Lên Đại Học, Tôi Gặp Phải Giảng Viên Hách Dịch

Chương 55: 55: Độ Người Độ Mình




Editor: Đào Sindy

Phùng Niệm về chỗ tú nữ thu dọn, sau đó dọn sang Trường Hi cung.

Hoàng Thượng cũng không ở thêm, Nhu Phúc cung chỉ còn mẫu tử Mẫn phi. Mặc dù thấy toàn bộ quá trình, Mẫn phi vẫn không hiểu, lúc này trong đầu nàng ta hỗn loạn: "Từ khi Hoàng Thượng đăng cơ đến nay, chưa từng làm chuyện hoang đường như thế, lúc đầu đợi đến tuyển chọn mới giữ lại bảng tên của nàng, sao không kịp chờ đợi như vậy?"

Nhị Hoàng tử cũng hoảng hốt, nghe nói như thế đúng là có chút kì lạ nói: "Phùng Mỹ nhân dáng dấp tốt như vậy, phụ hoàng thích cũng không lạ mà."

Sau khi Mẫn phi nghe xong không thể tin được!

" Vừa rồi con nói với bản cung, nàng tâm địa lạnh lẽo cứng ngắt không phải cô nương tốt."

Nhị Hoàng tử suy nghĩ, hắn nghe Thế tử Khang Vương kể khổ tâm sau đó hồi tưởng lại mình vốn muốn xem thử dáng vẻ của nữ nhân ham mê hư vinh kia, kết quả nhìn đến mê mẩn, bị câu đến mất hồn. Khi ấy, trên mặt Nhị Hoàng tử cũng có chút không nhịn được, ngượng ngùng đánh mặt mình giảng hòa: "Ta chỉ nói dáng dấp nàng tốt, chứ không nói nàng là người tốt."

Lời này Mẫn phi cũng không thích nghe, xì khẽ, nói: "Mỹ nhân trong cung còn thiếu sao? Bản cung thấy nàng chỉ thường thôi, luận tướng mạo, Lệ phi nàng còn không bằng? Tĩnh tần nhìn còn đẹp hơn nàng."

Nhị Hoàng tử không nhớ được tôm tép, Lệ phi và Tĩnh tần phân vị cũng được coi là cao, sao hắn lại không biết?

Nhị Hoàng tử không đồng ý với cách nói này, cho rằng trong lòng mẫu phi không không thoải mái mới có thể mở mắt nói lời bịa đặt, thật ra nàng ta muốn giẫm Phùng Mỹ nhân hai cước.

Không chỉ như thế, hắn sinh ra hoài nghi với Bùi Trạch, Nhị Hoàng tử biết Bùi Trạch do dự giữa hai nữ nhi phủ Lại bộ Thượng thư thật lâu. Trong lòng Bùi Trạch thích Phùng Niệm hơn, nhưng Phùng Niệm từ khi còn bé đã không có nương, trong phủ không khác gì kẻ ngoài lề. Kế mẫu Từ thị đối với nàng chưa đến mức cay nghiệt, nhưng cũng không tốt, phụ thân Phùng Khánh Dư càng không nói, tâm tư không ở trên triều thì cũng trên người nhi tử, đối với thứ nữ Phùng Hi còn có chút yêu thương, chạm mặt trưởng nữ không được bao lâu... Bùi Trạch lo lắng hắn ta cưới Phùng Niệm không chiếm được giúp đỡ của phủ Lại bộ Thượng thư, cho nên rất xoắn xuýt.

Trước đó Nhị Hoàng tử không cảm thấy kì lạ, sau khi thấy tận mắt Phùng Niệm, hắn thật không nghĩ ra.

Các nam nhân truy cầu quyền thế cũng chỉ vì tiền tài mỹ nhân, sao một mỹ nhân như thế đưa đến trước mặt hắn ta, hắn lại còn do dự xoắn xuýt? ?

Muốn mượn thế còn có cách khác, thần tiên phi tử như thế mà bỏ lỡ, hẳn là tiếc nuối lắm đây?

Bùi Trạch thật là ngu.

May Nhị Hoàng tử không nói lời trong lòng ra, nếu không thì Mẫn phi sẽ hộc máu.

Ở hoàng gia, sinh được nhi tử còn nuôi lớn không hề dễ dàng, nàng ta cực khổ lắm mới nuôi đến mười bốn tuổi, kết quả thấy một tú nữ đã bị mê muội.

