Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 39: – buồn cười – phần thưởng




Trong lòng ta thầm than :

"Phụ hoàng tuổi đã thất tuần, suy nghĩ sâu xa có lẽ kém với thời còn trẻ, cho dù là trong quyết sách quan trọng hay đối ngoại, đã có nhiều quyết định không sáng suốt, trận chiến tranh này mang lại cho Đại Khang sự tổn thương cực kỳ lớn. "

Tử Ngưng nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của phụ thân, dường như muốn nhắc nhở hắn, ta dù sao cũng là nhi tử của Hâm Đức hoàng đế, bọn họ thảo luận cũng phải để ý tới cảm thụ của ta một chút .

Kiểu Sở Tam nhìn phía ta nói :

"Chúng ta đểu là người lỗ mãng, có cái gì thì nói cái đó, Bình vương điện hạ sẽ không trách tội chứ?"

Ta cười nói :

"Kiều đảo chủ nói đi đâu vậy, Dận Không cũng không mấy coi trọng vào trận chiến này, quan điểm của mấy vị không mưu mà hợp với tại hạ. "

Đôi mắt đẹp của Tử Ngưng mở to, có chút kỳ quái nhìn phía ta nói :

"Bình vương không tán thành trận chiến này?"

Ta gật đầu :

"Đúng như Kiều đảo chủ nói, Khang quốc không thể trong một thời gian ngắn mà đánh bại Đại Tần được, hiện tại Vũ Quý đã đến, chiến sự của hai nước đương nhiên là rơi vào bế tắc. "

Kiều Sở Tam than thở :

"Chỉ tiếc Hâm Đức hoàng đế không nhận ra điều này, hồ đồ kéo cả quốc gia vào một trường tai họa. "

Ta nhìn bầu trời tăm tối, sấm sét đan xen nhau đánh xuống, mưa bắt đầu nặng hạt. Trong lòng ta yên lặng nói :

"Có khi phụ hoàng cũng ý thức được nhưng vì tuổi tác của người sắp hết rồi. "

Khâu Dật Trần nói :

"Có một chuyện này chúng ta nghĩ mãi cũng không thông. Quan hệ giữa Đại Hán và Đại Tần khăng khít như vậy, tại sao vẫn không xuất binh tương trợ?"

Kiều Sở Tam nói :

"Việc này có gì khó hiểu chỗ? Đại Hán và Tần, Khang Đô có quan hệ thông gia, Hán Thành Đế đương nhiên là mừng rỡ mà trợ giúp. Khang, Tần sau khi trải qua trận chiến này, ắt ở vào thế lưỡng bại câu thương, đối với Đại Hán mà nói là một chuyện tốt vô cùng. Nói không chừng hắn sẽ nhân cơ hội này trở thành bá chủ mới của tám nước. "

Tử Ngưng u oán than thở :

"Người khổ chỉ là bách tính trong thiên hạ, người đứng đầu như họ có suy nghĩ qua sự khổ sở của bách tính đâu. "

Ánh mắt Kiều Sở Tam nhắp nháy nhìn về phía ta nói :

"Từ sau trận chiến Man Châu, Bình vương không biết là đi đâu, nghe binh sĩ Tần quốc quay về báo, Bình vương và Bạch Quỹ đều chết trong tay Đông Hồ. "

Ta cười nhạt một tiếng, đem chuyện ở Man Châu nói qua một lần, chuyện bị bắt như thế nào, rồi phải làm nô thì một chữ không nói tới .

Kiểu Sở Tam cảm thán nói :

"Bình vương quả nhiên hồng phúc thật lớn, trải qua bao nhiêu chuyện khó khăn như vậy, mà vẫn có thể trở về Trung Nguyên. "

Lúc này ta mới nghĩ tới, phụ hoàng ban cho ta cái danh hiệu Bình vương này, có lẽ cũng có ý tứ bình an, nhưng mà có khi cũng không phải?

Khâu Dật Trần nói :

"Bình vương vì sao không quay quay về Đại Khang mà lại lựa chọn Đại Tần?"

"Từ Đông Hồ nếu muốn trục tiếp tiến nhập Đại Khang, thì phải vượt qua Thiên Lĩnh, nếu như cân nhắc, thì đi đường biển an toàn hơn. .. "

Nhưng nhớ tới đi biển gặp hải tặc, ta không khỏi nở nụ cười .

Khâu Dật Trần đương nhiên là đoán được vì sao ta cười, cho nên cũng ha hả cười rộ .

