Lệnh Tôi Em Dám Không Nghe

Chương 59




Nước trà vàng óng hơi hơi nhộn nhạo trong ly trà, nâng ly trà lên, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng, trong nước trà là ảnh ngược của trời xanh mây trắng, bóng dáng mây trắng dằng dặc từ kia mảng màu xanh kia phiêu động qua đến chỗ màu vàng óng.

“Trà ngon...” Lão giả dẫn đầu nhìn chung trà kia, chấn kinh đến nửa ngày cũng không nói ra lời, trong đôi mắt bỗng nhiên có lệ: “Lúc còng sống ta có thể thấy Hoa Dương có trà búp Minh Tiền như vậy, thật là chết cũng không tiếc.”

Lão giả họ Tiền, tên gọi Bỉnh Long, chủ vườn trà Tân Lục, nhà bọn họ đã kinh doanh vườn trà ba đời, vườn trà Tân Lục có diện tích hơn ba nghìn mẫu, coi như là lớn nhất ở Hoa Dương.

Tiền Bỉnh Long là người yêu trà ngon, mỗi ngày không trà không vui, nếu có được trà ngon, tất nhiên sẽ đóng cửa mấy ngày không ra, chỉ để thưởng thức trà.

Lúc Trà Trang Thúy Diệp bán ra trà búp Minh Tiền mới nhất, hắn vừa vặn tự mình đi Động Đình hồ dự tiệc trà, muốn nhìn xem có sản phẩm mới nào tốt không, khi trở lại Hoa Dương, nghe nói vườn trà Thúy Diệp lại ra trà búp Minh Tiền, kinh ngạc cằm cũng sắp rớt xuống, vội vàng bảo thủ hạ đi mua, kết quả lại là không công mà về.

Quả thực không nhịn được, Tiền Bỉnh Long mời mấy chỉ vườn trà cùng tới Trà Trang Thúy Diệp, thứ nhất muốn hỏi có thể chia một hai lượng trà búp Minh Tiền trà cho hắn không, lại tới muốn nhìn cây trà Trà Trang Thúy Diệp, vì sao chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi như vậy, bỗng nhiên nhà nó có thể sinh trà ngon?

Thấy trà ngon ngâm nước, lúc này Tiền Bỉnh Long mới bội phục, khó trách tất cả mọi người nói trà búp Minh Tiền của Trà Trang Thúy Diệp tốt, hóa ra không giả, đúng là trà ngon! Hắn mấp máy nước trà, hít một hơi thật sâu, lưu luyến nhìn trà trong chén, nhìn Tương Nghi giơ giơ chung trà: “Lạc tiểu thư, tay nghề tốt như vậy, đúng là hiếm thấy.”

Tương Nghi cười chúm chím gật đầu: “ Dạ, Trà Trang chúng ta mời mấy sư phó tốt.”

Có trà thượng phẩm tươi mới, còn phải có tay nghề chế trà tốt, nếu xảy ra vấn đề trên bất kỳ khâu nào, trà này trong nháy mắt thành thứ phẩm. Ca Lạp Nhĩ, Lưu ma ma, Thúy Chi và Toàn Quý dụng tâm đi theo bọn Phạm quản sự học chế trà, e sợ cho bất kỳ chỗ nào có một chút sơ xuất, mấy người đều hết sức cẩn thận, học rất là nghiêm túc, Phạm quản sự khen ngợi liền tiếng: “Lạc tiểu thư, mấy tên thủ hạ này của ngươi đúng là chịu tốn công phu, ta dạy bọn họ một chút gì, tự bọn họ cầm lá cây suy nghĩ thật lâu, còn đích thân động thủ rất nhiều lần nữa.”

Trong bốn người, Ca Lạp Nhĩ thông minh nhất, một chút đã thông, Thúy Chi và Lưu ma ma thứ hai, Toàn Quý học chậm hơn, nhưng thắng ở thực tế, từng bước một cũng từ từ biết được phương pháp.