May mắn Mẫn phi không biết suy nghĩ của hắn, đối với việc Phùng Niệm được phong Mỹ nhân ngay tại cung của mình, nàng nghĩ rất phức tạp, nhưng dù sao chỉ là Mỹ nhân, cũng không tạo ra uy hiếp gì.

Mẫn phi nghĩ chỉ cần việc này truyền ra, mấy Mỹ nhân hoặc là Tiệp dư Chiêu nghi còn lại chắc chắc sẽ coi nàng là cái đinh trong mắt, đằng sau sẽ làm gì, chờ xem.

Nàng ta chỉ nghĩ đến đó, không để ý đến tiếp theo.

Việc này truyền ra, rất nhiều nữ nhân trong cung đều ghen ghét điên lên quả không sai, muốn tìm Phùng Niệm gây phiền phức cũng rất đúng, các nàng thuận tiện ghi hận lên Mẫn phi, cảm thấy Hoàng Thượng sắc phong nàng tại Nhu Phúc cung, việc này không liên quan gì đến Mẫn phi ư?

Không thể nào!

Người là Mẫn phi gọi đến.

Trùng hợp như vậy, đi qua liền gặp được Hoàng Thượng.

Trùng hợp như thế, Hoàng Thượng còn chọn trúng nàng, sắc phong Mỹ nhân ngay tại chỗ ngay cả quy củ tổ tông truyền lại cũng không để ý. Đã sắc phong Mỹ nhân, còn ban cho Trường Hi cung, chủ vị Trường Hi cung trống không, nàng sống càng thoải mái?

"Nô tỳ biết Phùng Mỹ nhân này, nàng là đích trưởng nữ của Lại bộ Thượng thư, thân phận không thấp, nhưng kiếm ăn trong tay kế mẫu."

"Người là kế mẫu nuôi, trái lại Mẫn phi lót đường cho nàng?"

"Nương nương đừng nóng vội, nghe nô tài nói. Lúc mẫu thân Phùng mỹ nhân còn sống quan hệ rất tốt với Khang Vương phi, ngài ngẫm lại Khang Vương phi và Mẫn phi nương nương là biểu tỷ muội!"

"Ngươi nói có lý, nhưng bản cung vẫn cảm thấy không đúng. Mẫn phi không phải kẻ ngốc, coi như Khang Vương phi thiện tâm vì Phùng Thị cầu xin đến trước gót chân nàng, nàng ta dựa vào đâu giúp một mối nguy hại cùng chung dưới tàng cây chứ? Bây giờ Phùng Mỹ nhân là Mỹ nhân không sai, nhưng chỉ cần Hoàng Thượng thích nàng, sớm muộn sẽ thăng lên."

Ma ma suy nghĩ, nói: "Có thể nàng ta không ngờ tới."

"Có ý gì?"

"Nương nương nghĩ xem, nếu Phùng Mỹ nhân thật sự là diễm áp quần phương*, thanh danh sớm nên truyền khắp, thế nhưng ngay cả ngài cũng chưa từng nghe qua, điều này nói lên điều gì? Nô mới cảm thấy có phải Mẫn phi nương nương thuận tay bán một nhân tình, nàng ta không nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy."

*đẹp điên đảo, lấn át tất cả.

"Ngươi nói là người này trời xui đất khiến khiến Hoàng Thượng đối khẩu vị? Mẫn phi cũng không ngờ tới chuyện lại biến thành thế này? Mẫn phi bị tức chết?"

Trong cung không ngừng có người nghị luận, ngoài cung cũng như thế.

Sơ tuyển mới qua bao lâu? Tuyển chọn còn cần một khoảng thời gian nữa, trong cung lại có thánh chỉ truyền đến, nói nữ nhi của Phùng Thượng Thư rất được Thánh tâm, được chọn làm Mỹ nhân ban thưởng ở trắc điện Trường Hi cung.

Nhận lấy thánh chỉ, Phùng Khánh Dư mù mịt.

Thái giám truyền chỉ luôn miệng tươi cười, trong lòng Từ thị khó chịu cực kỳ, bà ta cảm thấy khó chịu đến độ không còn ra dáng vui vẻ được nữa, để quản gia cầm bạc đuổi thái giám truyền chỉ đi.

Chờ trong phủ không còn người khác, lúc này Từ thị mới nhìn về phía Phùng Khánh Dư: "Chuyện gì xảy ra vậy lão gia? Tài nhân mới tiến cung chưa đến hai ngày đã thành Phùng Mỹ nhân, hình như có chút không đúng?!"

Đương nhiên Phùng Khánh Dư biết không đúng, nhưng ông ta cũng mới nghe nói, không rõ ràng hơn Từ thị bao nhiêu.

