Lên Nhầm Kiệu Cưới Được Quỷ Tân Lang

Chương 10




Sau này khi nhớ lại, Thang Chấp nhận thấy những ngày chuẩn bị đám cưới với Từ Khả Du, dường như là khoảng thời gian nhàn hạ nhất của cậu từ khi sinh ra tới giờ.

Cậu trở thành chồng hợp pháp của Từ Khả Du, em rể hợp pháp của Từ Thăng, chỉ là vẫn ngủ ở phòng cho khách, giống như một món đồ chơi Từ Thăng dỗ cho Từ Khả Du vui, tính thực dụng không cao, nhưng ưu điểm là gọi lúc nào có mặt lúc đó.

Từ Khả Du có yêu cầu rất cao với đám cưới này, muốn chuẩn bị nhiều thứ rườm rà.

Cô muốn một đám cưới đẹp như mơ, phải là đẹp nhất thành phố này, thợ quay phim cũng phải lựa chọn thật tỉ mỉ. Từ Khả Du không có bạn bè, nên chuyện gì cũng muốn Thang Chấp đi chọn cùng cô.

Cũng may đi chọn đồ với Từ Khả Du cũng không quá khó khăn, Thang Chấp chỉ cần đi bên cạnh cô, gật đầu mù quáng, thỉnh thoảng thay cô quyết định là được. echkidieu2029.wordpress.com

Một buổi sáng cuối tháng hai, Từ Khả Du bắt đầu thực hiện kế hoạch chạy bộ sáng sớm, cô muốn một thân hình thon gọn trong hôn lễ.

Đêm trước ngày chạy bộ, Giang Ngôn gọi điện thoại cho Thang Chấp, hỏi Thang Chấp tình hình ban ngày, rồi nói với cậu, bản thân cậu ta làm cho Từ Thăng tám năm, chưa bao giờ thấy tiểu thư vận động, càng không ngờ chỉ vì kế hoạch chạy bộ này mà còn tìm cậu ta mời người hướng dẫn, mỗi tuần phải đến nhà ba lần. Ếch Kì Diệu không có wattpad

Thang Chấp không tiếp lời, Giang Ngôn cuối cùng cũng tỏ rõ ý định: “Từ tiên sinh nói, sáng mai cần Thang tiên sinh chạy bộ cùng tiểu thư.”

Từ Thăng và Thang Chấp sống dưới cùng một mái nhà, vậy mà chuyện gì cũng nhờ Giang Ngôn truyền đạt, thật sự là phiền phức không cần thiết.

Có lắm lúc, Thang Chấp muốn đi nói với Từ Thăng, không cần quá lo lắng, cậu cũng không vã đến mức đó, nhưng mà nghĩ đến có thể sẽ bị Từ Thăng trừng mắt, vẫn bỏ qua suy nghĩ này.

Nói là chạy bộ sáng sớm, Từ Khả Du lại dậy khá muộn.

Thang Chấp đã xuống lầu, đợi từ bảy giờ đến tám giờ, cô mới mặc một bộ đồ thể thao màu hồng, tóc cột đuôi ngựa, đi xuống lầu.

Hai người bắt đầu chạy từ ven hồ, chạy được hai mươi phút, một chàng thanh niên cũng chạy bộ buổi sáng đi tới.

Chàng thanh niên này giống Từ Thăng ba phần, nhưng ngũ quan không sắc sảo như Từ Thăng, cũng thấp hơn Từ Thăng một chút.

Hắn nhìn Từ Khả Du và Thang Chấp, đầu tiên là ngẩn người, gọi Từ Khả Du một tiếng, sau đó chạy đến trước mặt bọn họ, im lặng đánh giá Thang Chấp mấy giây, nghiêng đầu cười nói với Từ Khả Du: “Khả Du, anh trai em không có thời gian, mà sao em cũng không dẫn (người yêu) tới cho anh xem.”

Từ Khả Du cười với anh ta, không tiếp lời.

Chàng thanh niên giống như đã biết rõ tính cách Từ Khả Du, tự biên tự diễn: “Cũng sắp kết hôn rồi mà còn thẹn thùng sao.” đọc wattpad coi chừng học ngu

Hắn không nói chuyện với Thang Chấp, vờ như là không nhìn thấy Thang Chấp, chỉ phất tay với Từ Khả Du, rồi tiếp tục chạy về phía trước.

“Đó là anh họ của em…” Từ Khả Du nhỏ giọng nói với Thang Chấp, “Là con trai của bác cả.”