“Lạc tiểu thư, mấy người chúng ta thảo luận một chút, có một yêu cầu quá đáng.” Tiền Bỉnh Long uống một hớp trà, chỉ cảm thấy trong miệng thơm ngọt lạ thường, trong lòng càng là có một loại khao khát không nói ra được: “Chúng ta muốn cùng Trà Trang Thúy Diệp làm trà búp Minh Tiền Hoa Dương chúng ta, không biết có thể không?”

Tương Nghi nhéo tay của Liên Kiều một cái, cười chúm chím gật đầu: “Ta cảm thấy được khí hậu Hoa Dương chúng ta rất thích hợp trồng trà, nhưng chẳng biết tại sao, trà Hoa Dương một mực vắng vẻ vô danh, ở đại chu không có danh tiếng. Chư vị có ý tưởng này, ta cũng cảm thấy không tệ...”

Mọi người nghe ý tứ trong lời nói Tương Nghi, như có giọng đồng ý, không khỏi trên mặt vui mừng, ánh mắt nhìn chăm chú vào Tương Nghi không thả.

“Chẳng qua là nếu muốn tề tâm hợp lực làm xong trà nghiệp Hoa Dương, ta cảm thấy cần phải còn có một người quản lý nghiêm khắc, nếu không lỡ có người không đồng lòng, chỉ muốn tự mình kiếm chút tiền là đủ rồi, không theo thứ tự, làm loạn chuyện làm ăn thật tốt, lá trà Hoa Dương đừng nói là đánh ra danh tiếng ở bên ngoài, muốn tự kiếm tiền cũng khó khăn.” Tương Nghi nhìn Tiền Bỉnh Long: “Lão bá ngươi nói sao?”

Tiền Bỉnh Long khen lớn: “Lạc tiểu thư nói rất đúng.”

Mấy người bên cạnh cũng gật đầu: “Khó trách Lạc tiểu thư tuổi tác còn nhỏ lại có thể có thành tựu như vậy, quả nhiên là nhìn xa trông rộng, không phải bình thường người.”

Tương Nghi khẽ mỉm cười: “Các vị khen trật rồi, ta quả thật là nghĩ như vậy, cũng không biết chủ các vườn trà còn lại của Hoa Dương nghĩ thế nào? Không bằng xin các vị liên lạc xem, chúng ta mở cái tiệc trà, cầm giữ lá trà Hoa Dương, đến lúc đó có bạc mọi người cùng nhau kiếm, như vậy như thế nào?”

“Được, hiếm thấy Lạc tiểu thư không giấu giếm như vậy!” Tiền Bỉnh Long có vài phần kích động: “Tiểu lão nhi trồng trà ở Hoa Dương nhiều năm, cũng có chút nhân mạch, để cho tiểu lão nhi đi liên lạc, đến lúc đó mời Lạc tiểu thư nể mặt, mọi người cùng tới thương nghị làm thế nào để khai hỏa danh tiếng lá trà Hoa Dương.”

Mọi người rối rít gật đầu: “Liền y theo Lạc tiểu thư và Tiền lão nói.”

Cười cười nói nói một trận, mắt thấy mặt trời từ từ lên tới trên ba sào, mọi người uống qua ba lần trà, đứng dậy cáo từ, Tương Nghi đưa bọn họ đưa đến cửa vườn trà: “Các vị, lần sau nếu có chuyện gì, xin phái người viết thư, ta không phải ở Trà Trang thì là ở vườn trà.”

“Được được.” Tiền Bỉnh Long cười vô cùng thoải mái, nhìn hai chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới bên này, hắn cười nhìn Tương Nghi: “Lạc tiểu thư, lại tới mua trà, ta xem vườn trà Thúy Diệp này, có thể thật sự là không được rồi!”

Tương Nghi nhìn chăm chăm, chỉ thấy màn che trắng như tuyết lay động một cái, bốn góc còn có chuông màu vàng, trái tim thấm thoát trầm xuống ——đây thật giống như xe ngựa Dung gia Giang Lăng, lần trước Gia Mậu mang theo Xuân Hoa Thu Hoa tới, xe ngựa kia là màu sắc này, ký ức chuông vàng bốn góc để cho nàng hãy còn mới mẻ.

