Lên Nhầm Kiệu Cưới Được Quỷ Tân Lang

Chương 27




Thang Chấp bỏ món quà tặng mẹ vào một góc trong vali, lấy quần áo cố định lại, kéo dây kéo vali.

Lúc cậu vào phòng chưa đóng cửa, Từ Thăng đi qua nhìn thấy.

Thang Chấp ngồi xổm trên sàn, cậu mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng của khách sạn, chuyên tâm xếp quần áo, làn da lộ ra và áo choàng tắm gần như cùng màu. echkidieu2029.wordpress.com

Từ Thăng chỉ nhìn rất nhanh rồi đi.

Vì thế hình ảnh Thang Chấp sửa soạn đồ cũng không đọng lại trong đầu Từ Thăng quá lâu.

Mười một giờ trưa hôm sau, bọn họ ra khỏi khách sạn.

Thang Chấp tưởng là mình không cần đi, có thể nghỉ ngơi buổi trưa này. Không ngờ Từ Thăng đi đến cửa, quay đầu nhìn Thang Chấp ngồi ở trong phòng không định nhúc nhích, liền tỏ vẻ bất mãn: “Còn ngơ ngác ở đó làm gì?” truyenfull reup là chó

Thang Chấp đành phải ngoan ngoãn đứng dậy, theo Từ Thăng ra ngoài.

Trong lúc đợi thang máy, Thang Chấp thuận miệng hỏi Từ Thăng: “Từ tổng, lát nữa anh ăn trưa, vậy tôi đi đâu?”

Từ Thăng nghe vậy, quay mặt lại liếc cậu một cái, nói: “Đợi ở ngoài.”

“…” Thang Chấp có lúc cảm thấy Từ Thăng rất vô nhân tính. Anh thì hẹn ăn cơm với Triệu tiểu thư trong nhà hàng cao cấp, lại bắt Thang Chấp ở ngoài hít gió tháng Năm. sstruyen reup là chó

Nhưng mà Từ Thăng trước nay đã chuyên quyền độc đoán, đặc biệt là không thích Thang Chấp chất vấn, Thang Chấp đành phải nói: “Thôi được.”

Từ khách sạn đến nhà hàng không quá xa, đi xe mất chừng hơn mười phút.

Thang Chấp nhìn Từ Thăng bước vào nhà hàng, cậu ở trong xe đợi với tài xế, cũng không xuống xe.

Nhà hàng nằm ở góc đường một con đường kinh doanh trung tâm, xung quanh có rất nhiều cửa hàng, đối diện đường còn có nhiều xe bán thức ăn.

Từ cửa kính nhà hàng nhìn ra đường là một hồ phun nước, còn có một thảm cỏ ngắm cảnh cực lớn, trên thảm cỏ đặt những băng ghế dài bằng sắt.

Ánh mặt trời không gắt lắm, trên bầu trời có những đám mây mù, nhưng nhiệt độ không khí vừa phải, đi bên ngoài cũng không thấy lạnh, có thể xem là thời tiết tốt.

Thang Chấp đi dạo trong nhà sách gần đó, mua một quyển sách, rồi chạy đến xe bán hotdog tôm càng xếp hàng.

Nói thật thì, so với việc xem mắt, Thang Chấp lại càng thích ở ngoài hóng gió hơn.

Triệu tiểu thư đúng mười hai giờ rưỡi mới đến, cô ăn mặc rất hợp thời, khí chất vượt trội, ngoại hình thực tế và trên ảnh không khác gì nhau.

Hai người gọi đồ ăn, trò chuyện một vài chủ đề thường ngày, Triệu Thiều chân thành và trực tiếp nói với Từ Thăng, phụ huynh của cô cực kỳ phong kiến, từ khi cô tròn hai mươi sáu tuổi, cứ luôn tìm cho cô một người đàn ông môn đăng hộ đối để kết hôn sinh con.

Hình ảnh và lý lịch của những người xem mắt cô đã xem rất nhiều, Từ Thăng là người đầu tiên cô đi gặp.