Thang Chấp gật đầu, rồi quay đầu liếc một cái, phát hiện chàng thanh niên lấy điện thoại ra, hình như đang gõ điện thoại. đọc truyenfull coi chừng bị ngu

Trong quá trình chạy bộ tiếp sau đó, Thang Chấp gặp được không dưới năm người thân của Từ Khả Du cũng chạy bộ, biểu hiện y như chàng thanh niên kia, chào hỏi với Từ Khả Du, và cũng làm như không thấy Thang Chấp.

Giống như Thang Chấp là một người dị dạng mọc ra cái đầu từ trong bình hoa của đoàn biểu diễn xiếc thú.

Những người láo nháo ồn ào đi đến bên cạnh Thang Chấp liền bất động, hai chân như bị đóng đinh trước sân khấu của Thang Chấp, chỉ dám dùng khóe mắt liếc cậu.

Có thể là vì bình thường không thích vận động, không được bao lâu, Từ Khả Du chạy không nổi nữa.

Thang Chấp cùng cô quay về, đi được mấy bước, Từ Khả Du không muốn đi nữa, muốn Thang Chấp cõng, Thang Chấp cũng cõng.

Thời tiết oi bức, khí áp rất thấp, Từ Khả Du ôm cổ cậu, nặng nề đè lên lưng Thang Chấp.

Đi được vài bước, anh họ của Từ Khả Du dẫn theo một đám quần chúng, giống như đang đi bộ tập thể dục, lớn tiếng cười hi hi ha ha, nhìn thấy Thang Chấp cõng Từ Khả Du, cả tập thể liền im bặt.

Một đứa con gái khá cao dẫn đầu cười trước, cô cười ngửa tới ngửa lui, la lên với Từ Khả Du: “Khả Du, khi nào chỉ em cách ‘cưỡi’ chồng nha!”

Từ Khả Du hình như có hơi căng thẳng, ôm chặt Thang Chấp, vùi mặt vào khe hở cánh tay, không ngẩng đầu cũng không trả lời.

“Anh còn chưa cõng vợ anh bao giờ nữa đấy!” Anh họ cũng cười phá lên.

Tiếng cười đùa của nam nam nữ nữ vang vọng trong đường núi, Thang Chấp quay đầu liếc một cái, còn nhìn thấy có người lấy điện thoại chụp bọn họ.

Thang Chấp cõng Từ Khả Du, lặng thinh đi về phía trước, đi một đoạn ngắn, cảm thấy Từ Khả Du đang run rẩy, liền nhẹ nhàng nói với cô: “Đừng sợ.”

Cậu cũng không biết mình cõng Từ Khả Du đi bao lâu. Khi nhìn thấy căn nhà kiểu Tây, hai chân và lưng cậu đều ê ẩm, trước mắt tối sầm.

Quản gia đứng nghiêm ở cửa, thấy hai người xuất hiện, lập tức chạy bước nhỏ đến gần bọn họ.

Không thể nói rõ là bị làm sao, khoảnh khắc nhìn thấy căn nhà, Thang Chấp đột nhiên nảy sinh một thứ cảm giác không yên lành, nhưng cánh tay quàng chặt cậu của Từ Khả Du cũng buông xuống rồi.

Giống như cậu và Từ Khả Du là những đứa trẻ ở thời chiến, đang chơi vui vẻ thì gặp phải tập kích trên không.

Về lại vùng trời mà anh trai Từ Khả Du cai quản, bọn họ mới được an toàn.

Thang Chấp nghĩ Từ Thăng có thể rất dửng dưng, nhưng cũng đáng tin cậy, sự hờ hững và khinh miệt của anh, ít nhất cũng không thật sự khiến người khác tổn thương.

Chập tối, Từ Thăng về nhà.

Hiếm khi anh về dùng cơm, các món trên bàn ăn bỗng dưng ngon lành một cách kỳ lạ.

Sau khi ăn cơm xong, Thang Chấp phải cùng Từ Khả Du ra ngoài thử áo cưới. Hôn lễ của bọn họ cũng khá gấp rút, không kịp đặt may áo cưới từ đầu, nên đã hẹn tối nay đi thử áo cưới may sẵn ở tiệm, rồi mới thêm thắt theo yêu cầu riêng của cô.

Lúc ăn tráng miệng, Từ Khả Du bỗng nhiên ấp úng hỏi Từ Thăng: “Anh hai ơi, tối nay anh có bận gì không? Có thể cùng bọn em đi thử áo cưới không?”