“Nghi muội muội!” Màn che xe ngựa vén lên, lộ ra khuôn mặt của Xuân Hoa, giống như hoa đào tháng ba.

“Xuân Hoa tỷ tỷ!” Tương Nghi cười nghênh đón: “Ta thấy đến xe ngựa này nhìn hết sức quen mắt, còn nghĩ có phải tỷ tới Hoa Dương rồi không, quả nhiên là vậy.”

Xuân Hoa cười hì hì nhảy xuống từ trên xe ngựa, một đôi tay đánh đến tới móc vào cổ Tương Nghi: “Lần này ta mang theo hai vị muội muội tới đây! Thu Hoa muội biết, Nhị muội muội ta Hạ Hoa thì muội lại chưa từng thấy, nàng một mực ở trong nhà oán trách chúng ta ném nàng lại, lần này nhất định phải mang theo nàng tới mới được, nếu không sẽ bị nàng lải nhải chết.”

“Hừ, ta mới không lải nhải, Đại tỷ tỷ chỉ thích nói thôi.” Hạ Hoa lộ ra gương mặt như vòng tròn nhỏ từ phía sau rèm xe ngựa, nhìn Tương Nghi cười, lộ ra một hàng hàm răng trắng noãn: “Nghi muội muội, ta với ngươi là thân thích đó, mẹ của muội cùng mẫu thân của ta coi như là đường tỷ muội bà con xa.”

Tương Nghi vội vàng đưa tay nắm chặt tay Hạ Hoa, để cho nàng nhảy xuống xe, có chút thẹn nói: “Mẫu thân của ta chết sớm, ông ngoại lại bận rộn, cũng không giới thiệu ta với thân thích Hoa Dương, không có quen biết, thật ngại.”

Hạ Hoa kéo cánh tay Tương Nghi vẫy vẫy: “Không việc gì không việc gì! Giờ chúng ta đã biết phải không?”

“Có thể không phải sao?” Xuân Hoa đi tới bên cạnh xe ngựa, kéo Thu Hoa xuống: “ Tam muội muội nhà chúng ta một lòng băn khoăn Trân Lung phường của nàng, mới vừa đi phố đông vòng vo một vòng, mới yên lòng!”

Vài người xúm lại chung một chỗ cười cười nói nói một lúc lâu, Xuân Hoa thò đầu nhìn xe ngựa phía sau kia: “Mẹ và ca ca là thế nào? Vì sao còn không xuống xe?”

Tương Nghi nghe mấy chữ này, nhất thời thở gấp —— Gia Mậu, hắn lại tới Hoa Dương rồi hả?

Nhớ đến ngày kia nàng gặp Gia Mậu trong vườn trà, nàng thương cảm đến cơ hồ muốn rơi lệ, nàng nhịn được chấn động trong lòng, ngoan tâm cự tuyệt Gia Mậu, bỏ hắn từ trong lòng ra, chỉ hy vọng kiếp này hai người không còn đồng thời xuất hiện nữa, nhưng vì sao hắn vẫn lại tới Hoa Dương?

Dung đại phu nhân và Dung Nhị phu nhân sóng vai đi tới từ bên kia, hai người cũng quan sát tỉ mỉ Tương Nghi một phen. Dung đại phu nhân có vài phần giật mình, Lạc đại tiểu thư này thật sự là không giống hai năm trước thấy ở Nghiễm Lăng, lần kia thấy nàng, là một tiểu cô nương chịu hết ngược đãi của mẹ kế, gương mặt rụt rè, đôi mắt không dám nhìn thẳng phía trước, nói hai câu ngừng một câu, sợ bị người bắt được chỗ sai, nhưng bây giờ lại hoàn toàn bất đồng rồi.