“Không giấu gì anh, tôi vẫn chơi chưa đủ.” Triệu Thiều nói, “Chỉ là lúc nhỏ thường nghĩ khi lớn lên sẽ kết hôn với một hoàng tử. Bây giờ chỉ muốn tìm một người không quá khó coi cũng không quản lý tôi là được rồi.”

Quan hệ thân thích của nhà họ Triệu cũng xem như là đơn giản, lợi ích cũng không phức tạp như nhà họ Từ, Triệu Thiều là đứa con gái duy nhất trong đám cháu ở nhà, cực kỳ được nuông chiều, vì thế mỗi cái giơ tay nhấc chân của cô đều mang theo phong thái trước giờ chưa từng chịu khổ.

Từ Thăng không phản cảm với sự thẳng thắn của cô, nhưng cũng không đến mức yêu thích.

Anh nhận lời của Từ Hạc Phủ nên đến gặp mặt Triệu Thiều, cũng không phải không cam lòng. Nhìn từ tất cả mọi mặt, Triệu Thiều có lẽ đúng là người vợ thích hợp của anh. chỉ đọc tại wordpress Ếch Kì Diệu

Đối với Từ Thăng mà nói, hôn nhân giống như một khế ước trao đổi tài nguyên, không liên quan gì đến tình yêu, cũng không có chuyện yêu hay không yêu, chỉ có thích hợp hay không mà thôi.

“Bây giờ mỗi ngày trước ba giờ sáng tôi sẽ không về nhà, có lúc đi xuyên đêm.” Triệu Thiều chớp mắt mấy cái với Từ Thăng, “Nếu như kết hôn, có phải sẽ không được làm như vậy nữa đúng không?”

Từ Thăng cười với cô: “Tốt nhất đừng ngày nào cũng như vậy.”

Triệu Thiều cũng cười: “Được rồi được rồi.”

Cô cúi đầu, uống một hớp rượu, rồi ngẩng lên hỏi Từ Thăng: “Vậy anh muốn tìm một người vợ như thế nào?”

Khi Từ Thăng định đáp, anh ngước mắt, bỗng nhiên nhìn vào Thang Chấp xuyên qua cửa kính.

Thang Chấp ngồi ở trên ghế sắt ở đối diện đường, cắn một thứ bánh gì đó gói trong giấy không biết mua ở đâu, bên chân hình như đặt một quyển sách.

Nhìn có vẻ vô công rỗi nghề, rất nhàm chán.

Từ Thăng cũng không biết tại sao cứ phải bắt Thang Chấp đi theo cùng, có thể đơn thuần là vì cảm thấy không thoải mái khi anh ra ngoài xem mắt còn Thang Chấp ở trong khách sạn ngủ.

Từ Thăng thu lại tầm mắt, nhìn vào Triệu Thiều, nghĩ vài giây về câu hỏi của cô, sau đó mới đáp: “Giống như Triệu tiểu thư, rất thích hợp.”

Triệu Thiều bật cười, tay ôm mặt, chiếc vòng trên cổ tay sáng lấp lánh khi phản ứng với ánh sáng mặt trời. Cô bắt đầu tán gẫu với Từ Thăng về cuộc sống của mình, Từ Thăng kiên nhẫn lắng nghe, tuy rằng phần lớn những điều cô nói đều có trong tài liệu mà ông ngoại gửi đến mà anh đã đọc.

Cô cũng hỏi về cuộc sống của Từ Thăng, anh hời hợt nói một ít, Triệu Thiều ngược lại nghe rất chăm chú.

Khi đồ ngọt được mang lên, Triệu Thiều mời Từ Thăng tham gia một buổi bán đấu giá từ thiện mà cô và bạn cô tổ chức vào đầu tháng sau, Từ Thăng đồng ý.

Từ Thăng và Triệu Thiều ăn rất chuyên chú, anh không nhìn ra ngoài cửa nữa, mãi cho đến khi Triệu Thiều nói muốn về khách sạn ngủ bù, anh tính tiền, gửi tin nhắn cho tài xế, mới liếc mắt ra ngoài cửa một lần nữa.

