Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi

Quyển 2 - Chương 100: Bách Khí (7)




Thành phố về đêm vĩnh viễn khác xa những đêm tối khác, ánh đèn lóe sáng, đèn neon rực rỡ, thế nhưng có biết bao nhiêu sự giả dối được chôn vùi dưới vẻ rực rỡ này, chậm rãi mục nát theo thời gian.



“Bên điện ảnh vẫn thuận lợi chứ?” Người đàn ông ngồi ngay ngắn trên ghế, tay nâng một ly rượu đỏ.

“Ừ, rất tốt. . .” Hơi thấp thỏm mở miệng.

“Không phải em mời tôi tới tìm hiểu xem sao sao? Tôi có thời gian.”

“Ừm, anh Nam Thần anh bận quá nhiều rồi, hay là khỏi tới đi, sẽ rất vất vả cho anh!” Cơ thể không tự giác mà run lên một cái.

“Hửm?” Người đàn ông khẽ nhíu mày thật nhẹ. Hai ngày trước đó còn đòi anh tới đoàn làm phim, sao lại thay đổi chủ ý nhanh chóng như thế chứ?

Nam Thần khó hiểu.

Thật ra anh biết Đỗ Vũ mời anh tới đó xem xét chỉ vì muốn làm nổi bật địa vị của mình mà thôi, vì Đỗ Tình anh đều cố gắng hết sức chiều theo ý của cô.

Chuyện say rượu là anh có lỗi, anh có thể cố gắng hết mức bù lại cho cô. Đỗ Vũ muốn thuận lợi, anh bố trí nhân vật cho cô, cho cô người đại diện tốt nhất, tài nguyên tốt nhất, nhưng mà anh chắc chắn sẽ không yêu cô.

Giờ phút này Đỗ Vũ đang lo lắng Nam Thần sẽ tới đoàn làm phim thật, cô ta sợ anh nhìn thấy Lê Thu.

Trải qua mấy ngày nay, nhìn Lê Thu diễn xuất, Đỗ Vũ cảm thấy Lê Thu thật sự rất giống Đỗ Tình, nếu không phải Đỗ Tình đã chết thật, cô ta thực sẽ cho rằng Lê Thu là do Đỗ Tình phẫu thuật thẩm mỹ mà thành.

“Tóm lại cô nên biết quý trọng đạo diễn Tạ và bộ điện ảnh này, lần sau rất khó có được cơ hội tốt như thế.” Nam Thần nói, kỹ thuật diễn của Đỗ Vũ thật sự không thể so với Đỗ Tình.

“Vâng, cám ơn anh anh Nam Thần!” Đỗ Vũ cười duyên, hệt như cô con gái ngoan ngoãn.

Không thể không nói, nếu Đỗ Vũ chịu lấy bản lĩnh làm bộ làm tịch khi đứng trước mặt Nam Thần đi đóng phim, cô ta tuyệt đối có thể là ảnh hậu.

Đoàn làm phim 《 Phong Thần 》 vẫn đang trong khí thế hừng hực tiến hành quay phim, tiến trình quay phim của Lê Thu rất thuận lợi, cực ít NG, cho dù thỉnh thoảng Tạ Tông có hô cắt thì cũng là vì màn ảnh quay phim có chút khuyết điểm nhỏ.

“Lê Thu, có thật là trước kia em chưa từng diễn qua không vậy?” Chu Kha thật sự không tin đây thật sự là lần đầu Lê Thu ** làm phim.

“Anh Chu, em cũng nói nhiều lần rồi mà, thật sự là trước kia em chưa từng quay phim điện ảnh lần nào!” Từng quay thì có nhưng đó đã là chuyện của kiếp trước rồi.

“Được rồi được rồi, thật sự là Trường Giang sóng sau đẩy sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát ah!” Chu Kha giả vờ than thở.