Thấy ông cau mày nửa ngày không nói lời nào, Từ thị phán đoán: "Có phải được Hoàng Thượng sủng hạnh rồi không? Không thì làm sao sắc phong vào lúc này?"

Nghe vậy, Phùng Khánh Dư giận tím mặt.

"Nàng dám làm bại hoại thanh danh phủ Thượng thư? !"

Từ thị nhanh níu người lại: "Chỉ là đoán không nên tính, lão gia đừng tức giận!"

Phùng Khánh Dư suy nghĩ, cảm thấy rất có khả năng như vậy! Nói về sắc nữ nhi nhà mình không phải số một số hai, dáng dấp của nàng cho tên nhà quê nhìn thì còn ngạc nhiên, chứ Hoàng Thượng là Cửu Ngũ Chí Tôn, có mỹ nhân nào mà chưa hưởng dụng qua? Sẽ vì gặp nàng một lần mà không kịp chờ đợi sắc phong nàng làm mỹ nhân ngay à?

Điều đó không thể nào!

Chỉ có thể là Phùng Niệm giở thủ đoạn bò lên long sàng, Hoàng Thượng nể mặt phủ Thượng Thư nên sắc phong Mỹ nhân thôi.

Phùng Khánh Dư chỉ cảm thấy mặt mũi bị nàng làm mất hết, thấp giọng mắng: "Đồ vô liêm sỉ! Thật sự là đồ vô liêm sỉ!"

"Mặc kệ thế nào thì nàng đã là Mỹ nhân trong cung, lão gia đừng nói nữa, coi chừng người khác nghe thấy."

Biết được Phùng Niệm được phong Mỹ nhân, trong lòng Phùng Hi không thoải mái. Ngẫm lại, nàng ta vừa chiếm được Thế tử Khang Vương, Phùng Niệm không những không ở trong phủ làm oán nữ, còn thông qua tuyển tú tiến cung làm nữ nhân của Hoàng thượng... Cũng may nàng ta không tức giận, nghe mẫu thân Từ thị nói ra những lời kia, cảm thấy rất có lý!

Không phải tuyệt sắc nhân gian, Hoàng Thượng có thể chờ không nổi nạp nàng sao?

Như vậy thì mấu chốt nàng được sắc phong, còn có thể vì sao?

Nhất định là nhận sủng rồi.

Nghĩ đến Hoàng Thượng không phải thích nàng thật sự, chỉ vì cho phủ Thượng Thư mặt mũi mới hạ chỉ, trong lòng Phùng Hi thoải mái hơn. Thầm nghĩ tiến cung thì như thế nào? Thành Mỹ nhân lại ra sao? Trong cung phi tần vị trí thấp rất nhiều, thì có gì hiếm có?

Phùng Niệm hoàn toàn không biết người Phùng gia biên soạn ra nàng là người như thế, vừa rồi nàng chuyển vào Trường Hi cung, tuy là trắc điện, cũng rất rộng rãi, phòng bày biện tinh tế, nhìn ra được là cẩn thận sắp xếp.

Tổng quản Thái giám ở trong viện, cao giọng nói: "Người xem còn thiếu cái gì chỉ cần phân phó, mấy nô tài này đặc biệt đến hầu hạ ngài, đều là người an tâm."

Phái tới phục vụ cận thân có một ma ma, hai cung nữ, còn có mấy tiểu thái giám có thể sai sử.

Phùng Niệm nhớ tên, lấy bạc đuổi tổng quản thái giám đi, trở lại trong phòng nhớ tới cuộc gặp vừa rồi, còn cảm thấy không chân thực.

Các tỷ tỷ trong group họa thủy trò chuyện thân thiện, Bao Tự đắc ý kỹ năng của nàng dùng tốt, Tây Thi nhịn một bụng lời nói không biết nên nói từ đâu, chỉ có thể đồng tình với triều Đại Chu. Lữ Trĩ gia nhập group cũng hai ngày rồi, cảm thấy mình không hợp. Hai người kia đều là đầu sỏ gây họa, cười cũng có thể vong quốc, nhưng nàng thì sao? Nàng là Hoàng hậu khai quốc! Lữ Trĩ trông thấy những kỹ năng kia cảm thấy ngạt thở sâu sắc, Chu U vương và Ngô Vương Phù Sai còn có kẻ mới vừa rồi bị mê đến đầu óc choáng váng kia là tạo nghiệt gì vậy!

Bao Tự: "Ta và Tây Thi muội muội đã giúp chủ group một chút, muội chỉ nhìn thôi sao? @ Lữ Trĩ "

Tây Thi: "Lữ muội có kỹ năng gì?"