Anh nhìn thấy một người da trắng cao to đang nói chuyện với Thang Chấp, trong tay cầm một cây kem.

Mới đầu Thang Chấp từ chối, sau đó cũng không biết vì sao mà lại nhận cây kem đó, rồi đưa quyển sách cho đối phương, vừa nói chuyện vừa làm động tác tay, còn liếm cây kem sắp chảy ra.

Từ Thăng không ôm quá nhiều kỳ vọng về thói quen sinh hoạt cá nhân của Thang Chấp, anh đưa Triệu Thiều ra khỏi nhà hàng, tài xế đã dừng ở cửa.

Tài xế bước ra mở cửa cho bọn họ, Từ Thăng dìu Triệu Thiều, để cô ngồi lên xe trước, rồi ngẩng đầu liếc Thang Chấp một cái.

Thang Chấp đang đứng xoay lưng với bọn họ, vẫn đang nói chuyện với người da trắng kia, giống như là không hề chú ý tới Từ Thăng và tài xế ở đối diện.

“Để tôi đi gọi cậu ấy.” Tài xế nói với Từ Thăng.

“Không cần.” Từ Thăng ngăn tài xế lại trước khi anh ta kịp làm gì, rồi thu lại tầm mắt, ngồi vào trong xe, đóng cửa lại.

Xe rời khỏi con đường.

Khách sạn của Triệu Thiều cách nhà hàng tầm hơn hai mươi phút chạy xe, lúc bọn họ xuất phát mặt trời vẫn còn treo cao, được nửa đường, trời lại bắt đầu đổ mưa.

Mưa đến rất đột ngột, cũng rất to, to đến nỗi khiến lòng người phiền muộn.

Nhưng trong xe rất ấm áp, Từ Thăng tặng quà cho Triệu Thiều, Triệu Thiều thích thú mở ra xem, rồi vui vẻ nhận lấy, khen Từ Thăng có mắt thẩm mỹ.

Lúc này, điện thoại Từ Thăng rung lên, anh lấy ra xem, Thang Chấp gửi tin nhắn cho anh.

Thang Chấp hỏi: “Từ tổng, mọi người sao lại không có ở đây. Tài xế cũng không bắt máy, đang lái xe sao?”

Hai giây sau, Thang Chấp lại nói: “Mưa hơi lớn.”

Từ Thăng cầm điện thoại, chần chừ một lúc lâu, gọi lại cho Thang Chấp. Trong lúc đợi điện thoại thông, anh cảm nhận được ánh mắt thăm dò của Triệu Thiều.

Thang Chấp bắt máy, mới đầu không nói gì.

Trong xe rất yên tĩnh, nên Từ Thăng có thể nghe thấy tiếng mưa to gió lớn ở bên chỗ Thang Chấp, còn có cả tiếng hít thở của cậu.

“Các anh đang ở đâu vậy?” Thang Chấp cẩn thận hỏi anh, “Đi trước rồi sao?”

“Sẽ nhanh chóng quay lại.” Từ Thăng nói với cậu.

Thang Chấp khẽ “Ừm” một tiếng, Từ Thăng lại nói: “Tìm được chỗ trú mưa chưa?”

“Ở trước cửa nhà sách.” Thang Chấp nói, “Tôi tìm anh rất lâu.”

Cúp điện thoại, Từ Thăng không nói gì với Triệu Thiều nữa.

Khi đến khách sạn, Triệu Thiều mới nói với Từ Thăng: “Thật ra… Tôi hoàn toàn không để ý. Anh hiểu chứ? Tôi cũng chỉ cần người thích hợp.”

Từ Thăng cảm thấy cô hiểu lầm gì đó, nhưng không muốn giải thích, tiễn cô đến cửa thang máy, cô hỏi: “Buổi đấu giá anh vẫn đến chứ?”

Từ Thăng nói sẽ đến, cô liền đi vào thang máy, đứng bên trong phất phất tay với Từ Thăng.

