên phái của nhà ngươi, Triệu Lâm à.” Một tên áo đen đáp lại.

Họ Triệu nghe thế liền hoảng hốt. “Là Phi Sát bang sao, cứ cho các ngươi là người của Phi Sát bang đi. Hôm nay các ngươi tận mạng rồi.” Nói xong Triệu Lâm quay ra sau hét lớn. “Sát.”.

Đám đệ tử nghe thấy liền hô theo. “Sát.”

Tức thì hai bên lao vào giao chiến. Họ Triệu đứng yên quan sát. Đối diện y là tên thủ lĩnh áo đen, y cũng đang đứng yên nhìn họ Triệu. Sát khi lan tỏa từ ánh mắt của hai người.

Họ Triệu lập tức vung kiếm xông tới. Tên thủ lĩnh bình tĩnh vận lực nghiêng người né, sau đó vừa nhào lộn, vừa phóng ám khí để phản công lại. Hàng loạt ám khí phóng tới Triệu Lâm, trong ám khí như là phi tiêu. Họ Triệu vung kiếm đỡ, sau đó tiếp tục đâm kiếm vào tên thủ lĩnh. Thấy y né được, Triệu Lâm nhắm ngay yết hầu của hắn ta mà chém liên hồi.

Hàng loạt chiêu thức được hai bên thi triển. Xung quanh hai người là hàng chục người khác đang giao chiến. Nhìn thế cục thì đám áo đen đang chiếm ưu thế, người của Quan Yên phái giao thủ không lại, lần lượt, lần lượt bị hạ sát. Một số người Quan Yên khác đánh bật được mấy tên áo đen, thì liền bị tên bắn ra từ nỏ lao tới găm thẳng vào người.

Tên thủ lĩnh lúc đầu còn tung chiêu phóng ám khí, về sau thì lại thi triển quyền pháp, chiêu thức cũng không phải tầm thường. Những nắm đấm được tung ra với kình lực rất mạnh và đều nhắm tới những tử huyệt. Sau một vài chiêu thì tên thủ lĩnh nhận ra một điều, nắm đấm của y cơ bản không bao giờ chạm tới được người gã họ Triệu.

Liếc mắt thấy một thanh kiếm đang nằm trên sân, tên thủ lĩnh lợi dụng việc né kiếm, y liền bay sang chắp lấp. Họ Triệu đoán được ý đồ nên liền vung chém, tên thủ lĩnh nhanh tay đưa kiếm lên đỡ, chưa kịp phản công thì y bị gã họ Triệu tung một cước đá văng ra sau.

Không thể thấy cơ hội nào tốt hơn bằng lúc này, Triệu Lâm liền phi thân tới cắm thẳng thanh kiếm xuống người tên thủ lĩnh. Đang định lật đật đứng dậy thì trong ánh mắt của tên thủ lĩnh chứa ngập hình bóng mũi kiếm của Triệu Lâm đang nhắm xuống ngực mình.

Tuyệt nhiên, họ Triệu bị đánh bật ngược ra sau. Khi mọi người, mà đặc biệt là tên thủ lĩnh chưa hiểu vì sao, thì một tên áo đen nào đó phi thân tới trước tên thủ lĩnh. Y là người vung kiếm và tên thủ lĩnh được cứu trong gang tấc.

“Mạng nhà ngươi có vẻ lớn.” Triệu Lâm nhìn tên thủ lĩnh.

Rồi họ Triệu đưa mắt nhìn quanh, hàng loạt đệ tử của y đang bị hạ sát, người bị kiếm chém, người bị hạ sát bơi cung nỏ, tiếng la hét kêu cứu của họ vang đầy trong tai họ Triệu. Vẻ mặt y toát lên nỗi buồn.

“Hôm nay Triệu Lâm này phải giết hết tất cả lũ nhà ngươi.” Y hét lớn rồi vung kiếm tới.

Tên áo đen đứng trước mặt tên thủ lĩnh thấy thế cũng phi thân tới đối chiêu. Triệu Lâm vẫn hy vọng sẽ kết liễu được tên áo đen. Vì y tự tin rằng trên võ lâm này, được bao nhiêu người có thể đánh bại kiếm pháp của y. Vì sao y lại được nằm trong nhóm Thập Đại Hào Kiệt của võ lâm, điều đó chứng tỏ y không tầm thường. Cái giây phút y suy nghĩ như vậy, vẻ mặt y hiện rõ sự hớn hở và tự hào vô cùng.