Từ Thăng nghe Từ Khả Du nói xong, lập tức liếc Thang Chấp, giống như là đang hoài nghi đây là trò quỷ của Thang Chấp.

Thang Chấp cực kỳ oan uổng, cả ngày nay cậu không hề nhắc tới chuyện này với Từ Khả Du, tất cả đều do Từ Khả Du đột ngột đưa ý kiến.

Để thanh minh cho mình, cậu nói với Từ Thăng bằng khẩu hình: “Không phải tôi.”

Từ Thăng hình như khó mà tiếp nhận phương thức trao đổi tin tức giữa Thang Chấp và anh, khinh thường cau mày, rồi dời mắt đi, không biết có tin cậu hay không, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.

Vào thời điểm hoàng hôn, bọn họ tới tiệm áo cưới trong trung tâm thành phố.

Tiệm áo cưới nằm ở cổng một trung tâm thương mại, cửa thủy tinh rất sáng, bên trong tủ kính treo rất nhiều bộ lễ phục, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng lên chúng, mô phỏng giấc mơ ngọt ngào của cô dâu chú rể.

Chủ tiệm đứng ở cửa đón bọn họ, kiểu dáng Từ Khả Du chọn đã treo trong tủ. Cô nhân viên dẫn Từ Khả Du đi vào, kéo tấm rèm vừa dày vừa nặng, Từ Thăng và Thang Chấp ngồi hai đầu sô pha im lặng.

Sô pha rất dài, Từ Thăng lấy laptop ra xem tài liệu, Thang Chấp thấy anh không để ý đến mình, cũng cúi đầu lấy điện thoại ra xem tin tức.

Thang Chấp vừa mở ra một tin về thú cưng, định đọc thật kĩ, lại nghe thấy tiếng Từ Thăng: “Sáng nay hai người gặp phải Từ Minh Ngô à?”

Qua một lúc, Thang Chấp mới nhận ra người Từ Thăng hỏi là ai, cậu xoay mặt lại nhìn Từ Thăng, ánh mắt anh nhìn chằm chằm tấm rèm nhung mà Từ Khả Du ở trong đó, màn hình laptop đã tối rồi.

“Phải.” Thang Chấp nói.

“Cậu cõng nó về?” Từ Thăng lại hỏi.

Thang Chấp không biết Từ Thăng biết được bao nhiêu, cũng không biết bản thân nên nói bao nhiêu, chỉ nói: “Ừm, cô ấy nói mệt, muốn cõng.”

Từ Thăng có hơi cảnh giác, hỏi: “Không làm nó ngã chứ.”

Thang Chấp không nghĩ Từ Thăng lại không tín nhiệm cậu đến vậy, lập tức phủ nhận, lại buột miệng nói ra một câu: “Nhưng mà Từ tiểu thư nhìn có vẻ gầy, khi cõng lại thấy khá nặng.”

Từ Thăng vẫn chưa kịp cảm động vì nỗ lực của Thang Chấp, lạnh lùng nói: “Chắc vấn đề không phải ở cân nặng của nó đâu.”

Thang Chấp nhịn không được mà bật cười, cậu cảm thấy con người Từ Thăng cực kỳ bao che khuyết điểm, lòng hiếu thắng cũng quá mạnh, cậu giơ tay đầu hàng: “Thôi được.” Rồi nói: “Là sức tôi yếu.”

Từ Thăng nhìn Thang Chấp, giống như đang nghĩ gì đó, qua một lúc lại đột nhiên nói với cậu: “Nó thử áo cưới xong, cậu nhớ phải khen nó.”

Lúc Từ Thăng nói chuyện khóe miệng anh rất bằng phẳng, không nhìn ra cảm xúc như thế nào.

Có thể là vì Từ Thăng đối xử với ai cũng lãnh đạm, không có lúc nào muốn tiếp xúc với Thang Chấp, giờ phút này lại trở thành một người anh trai muốn quan tâm em gái có lòng nhưng không có lực, Thang Chấp cảm thấy rất buồn cười.

Thang Chấp ngoại trừ người mẹ đang ở trong trại giam, thì không còn người thân nào khác, sau khi mẹ vào tù, Thang Chấp chưa có lúc nào tận hưởng cảm giác được người ta yêu thương.

Cậu bị đuổi học, không dám nói với mẹ, từ ngày thôi học đó, lần nào đến trại giam, đều phải bịa ra cuộc sống đại học của mình, đi ra biển đánh cá thì phải nói là nhận học bổng đi nước ngoài trao đổi, phơi nắng đen da thì nói là mặt trời Cali quá nóng.

