Lên Nhầm Kiệu Cưới Được Quỷ Tân Lang

Chương 13




Trên đường đi về, Từ Khả Du không nói tiếng nào.

Chuyện xảy ra buổi tối khiến Thang Chấp cảm thấy có hơi kinh ngạc, cậu không hiểu nổi mối quan hệ lằng nhằng phức tạp của nhà họ Từ, cũng không biết Từ Thăng ở nhà họ Từ rốt cuộc có địa vị như thế nào, chỉ duy nhất một điều có thể chắc chắn, câu “Ít quan tâm đến Khả Du” khi Từ Thăng đến gặp cậu lần đầu tiên đã nói, tuyệt đối không phải khiêm tốn.

Thang Chấp vô cùng hoài nghi, Từ Thăng chẳng lẽ hoàn toàn không biết mỗi khi Từ Khả Du gặp họ hàng, sẽ tủi thân một cách kỳ lạ sao. echkidieu2029.wordpress.com

Khi nhìn thấy ánh đèn căn nhà xa xa, Thang Chấp gọi tên Từ Khả Du.

Từ Khả Du quay đầu nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh.

“Anh hai em có biết Từ Ngạn Lộ đối xử với em như vậy không?” Thang Chấp hỏi cô.

Cậu phát hiện tài xế nhìn vào gương chiếu hậu ngẩng đầu liếc bọn họ một cái, nhưng cậu không để tâm, vẫn chuyên chú hỏi Từ Khả Du: “Anh ta không biết đúng không?” đọc truyenfull coi chừng ế chồng

Từ Khả Du khẽ “Ừm” một tiếng, đột nhiên bình tĩnh nói với Thang Chấp: “Lúc trước anh ấy không về nhà, ở bên chỗ ông ngoại.”

Xe dừng ở trước cửa nhà, Thang Chấp mở cửa xe cho Từ Khả Du, Từ Khả Du bước ra, quản gia đang đợi ở cửa.

Tối đó, Từ Khả Du hồn bay phách lạc, không giống như lúc trước cứ đòi sang phòng Thang Chấp mà tự đi về phòng mình.

Qua một lúc lâu, lúc Thang Chấp gần ngủ, Từ Khả Du bỗng nhiên gõ cửa phòng cậu.

Thang Chấp không mở cửa, cách cửa hỏi cô: “Có chuyện gì sao?”

Từ Khả Du ở bên ngoài khẽ nói với cậu câu “Cảm ơn” rồi đi, hiếm khi khiến Thang Chấp nhớ lại Từ Khả Du trầm mặc ít nói của ngày xưa, một người bạn cùng bàn cấp ba hướng nội, vô hại, e dè, lương thiện.

Không biết bởi vì sao, có thể đơn thuần là nhàn rỗi không có chuyện gì, hoặc là đã lấy của người ta quá nhiều lợi ích, cho nên tặng thêm một chút quan tâm, hôm sau Thang Chấp dậy thật sớm, đứng ở hành lang, canh đợi Từ Thăng thức dậy xuống lầu.

Từ Thăng ăn mặc gọn gàng, Thang Chấp còn mặc đồ ngủ, mắt kèm nhèm đứng trước mặt Từ Thăng, nhịn không nổi ngáp một cái thật to, nói với anh: “Từ tổng, chào buổi sáng.”

Từ Thăng cũng không có kiên nhẫn mà hỏi Thang Chấp: “Cậu có chuyện gì sao?” Nhìn qua có vẻ như không muốn nghe Thang Chấp nói “Có chuyện”.

Tuy rằng đã nghĩ sẵn trong đầu rồi, nhưng khi thật sự đối diện với Từ Thăng, Thang Chấp lại do dự.

Dù sao thì những lời cậu muốn nói với Từ Thăng, đều là chuyện riêng của nhà Từ Thăng, mà cậu chỉ là một diễn viên Từ Thăng thuê về để ổn định cảm xúc của Từ Khả Du. Từ Thăng và Từ Khả Du thấu hiểu nhau bằng cách nào, không có liên quan gì đến cậu.

Chỉ là tiếng cám ơn hôm qua Từ Khả Du giống như mộng du đứng ở cửa phòng Thang Chấp nói, cứ luôn văng vẳng bên tai cậu, thúc giục cậu kiên trì nói với Từ Thăng: “Từ tiểu thư hình như rất cần được anh quan tâm, đặc biệt là những lúc ở chung với họ hàng.”

Cậu vốn định tiếp tục nói với Từ Thăng về hai lần Từ Khả Du gặp hai anh em Từ Minh Ngô, nhưng mà bị ánh mắt Từ Thăng chặn lại.