“Anh Chu lại nói đùa!” Lê Thu cũng không tự chủ được mà cười rộ lên. Chu Kha là một người không hề có thói tự đại, người đã hơn bốn mươi nói chuyện hài hước lại có trí tuệ. Bà xã của anh cũng từng là diễn viên có thực lực trong showbiz, sau khi kết hôn với Chu Kha thì rời khỏi vòng showbiz giúp chồng dạy con, hiện giờ con Chu Kha cũng đã ba tuổi rồi.

“Bà xã tôi rất thích bộ 《 Tình yêu khuynh thành 》 của em, tôi nói với cô ấy hiện tại em đang diễn chung với tôi, cô ấy muốn mời em tới nhà chơi một chút.” Nói đến bà xã trong mắt Chu Kha hiện lên chút tình cảm dịu dàng, “Em xem thế nào?”

“Đương nhiên là được ạ, em thật là không thể chờ đợi được rồi!” Lê Thu cực kỳ vui vẻ đáp ứng lời mời này, Chu Kha từng mang món sườn lợn chiên dầu do bà xã làm tới đây, hương vị thật sự rất tuyệt.

“Vậy thì tốt quá, không bằng liền hôm nay đi, còn có một cảnh quay nữa là xong rồi, vậy sau đó tới nhà anh luôn đi!” Chu Kha suy nghĩ một chút về tiến trình quay phim hôm nay, rồi mới nói.

“Anh Chu vậy mà không mời em đi sao?” Giang Giai Hành nhìn hai người đứng nói chuyện cũng sáp lại, anh cũng muốn đi nếm thử tài nấu nướng của bà xã anh Chu đó, “Anh Chu trọng nam khinh nữ ah!” (Lin: k hiểu sao chỗ này lại là “trọng nam khinh nữ”, theo mình đáng lí nó phải là “trọng nữ khinh nam” chứ nhỉ, cơ mà bản raw thế nào thì mình làm thế ấy vậy :V.)

“Được, cũng không thiếu phần cậu đâu!” Chu Kha ghét bỏ mà nhìn ảnh đế chơi xấu bày trò làm nũng trước mặt, “Ai có thể ngăn cản cậu kia chứ!”

Vì thế sau khi tan diễn, ba người xuất phát tới nhà Chu Kha.

Biệt thự của Chu Kha nằm ở khu biệt thự nghệ sĩ nổi danh, bởi vì trình độ bảo an rất tốt, cho nên mới có rất nhiều nghệ sĩ lựa chọn sống ở nơi này.

“Đẹp!”

Mới mở cửa ra Lê Thu liền cảm nhận được một cơn gió nhẹ thổi qua, ngay sau đó chân cô đã bị ôm lấy.

Vừa cúi đầu đã thấy, một bé con trắng trẻo với khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vô cùng.

“Tiểu Mập Mạp!” Giang Giai Hành bế cậu nhóc lên, cười xấu xa rồi bẹo hai má phấn trắng nõn nà phúng phính của bé, “Một thời gian không gặp nhóc lại béo lên rồi! Heo mập nhỏ!

“Chú mới là heo mập!” Cậu bé tức giận kháng nghị, “Thả cháu xuống dưới, không cho chú ôm, chú hư hỏng!”

“Không lễ phép, có phải muốn bị đòn rồi không!” Chu Kha vỗ ** một cái.

“Cháu muốn chị xinh đẹp ôm!” Chu Minh Vũ cố gắng vươn tay rướn tới chỗ Lê Thu.

Lê Thu đón lấy nhóc con mập mạp này, ôm hơi phí sức, thật sự là nhóc này hơi bị nặng mà.

“Chị chị, sau này gả cho em nhé!” Chu Minh Vũ hôn một cái lên mặt Lê Thu, “Đây là nụ hôn đính ước á. . .!”

Lê Thu thoáng cái bị hù rồi, nhóc này mới . . . ba tuổi thôi đó. . .