Mưa vẫn còn lớn, đường phố cũng ảm đạm hơn.

Có thể là vì thời tiết thay đổi, Từ Thăng ngồi ở trong xe, tâm trạng cũng nóng nảy hơn, anh giục tài xế hai lần, cuối cùng sau hơn hai mươi phút cũng về lại được cửa nhà hàng.

Anh nhìn qua cửa xe, anh tìm Thang Chấp trong một đám người đứng dưới mái hiên, không tìm thấy, bảo tài xế lái về phía trước một chút, dừng ở trước cửa nhà sách, gọi điện thoại cho Thang Chấp: “Ở cửa, ra ngoài.”

Lát sau, Thang Chấp cầm điện thoại đi ra khỏi nhà sách. Chưa đợi Thang Chấp lên phía trước ngồi, Từ Thăng đã hạ kính xe, nói với cậu: “Ngồi đằng sau.”

Vài giây sau, Thang Chấp ngồi bên cạnh Từ Thăng.

Thang Chấp hơi co quắp, có vẻ khó chịu, cậu bị ướt nhiều hơn cả trong tưởng tượng của Từ Thăng, cởi áo vest ra, áo sơ mi dán chặt vào người, tóc hình như đã lau bằng cái gì đó nhưng vẫn còn thấm nước.

Chắc là đã đội mưa rất lâu, mới ướt được đến mức này, có thể là vì tìm Từ Thăng.

Cậu cũng cởi cà vạt ra, mở một nút áo, khẽ hỏi: “Sao không gọi tôi đã đi rồi.”

Từ Thăng không nói gì, Thang Chấp hình như cũng không để ý, mở thêm một nút áo, nhỏ giọng nói: “Lạnh quá.”

Chắc là Thang Chấp cảm thấy Từ Thăng sẽ không phản ứng đến cậu, cho nên càng làm thinh, lặng lẽ ôm chặt cánh tay mình chà xát, hỏi tài xế: “Có thể chỉnh điều hòa cao một chút được không.”

Tài xế không làm ngay, mà nhìn Từ Thăng qua gương chiếu hậu. Bởi vì Từ Thăng mới là chủ của anh ta.

Từ Thăng nói “Có thể”, anh ta mới chỉnh điều hòa cao lên.

“Cám ơn.” Thang Chấp nói.

Nhìn cậu có vẻ như chẳng hề gì, không vì bị bỏ lại mà oán giận, cũng không vì dầm mưa mà hối hận đã nhận đồ từ người khác. Thang Chấp rất biết điều.

Trong chiếc xe này nếu có người thật sự hối hận, thì cũng không phải là Thang Chấp.

Ánh sáng bên ngoài ngày càng u ám, đèn trong xe bật sáng, trong xe ngày càng ấm hơn, nhưng vẫn chưa đủ với Thang Chấp, cậu vẫn đang run rẩy.

Từ Thăng nhìn Thang Chấp một hồi, cởi áo vest của mình ra, đưa cho Thang Chấp.

“Cậu mặc đi.” Anh nói.

Thang Chấp ngẩn ra, phất tay với Từ Thăng: “Không cần đâu.”

Từ Thăng không để ý đến câu từ chối của cậu, khoác áo lên vai Thang Chấp. Cuối cùng anh cũng chạm vào bờ vai ẩm ướt của Thang Chấp, đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo.

Từ Thăng lại nói với tài xế: “Chỉnh điều hòa cao lên nữa đi.”

“Thôi.” Thang Chấp lắc đầu, “Sắp tới rồi.”

Bọn họ quả thật sắp tới rồi.

Ngoài sảnh hơi lạnh, bọn họ đi vào thang máy, Từ Thăng cụp mắt, nhìn Thang Chấp khoác áo cúi đầu, anh cảm thấy Thang Chấp nhất định rất lạnh.

Trong lúc do dự, tay Từ Thăng hơi nhúc nhích, lúc muốn giơ lên, cửa thang máy mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.