Từ Thăng nhìn Thang Chấp, trước tiên không nói gì, chỉ là sắc mặt anh khiến Thang Chấp cảm thấy anh đang kiến nghị cậu lập tức về phòng.

Thang Chấp đứng yên không nhúc nhích, qua mấy giây, Từ Thăng mở miệng.

“Tôi biết rồi.” Từ Thăng nói.

Nhưng ngay sau đó, anh lại nói với Thang Chấp như một lời nhắc nhở: “Nhưng mà cậu không cần phải thật sự xem nó như vợ cậu đâu.”

Thang Chấp sững sờ, nhìn Từ Thăng, mở miệng nói: “Vậy thì không hề.”

Từ Thăng cụp mắt, nhìn Thang Chấp mấy giây, đột nhiên lại nói: “Tối qua lúc cậu ôm nó, không phải rất bình thường sao?”

“Hôm thử đồ, sao lại bị dọa tới mức đó.” Anh nói rất hàm súc, nhưng mà ý tứ không khách khí lắm, giống như đang biểu đạt dáng vẻ thất thố mấy hôm trước Thang Chấp ở phòng khách bị Từ Khả Du ôm chặt, anh cảm thấy là giả.

Thang Chấp như nghẹn ở cổ họng, muốn tranh cãi với Từ Thăng mấy câu, nhưng tối qua lúc an ủi Từ Khả Du, cậu vẫn luôn ôm lấy cô, vì thế cũng không cách nào phản bác Từ Thăng.

Cậu đối mắt với Từ Thăng một lúc lâu, cảm thấy hình như bản thân muốn cười, lập tức xoay người về phòng.

Hai tuần tiếp theo, Thang Chấp tiếp tục tận tâm diễn vai diễn Từ Thăng mong muốn, cùng Từ Khả Du làm này làm kia, nhưng mà không nói chuyện với Từ Thăng nữa.

Đương nhiên, Từ Thăng cũng không quan tâm.

Từ Khả Du tăng cường vận động, gần như chiều nào cũng chạy tới phòng tập thể thao của một nhóm nhảy ở trung tâm thành phố, đến tối mới về, hơn nữa còn không bảo Thang Chấp đi cùng.

Thời gian Thang Chấp ở cùng Từ Khả Du ngày càng ít đi, dần dần thả lỏng cảnh giác, gỡ bỏ phòng bị, chuyên tâm đợi luật sư và ngày tổ chức đám cưới.

Buổi tối trước hôn lễ, Thang Chấp khó mà tránh được mất ngủ.

Bốn mùa của Tân Cảng đều nóng ẩm, nhưng trong phòng rất khô ráo.

Thang Chấp về phòng sớm, mở điều hòa hai mươi ba độ, nằm trên giường nhắm mắt, cánh tay đè trên tấm chăn mỏng.

Cậu thử vào giấc rất lâu, mắt nhắm lâu đến nỗi cứ cho là bản thân ngủ rồi, nhịn không được mở hé mắt, phát giác bản thân không hề ngủ.

Thang Chấp ngồi dậy, nhìn đồng hồ điện tử bên giường, màn hình hiển thị là một giờ.

Cậu không có chút cảm giác buồn ngủ nào, ngồi dậy, nhìn căn phòng ngập trong bóng tối, ngẩn ra một lúc, không miễn cưỡng bản thân đi ngủ nữa, xuống giường đi đến cửa sổ.

Mặt hồ ban đêm khiến người ta không dám nhìn lâu, Thang Chấp thấy khát nước, nước trong phòng uống hết rồi, liền rón rén đẩy cửa ra, đi xuống lầu, mở chiếc đèn nhỏ ở quầy bar, rót cho mình một cốc nước.

Uống chưa được mấy ngụm, bỗng nhiên có tiếng gọi cậu, cậu quay đầu, là Từ Khả Du đang mặc đồ ngủ.

Tóc Từ Khả Du xõa đến ngang vai, làn da trắng bệch, trong tay cầm một tờ mặt nạ vừa gỡ xuống, bỏ vào thùng rác.

“Anh cũng không ngủ được à?” Cô hỏi Thang Chấp.

Thang Chấp “Ừm” một tiếng, Từ Khả Du lại nói: “Em ở dưới lầu ngắm hồ rất lâu.”

“Lúc trước mỗi lần em nhìn hồ, đều nhớ tới anh.” Cô đến gần Thang Chấp một bước, Thang Chấp mới phát hiện khoảng cách của hai người gần hơn trong tưởng tượng, cô hỏi Thang Chấp, “Anh có muốn làm việc cho anh hai em không?”