“Tiểu Vũ, mau xuống đây! Còn nữa một lát ba con thật sẽ đánh con đó!” Lâm Tuệ đi tới, dù đã gần bốn mươi tuổi, phong thái bà xã Chu vẫn hệt như cũ, minh diễm trang nhã.

Cô mỉm cười chào hỏi mọi người, lại ôm Chu Minh Vũ xuống.

“Lê Thu, chào em, chị thực rất thích bộ phim truyền hình của em!” Lâm Tuệ kéo tay Lê Thu ngồi xuống ghế salon, “Chị làm rất nhiều đồ ăn, lát nữa em nhất đinh phải nếm thử hết, xem xem có hợp khẩu vị không!”

“Vâng, đã làm phiền chị Tuệ rồi!” Lê Thu hơi thẹn thùng cười.

“Khách sáo cái gì!”

“Thu!” Tiểu Minh Vũ bổ nhào vào đùi Lê Thu, một đôi mắt to đen bóng ngập nước nhìn cô.

“Tên nhóc này vừa thấy con gái người ta xinh đẹp liền chạy tới bày tỏ tình cảm rồi!” Lâm Tuệ bất đắc dĩ nói,”Nụ hôn đính ước kia của con đã tặng đi mấy trăm cái rồi hửm!”

“Mẹ nói bậy!” Tiểu Minh Vũ rất nghiêm túc nhìn Lê Thu, “Lần này con thật nghiêm túc đấy!”

“Mấy lần kia của con có lần nào không phải nghiêm túc!” Lâm Tuệ không chút khách khí mà phá gỡ đài diễn của bé cưng.

“Con còn nhỏ, cô lớn hơn con rất nhiều, chỉ sợ sau này con chê cô già rồi mà thôi!” Lê Thu kiên nhẫn ôm tiểu Minh Vũ.

“Sẽ không, con thích chị Thu!”

“Vậy chờ khi con lớn bằng cô Thu rồi hãy nói có chịu không!” Lê Thu cũng hôn nhẹ lên khuôn mặt cậu bé.

“Được!” Tiểu Minh Vũ tưởng thật gật gật đầu

Những người khác đều tức cười nhìn một lớn một nhỏ đùa giỡn với nhau.

Theo sau đó Lê Thu và Giang Giai Hành phối hợp xếp gỗ, ghép hình với cậu bé.

Giang Giai Hành chơi đùa từ nhỏ tới giờ, với mấy thứ này có thể nói là quơ tay là xong. Lê Thu quả thật không giỏi chút nào, khi còn bé cô sống ở cô nhi viện rất ít khi có được một món đồ chơi, mà lúc lớn rồi lại không thể chơi được nữa.

Tài nấu nướng của Lâm Tuệ quả thật rất tốt, tiếp đãi mọi người một bàn lớn.

“Lê Thu, tới nếm thử món cá kho tàu chị làm!” Lâm Tuệ gắp một miếng cá lớn trong mâm đưa tới trước mặt Lê Thu, “Giai Hành cũng đừng khách khí, ăn nhiều một chút đi!”

“Đương nhiên em sẽ không khách khí gì rồi!” Giang Giai Hành gắp một cái chân gà chiên vào chén, sau đó nhận lấy ánh nhìn chằm chằm của tiểu Minh Vũ.

“Được rồi, con cũng ăn đi!” Lâm Tuệ gắp chân gà chiên còn lại tới trước tiểu Minh Vũ, chuẩn bị giúp cậu bé, để tự cậu lấy thìa xúc ăn.

Bữa cơm này ăn đến độ vừa lòng thỏa ý.

“Thu, sau này vẫn phải tới nữa đó. . .” Tiểu Minh Vũ lưu luyến kéo Lê Thu.

“Được!” Lê Thu cười đáp ứng.

Giang Giai Hành lái xe tới, anh hăng hái đưa Lê Thu về nhà.

Lúc này hai người còn không biết trong góc tối có vài ánh đèn flash thoáng lóe lên chụp hình bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.