Ta nhân cơ hội nói sang chuyện khác :

"Bố cục của đảo này cực kỳ tinh diệu, điêu luyện sắc sảo, có phải là Kiều đảo chủ khéo tay xây dựng lên?"

Kiều Sở Tam cười nói :

"Ta đâu có bản lĩnh lớn tới như vậy, đảo này là do tổ tông của Dật Trần xây, bản vẽ thì là của Mặc thị. "

Hai hàng lông mày của Gia Cát Tiểu Liên khẽ nhúc nhích .

Khâu Dật Trần nói :

"Việc này nói rất dài dòng, đã nhiều năm trước tổ phụ của ta có cứu một người truyền nhân của Mặc thị, để cảm tạ ân cứu mạng, người kia liền đem một bức cơ quan đồ cho sư phụ ta, tổ phụ ta căn cứ vào đó để xây dựng lên hòn đảo này. "

Kiều Sở Tam nói :

"Cho nên ta chỉ là đảo chủ trên danh nghĩa, đảo chủ chân chính là Dật Trần. "

Khâu Dật Trần khiêm cung nói :

"Nếu như không có Kiều bá bá trợ giúp, đảo thiên đường làm sao có thể có cục diện hôm nay. "

Xem ra quan hệ của bọn họ không giống như bình thường, ta là người ngoài đương nhiên không tiện hỏi kỹ .

Khâu Dật Trần nói :

"Bình vương dự định bao giờ rời khỏi nơi đây?"

Ta mỉm cười nói :

"Càng nhanh càng tốt. "

Kiều Sở Tam nói :

"Nếu như từ đây đi, con đường an toàn nhất là đi về phía nam, qua Trung Sơn, Đại Hán, phản hồi Đại Khang. "

"Dận Không dự định về Tần đô. "

"Cái gì?"

Bọn họ đều ngẩn ra .

Tử Ngưng ân cần nói :

"Khang Tần hai nước đang giao chiến, ngươi lúc này trở lại thì có khác gì chịu chết?"

Khâu Dật Trần hình như hiểu ra điều gì đó, suy đoán nói :

"Bình vương có phải muốn điều gì đó từ chiến sự của hai nước phải không?"

Ta thở dài, đứng dậy lo lắng nói :

"Trận chiến Khang Tần này đã làm cho hai nước lún sâu vào vũng bùn, nếu như tiếp tục phát triển sẽ chỉ làm cho hai nước không ngừng suy yếu mà thôi. "

Kiều Sở Tam thưởng thức từ cõi lòng nhìn ta nói :

"Bình vương nghĩ cho thương sinh thiện hạ, cam tâm nhập hiểm cảnh, Kiều mỗ bội phục vô cùng. "

Trong lòng ta không khỏi xấu hổ, ta đâu có cao thượng như hắn nói, lần này tới Tần quốc chẳng qua chỉ là một lần đánh bạc, nắm chắc cơ hội này thì ta có thể áo gấm vinh quy, một bước lên trời .

Trên mặt ta giả bộ làm hình tượng khí khái hiên ngang, nói :

"Chỉ cần có thể làm cho bách tính không phải lao vào trận chiến này, Dận Không tiếc gì cái mạng nhỏ!"

Ai nấy đều bị ngôn từ của ta làm cho cảm động, Kiều Sở Tam nặng nề gật đầu nói :

"Bình vương yên tâm, Kiều mỗ vì đại nghĩa của người, nhất định phụ trách an toàn của điện hạ tới tận Đại Tần. "

Mua gió tuy rằng chưa ngừng, nhưng ta vẫn kiên trì lên đường, thời cơ này đối với ta mà nói trong kiếp này chỉ có một lần, mất đi thì vĩnh viễn không còn nữa . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Hai ngày sau, chúng ta đã tới Đông Sắc Loan của Tế Châu, lúc này vẫn là nửa đêm, mưa đêm phất phơ bầu trời tối mịt, không trăng không sao, Khâu Dật Trần và Tử Ngưng đưa chúng ta lên bờ .

Khâu Dật Trần nói :

"Bình vương điện hạ, hiện tại hai nước giao chiến, thủy vực giao cách giữa Tần Khang đã phong tỏa. Ta và Tử Ngưng chỉ có thể đưa ngươi tới đây mà thôi. "

"Đa tạ Khâu huynh đưa tiễn, nếu có ngày Dận Không may mắn trở lại Đại Khang, tất không quên đại ân hôm nay của Khâu huynh và Tử Ngưng cô nương. "

Tử Ngưng cười nói :

"Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một việc, đối đãi với bách tính Đại Khang cho thật tốt. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.