Rồi điều gì đến cũng đến, hai thanh kiếm chạm nhau, âm thanh vang lên liên hồi. Triệu Lâm liên tục nhắm vào những chổ hiểm của tên áo đen để tấn công nhưng chưa kịp đụng vào thì đã bị dính một cước ngay ngực. Loạng choạng lui ra sau, Triệu Lâm tức giận nên tiếp tục lao tới. Tên áo đen bình tĩnh gạt thanh kiếm của gã họ Triệu sang một bên rồi chém ngay vào tay cầm kiếm của gã. Máu tuôn ra, thanh kiếm của Triệu Lâm rớt xuống đất kèm với cánh tay của y. Tiếng hét vang lên, tên áo đen tiếp tục vung thêm nhiều đường kiếm nữa vào người Triệu Lâm.

“Không, không thể nào… như thế được.” Triệu Lâm ngập ngừng nói, máu chảy thành dòng rơi vãi xuống sân.

Máu từ lưỡi kiếm của tên áo đen nhỏ xuống đất. Y vẫn lạnh lùng đứng nhìn Triệu Lâm với ánh mắt không thương tiếc.

“Ngươi là ai.” Triệu Lâm vận lực để gắng nói.

Tên áo đen không đáp lại, y đi tới chỗ Triệu Lâm rồi bất ngờ vung kiếm kết liễu gã họ Triệu ngay lập tức. Tên thủ lĩnh nãy giờ ngơ ngác nhìn, y vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra.

Triệu Lâm bị hạ sát ư. Gã quái vật này không phải là thuộc hạ của mình. Gã là ai, tên thủ lĩnh nghĩ thầm. “Ngươi là ai.” Tên thủ lĩnh nhìn tên áo đen nói.

Y không trả lời, y đi ngang qua tên thủ lĩnh rồi bất ngờ đôi kiếm bỏ chạy.

“Bắt lấy hắn.” Tên thủ lĩnh hét to. Đám áo đen nghe vậy liền đuổi theo.

“Chủ nhân không sao chứ.” Một tên áo đen khác đến nói với tên thủ lĩnh.

“Không sao, ngài đi kiểm tra tình hình rồi báo lại ta.” Tên thủ lĩnh nói.

Lát sau, tên thủ lĩnh đang đứng giữa khuôn viên. Xung quanh y, đám áo đen đang lôi xác người Quan Yên phái xếp thành từng dãy. Y vẫn đang ôm ngực, hình như Triệu Lâm đã gây ra nhiều thương tổn cho y.

“Bẩm chủ nhân, lũ thuộc hạ đuổi theo những đã mất dấu hắn ta.” Một tên áo đen chạy tới nói. Nghe xong, tên thủ lĩnh không nói, chỉ vẫy tay ra hiệu cho lui ra.

Một tên áo đen khác đi tới cung kính. “Bẩm chủ nhân, bên ta có mười hai người bị thương, không có người nào tử trận. Còn Minh Quang kiếm, lũ thuộc hạ đã tìm hết Quan Yên phái rồi nhưng vẫn không thấy.”

Tên thủ lĩnh nghe xong cũng vẫy tay cho lui. Cơ sự lần này không có người nào chết cũng bởi vì những đệ tử anh tú, xuất chúng của Quan Yên phái đều đã được phái đi. Những người hiện tại bị hạ sát, phần đông đều không có thực lực cao.

Hắn ta là ai kia chứ, hắn ta đã ở trong hàng ngũ của ta từ lâu rồi, mà sao lại không bị phát hiện. Vì sao hắn cứu ta, tên thủ lĩnh liên tục nghĩ. Y vẫn không biết được tên áo đen lúc nãy có ý định gì.

Không gian của Quan Yên phái bắt đầu rơi vào yên tĩnh như lúc đầu. Đám áo đen bắt đầu dần rút đi. Lúc này chỉ còn lại những xác người Quan Yên phái nằm trên sân. Một trong thất đại môn phái của võ lâm nhưng chỉ trong một đêm, tất cả đều đi vào hư vô. Đám áo đen có thật sự là người của Phi Sát bang hay không. Mảnh giấy mà Triệu Lâm đọc trước lúc tấn công, phải chăng nó báo hiệu trước những gì mà Quan Yên phái sẽ gặp.

Trong phòng trưởng môn nhân, bên cạnh ngọn đèn trên bàn, mảnh giấy Triệu Lâm đang đọc vẫn còn nằm đấy. Gió bất ngờ thổi mạnh, cây đèn trên bàn bỗng tắt đi. Bóng tối lại bao phủ khắp nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.