Dưới ánh đèn lập lờ ấm áp, mặt Từ Khả Du vẫn chưa khô lấp lánh ánh nước, cô nhìn đau đáu vào Thang Chấp, khiến cậu nảy sinh kích động muốn chạy trốn.

Nhưng Thang Chấp không thể, ngày mai cậu còn phải kết hôn với Từ Khả Du, phải giữ cho Từ Khả Du bình tĩnh, ấp úng trả lời câu hỏi: “Anh sao cũng được, còn em thì sao, bây giờ em đang nghĩ gì?”

Từ Khả Du cười khẽ: “Em đang nghĩ về đám cưới ngày mai, và cả chuyện sau này.”

“Em rất thích vườn hoa nhỏ, ở đó, em luôn có thể suy nghĩ rất lâu.” Cô chỉ chỉ vườn hoa bên ngoài cửa kính.

Lúc nãy cô đi vào chưa đóng cửa, đúng lúc có ngọn gió thổi vào, thổi bức rèm mỏng dập dìu.

Gió ngoài hồ nóng ẩm khoác trên mình hơi lạnh khô ráo, dán vào cơ thể Thang Chấp, dung nhập vào làn da của cậu và cả căn phòng.

Thang Chấp đáp vài câu, định về phòng, Từ Khả Du nói: “Ngồi với em một lúc đi.”

Dứt lời, cô đi đến ghế sô pha, ngồi xuống, rồi vẫy tay với Thang Chấp, Thang Chấp đi sang, ngồi trên ghế sô pha đơn, nhìn Từ Khả Du.

Cũng may, Từ Khả Du không ép cậu ngồi cạnh cô, chỉ tự nói: “Lúc nhỏ em luôn ngồi một mình ở đây, bởi vì bọn họ đều không về nhà. Anh còn nhớ không, lúc đó mẹ em phản đối chúng ta ở bên nhau, đưa em ra nước ngoài học đại học, nhưng mà mẹ không biết, em không bao giờ quên được anh, mỗi một ngày chúng ta yêu nhau thời cấp ba, em đều nhớ rất kĩ, rất rõ.”

Căn phòng mờ tối và trống trải, giọng cô nhỏ nhẹ kể lại ký ức cùng bàn hồi cấp ba.

Thang Chấp thấy lạnh sống lưng, hiếm khi lại thấy sợ hãi thế này.

“Phải rồi, không biết vì sao…” Từ Khả Du đột nhiên cười với Thang Chấp, “Đã đăng ký kết hôn rồi mà anh hai em vẫn chưa cho chúng ta ngủ chung.”

Cô giơ tay lên, đặt lên cúc áo đầu tiên trên áo ngủ: “Anh nói xem? Anh ấy có phải là rất bảo thủ không?”

Thang Chấp thấy cô dùng ngón trỏ và ngón cái mở từng cúc áo, theo bản năng quay đầu đi, nhìn sang chỗ khác, không nhìn tới hành động của Từ Khả Du, cố gắng nghĩ lí do thoái thác: “Khả Du… Em đừng…”

Động tác của cậu khá mạnh bạo, cánh tay và cơ thể của cậu cũng bị kéo theo, khuỷu tay đụng vào mép bàn đá hoa cương, gây ra tiếng động.

Khuỷu tay không đau, nhưng mà có hơi tê, Thang Chấp ngừng lại, rồi tiếp tục nói: “Trễ rồi.. chúng ta lên lầu đi ngủ đi.”

“Có trễ đâu?” Từ Khả Du cười.

Thang Chấp dùng khóe mắt thấy cô đã mở ra một nửa chiếc váy ngủ rồi, bèn phải kiềm chế kích động muốn chạy trốn, nhắm tịt mắt không nhìn nữa.

Nhưng rất nhanh, cậu phát hiện quyết định nhắm mắt là sai lầm.

Một bàn tay lạnh lẽo đặt trên vai cậu.

Từ Khả Du đi đến trước mặt cậu, ôm chặt lấy cậu, cô dựa vào rất sát, hơi thở phả vào cằm Thang Chấp, khiến Thang Chấp không cách nào thở nổi.

Thang Chấp muốn chạy, nhưng không dám.

Cậu vẫn nhắm tịt mắt, vươn tay giữ bả vai Từ Khả Du, không dám dùng sức đẩy ra, trong lòng rối rắm nghĩ: Không được.

“Thang Chấp…” Từ Khả Du gọi cậu, dùng tay giữ cằm cậu, “Anh xoay mặt lại đi…”

Ký ức thuở ấu thơ cứ tưởng là đã bỏ quên rồi đột nhiên lại ào tới như thủy triều, đau khổ và kìm nén giống như đã tích lũy đủ để trở thành một áp lực truyền ra từ trong nội tạng, đè lên xương quai xanh và dạ dày của cậu.