Vừa nãy nàng thấy Tương Nghi nói chuyện với vài người ở cửa, nhìn bộ dáng kia là đang đưa tiễn mọi người, Dung đại phu nhân nhìn thật cẩn thận, trên mặt Tương Nghi mang nụ cười nhàn nhạt, nói chuyện hết sức ung dung, phóng khoáng, tiểu gia tử khí trên người đã không còn sót lại chút gì, cũng không biết là luyện ra lúc nào.

“Ai yêu nhé, ngươi chính là hài tử của Kiều Ngương?” Dung Nhị phu nhân bước nhanh về phía trước, kéo Tương Nghi, nhìn từ trên xuống dưới một chút: “Giống như nàng, quả thật hơi giống như nàng.” Nàng cười rất nhu hòa: “Khi đó bà ngoại ngươi mang mẹ của ngươi đến nhà chúng ta chơi, ta và mẹ cũng từng gặp mấy lần, nhớ rằng mẹ của ngươi có một đôi mắt to sinh động, cười lên có hai lúm đồng tiền, thật sự là xinh đẹp.”

Tương Nghi nghe Dung Nhị phu nhân hình dung mẫu thân mình như vậy, rưng rưng thi lễ một cái: “Tương Nghi từ lúc ra đời đã không thấy mặt mẹ, đa tạ đường cô báo cho biết Tương Nghi bộ dáng mẹ, lần này cuối cùng đã biết.”

“Ai... Ngươi đứa nhỏ này, cũng là đáng thương.” Dung Nhị phu nhân cầm khăn lau khóe mắt, lệ lóng lánh: “Mệnh Kiều Nương sao lại khổ như vậy, khuê nữ thông minh xuất sắc, nàng lại không thấy được!”

“Ôi ôi ôi, hôm nay không phải đi ra đi chơi tiết thanh minh sao? Sao cứ khóc sướt mướt như vậy rồi hả?” Tay của Dung đại phu nhân choàng qua bả vai Dung Nhị phu nhân: “Đi một chút đi, chúng ta đến trong vườn trà này đi xem một chút.”

Tương Nghi đứng ở nơi đó, trong lòng có mấy phần thấp thỏm, không biết vì sao Dung đại phu nhân lại cũng đi theo tới. Nàng nghe nói Gia Mậu cũng tới, vì sao còn không thấy bóng dáng của hắn? Vừa mới nghĩ đến hai chữ Gia Mậu, trong lòng đau một trận, giống bị người châm kim vào.

“Gia Mậu, tại sao còn không xuống? Sao lại chậm chạp như vậy?” Dung đại phu nhân quay đầu lại, nhìn xe ngựa kia kêu một câu, có vài phần nghi ngờ, hắn không phải muốn gặp Lạc đại tiểu thư này sao? Lúc sau tết mình không đồng ý hắn đi xa, hắn tự mình trộm chạy tới Hoa Dương, vì sao lúc này nhăn nhăn nhó nhó rồi hả?

Rèm xe ngựa vén lên, Gia Mậu nhảy xuống từ bên trên, sãi bước đi về bên này: “Thắt lưng của con bị lưỡi câu trên vách buồng xe ngựa móc vào, lấy một trận mới ra.” Hắn đi tới trước mặt Tương Nghi, thần sắc có vài phần cứng rắn: “Nghi muội muội, đã lâu không gặp.”

Xưng hô này quả thực làm Tương Nghi cảm thấy ứng phó không kịp, ngày thường, Gia Mậu luôn dùng giọng ôn hòa kia gọi nàng “Tương Nghi”, chợt giốn gọi nàng “Nghi muội muội”g Xuân Hoa, để cho nàng có vài phần không thích ứng được.

Gia Mậu tức giận thật rồi, trời đông giá rét hắn chạy tới Hoa Dương, lại bị mình chọc giận chạy trở về, một trái tim lửa nóng chắc cũng đã lạnh. Tương Nghi miễn cưỡng nhìn Gia Mậu cười một tiếng: “Gia Mậu ca ca, huynh vẫn khỏe chứ.”

Trong miệng kêu ca ca muội muội, nhưng nghe làm sao lại không được tự nhiên như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.