Cậu cảm thấy mệnh tốt mệnh xấu chỉ là một loại siêu hình, mà bệnh tâm thần của Từ Khả Du càng giống như một loại bệnh phú quý, mắc bệnh liền được người ta quan tâm, với những nguyện vọng bất hợp lý, cũng có người nghĩ cách thay cô hoàn thành.

Từ Thăng vẫn còn nhìn Thang Chấp, giống như cảm thấy bất mãn khi Thang Chấp mãi không trả lời, Thang Chấp liền đáp Từ Thăng: “Được.”

Yêu cầu của Từ Thăng luôn rất cao, bởi vậy trong lúc đợi chờ, Thang Chấp lập tức nghĩ sẵn trong đầu những câu khen ngợi, chuẩn bị lát nữa Từ Khả Du bước ra sẽ sử dụng.

Chỉ là không biết tại sao, rèm còn chưa kéo ra, Thang Chấp đã thất thần, lại quay về xem tin tức.

Lúc Từ Khả Du mặc chiếc váy cưới màu trắng bước ra, tin về thú cưng Thang Chấp vẫn chưa xem xong.

Thấy Từ Thăng ở một bên hắng giọng nhắc nhở, cậu giật mình ngẩng đầu, theo bản năng nói với Từ Khả Du: “Em đẹp thật đấy, cứ như tiên nữ giáng trần.”

Từ Khả Du và cô nhân viên đều cười rộ lên, Thang Chấp có hơi xấu hổ, lại thêm một câu: “Bộ này rất hợp với em.”

Từ Khả Du mím môi, nói: “Vẫn còn mấy bộ nữa.”

“Vậy thử thêm mấy cái khác đi…” Thang Chấp thuận theo cô, “Chắc sẽ có bộ hợp với em hơn.” Từ Khả Du gật gật đầu, cô nhân viên lại kéo rèm lại.

Trong lòng Thang Chấp không yên, liếc Từ Thăng một cái, Từ Thăng cũng nhìn cậu, ánh mắt có chút không vui: “Khoa trương quá rồi.”

“Thật qua loa.” Từ Thăng lại đánh giá.

“Tôi nói thật lòng mà…” Thang Chấp giải thích, hỏi Từ Thăng, “Chẳng lẽ Từ tổng không thấy Từ tiểu thư đẹp sao?”

Từ Thăng không nói nữa, Thang Chấp lại cười cười với anh, nói: “Tôi thấy Từ tiểu thư đẹp một cách đặc biệt.”

Cậu nhìn thấy Từ Thăng nhếch khóe miệng, không nói gì, cậu nhất thời nhanh miệng, hỏi Từ Thăng: “Từ tổng không tin tôi sao?”

Từ Thăng lúc này mới liếc cậu một cái, qua một lúc, khép lại tạp chí trong tay, có vẻ không vui gì lắm, nói: “Từ Khả Du so với cậu, quả thật có độc đáo hơn một chút.”

Thang Chấp không hiểu rõ ý trong lời Từ Thăng, không biết Từ Thăng là nói cậu xấu hay là nói cậu không đủ đặc biệt, chỉ biết là mình tự khiến mình mất mặt.

Nhưng mà mấy ngày trước cậu đã được gặp luật sư Chung, tâm trạng rất tốt, lúc này cũng không tức giận, làm bộ như không nghe thấy lời châm chọc của anh, chuyên chú nhìn anh, thấp giọng nói: “Từ tổng, hai ngày nữa tôi muốn đi thăm mẹ tôi. Đã lâu chưa đi rồi, sợ bà ấy lo lắng.”

Từ Thăng lại cầm lên một tờ báo, đọc xong trang đầu, mới nói với cậu, vẫn không ngẩng đầu lên: “Đợi đám cưới kết thúc.”

Không biết có phải ảo giác hay không, Thang Chấp cảm thấy bầu không khí bây giờ thoải mái hơn một chút so với lúc Từ Khả Du có mặt, không quá áp lực. Nhưng Thang Chấp rất am hiểu mua vui trong cái khổ, Từ Thăng lại lặng thinh lật báo, càng khiến cậu cảm thấy có lẽ là ảo giác.

Không lâu sau, Từ Khả Du thay xong một bộ váy khác, rèm được kéo ra.

Sự thoải mái mà Thang Chấp suy tưởng giống như sương mù sáng sớm, lặng lẽ tan biến không còn bóng dáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.