“Thang Chấp…” Chất giọng nhỏ nhẹ dán bên tai Thang Chấp, hỏi cậu, “Anh không muốn sao ——”

Có người ngắt lời cô.

“—— Từ Khả Du.”

Đèn sáng lên.

Thang Chấp mở mắt, rồi nhanh chóng bị ánh sáng chiếu vào phải nhắm lại.

Căn phòng to lớn sáng đến nỗi giống như tòa án hôm mẹ cậu bị phán tù chung thân, bất thình lình như ban ngày, chiếu lên hành động của Thang Chấp và Từ Khả Du không còn chỗ dung thân.

Nhưng mà mấy giây sau, sức nặng đè lên Thang Chấp liền biến mất.

Thang Chấp vẫn chưa quay đầu, cậu từ từ mở mắt, tránh phải chú ý đến Từ Khả Du đang vội vội vàng vàng mặc lại đồ ngủ, nhìn về phía phát ra tiếng.

Từ Thăng mặc đồ ngủ màu đen, đứng ở trên hành lang lầu hai.

Trên mặt anh không có cảm xúc nào dư thừa, nhìn chằm chằm Thang Chấp, giống như một quan toà cao ngạo, hoặc là thượng đế đang quan sát vườn địa đàng.

Trái tim đang kích động của Thang Chấp bỗng chốc sững lại, giống như đi khỏi lồng ngực, không còn tiếng đập thình thịch nữa, chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.

“Từ Khả Du, mặc đồ lại đàng hoàng.” Từ Thăng chậm rãi đi xuống lầu, anh nói với Từ Khả Du, rồi nhìn Thang Chấp, “Lên lầu đi ngủ.”

Từ Khả Du rất nghe lời Từ Thăng.

Cô mặc lại đồ, bước nhanh lên cầu thang, giống như một đứa con gái nghịch ngợm bị ba mẹ quở trách.

Dép lê đạp lên bậc thang lát đá hoa cương phát ra tiếng lạch bạch khiến người ta phải nóng nảy, rồi dần dần không còn nghe thấy nữa.

Bốn bề yên tĩnh.

Thang Chấp lạnh run cả người, tay chân rũ rượi, hơi lạnh bốc lên đỉnh đầu, rồi lan tỏa ra toàn thân, cậu ngã lên sô pha, tay chân mềm nhũn dang ra, mở miệng thở, trừng mắt nhìn ánh đèn trắng sáng đến nỗi khiến người ta đau đến chảy nước mắt.

Từ Thăng đi tới, im lặng nhìn cậu, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Cậu vẫn ổn chứ?”

Thang Chấp rất muốn nói không ổn, nhưng cậu vẫn không nói gì.

Cậu nhắm mắt lại, lúc nhắm mắt, trước mắt toàn là màu trắng, bởi vì đèn quá sáng, còn không bằng mở ra, thậm chí lúc mở mắt ra, cậu biết mình đang ở đâu.

Qua một hồi, Thang Chấp tìm lại được giọng của mình, khẽ hỏi Từ Thăng: “Khi nào mới đưa Từ Khả Du đi bệnh viện khám vậy.”

“Tôi sắp chịu không nổi rồi.”

Giống như dự liệu của Thang Chấp, Từ Thăng không trả lời.

Anh đến gần Thang Chấp, nhưng mà không đến quá gần, giống như đang nhìn một người bệnh hấp hối, nhìn xuống Thang Chấp: “Nếu như cậu thật sự thấy khó chịu, tôi bảo Giang Ngôn gọi bác sĩ đến.”

Thang Chấp yên tĩnh tiếp tục nằm, nằm một lúc lâu, đáp “Không cần”, nói với Từ Thăng: “Tôi nghỉ một lúc là ổn.”

Từ Thăng lại yên lặng đứng một lúc, hỏi Thang Chấp: “Cậu thật sự bài xích người khác giới đến vậy sao?”

Thang Chấp lại thở yếu ớt một lúc, rồi nhắm mắt lại, trả lời ngắn gọn: “Ừm.”

Cậu nằm trên sô pha đến khi thiếp đi, qua một lúc sau bị quản gia gọi dậy.

Lúc mở mắt, Từ Thăng không còn ở phòng khách nữa, quản gia mặc đồ ngủ, nói với cậu: “Thang tiên sinh, lên phòng ngủ đi.”

Ở trên phòng ngủ thêm bốn tiếng, ngày đám cưới của cậu và Từ Khả Du chính thức đến rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.