Thứ như kỹ năng, là căn cứ theo sự tích thành viên nhóm khi còn sống luyện ra, cũng có thể nói được tuyển vào đều không phải nhân vật đơn giản, tài nghệ, hào quang, kỹ năng chủ động và bị động không thể thiếu. Căn cứ nội dung nói chuyện trời đất trước đó, đều biết Lữ Trĩ khi còn sống là Hoàng hậu, chính xác là một Hoàng hậu dã tâm bừng bừng, nhưng cho tới bây giờ, nàng không công khai gì cả, cũng không biết người này sẽ có thứ gì.

Phùng Niệm: " Sở trường của Lữ tỷ tỷ không phải dạng tranh sủng, ta đoán kỹ năng của nàng chắc ở những phương diện như tầm nhìn chính trị, điều khiển người hay lời nói gì đó."

Bao Tự: "Vậy thì cũng phải phát một cái vào trong list của Niệm Niệm chứ, có chỗ ở còn có chỗ xem trò hay, nàng ngay cả một hồng bao cũng không nỡ."

Bao Tự: "Thông báo có nói chủ group có thể kick người, hay là kick nàng ra để kéo người khác vào."

Bao Tự vừa nói xong, Phùng Niệm lập tức thu được hồng bao mặc định từ Lữ Trĩ gửi tới, mở ra xem, là một kỹ năng xúi giục, trang bị lúc châm ngòi và xúi giục xác xuất thành công tăng cao trên diện rộng, là một thần kỹ loại bỏ đối lập, thích hợp dùng để thổi gió bên gối.

Phùng Niệm nói cám ơn Lữ Trĩ trong group, kỹ năng này tốt, nàng đúng lúc cần dùng đến.

Phùng Niệm đặt tâm tư bên trên, khiến nô tỳ trong phòng tưởng nàng đang thất thần. Trước khi Trần ma ma đến bị tổng quản thái giám dạy dỗ qua, biết Phùng Mỹ nhân là tân sủng của Hoàng Thượng, vừa rồi bà không dám nhìn kỹ, lúc này mới kịp nhìn. Chợt thấy không phải là sắc nước hương trời, nhưng được sinh ra tốt, nên nén lòng nhìn lần hai.

Mặc dù như thế, Trần ma ma vẫn chưa hiểu tại sao Hoàng Thượng phá hư quy củ vì Phùng Mỹ nhân, nhìn Phùng Mỹ nhân thế này, dự đoán mình cũng hồ đồ, sau khi được Đại tổng quản đưa vào phòng, không biết đang suy nghĩ gì, thất thần rất lâu.

Trần ma ma đi đến bên cạnh Phùng Niệm, thử dò xét nói: "Bình thường hôm nào có nương nương được phong, đêm đó Hoàng Thượng sẽ đến, có phải ngài cũng nên chuẩn bị?"

Phùng Niệm nghe thấy, mới cảm thấy khó giải quyết.

Đằng trước chỉ muốn làm sao hấp dẫn sự chú ý của Hoàng Thượng, đã quên mất vụ thị tẩm nay, đời trước nàng không có kinh nghiệm, thật không biết nên chuẩn bị gì.

Nghe Trần ma ma nói, chiếu quy củ trong cung, Hoàng Thượng sẽ chỉ bãi giá đến cung phi tần có địa vị cao, nếu lật thẻ lục phẩm Mỹ nhân Quý nhân gì đó, đều phái người truyền lời để tiểu chủ thu xếp thỏa đáng, rồi đi bộ đến tẩm cung Hoàng Thượng, xong việc lại cho thái giám khiêng đi.

Đãi ngộ của phi tần vị trí thấp, nghe quả thật ngạt thở.

Phùng Niệm rất muốn hỏi thăm Hoàng thượng và tám đời tổ tông nhà y, nhưng nàng vẫn nhịn được.

Lúc trời sắp tối, có công công bưng khay lục đầu bài đến ngự tiền, Hoàng Thượng tạm ngừng chuyện trong tay, liếc mắt, hỏi: "Sao không thấy thẻ bài của Phùng Mỹ nhân?"

"Hồi hoàng thượng, thẻ của Phùng Mỹ nhân chưa chế xong."

Hoàng Thượng cũng không làm khó gã, chỉ nói triệu Phùng Mỹ nhân thị tẩm.

Trên cơ bản, Phùng Niệm có tâm trạng y như lên đoạn đầu đài mà đến tẩm cung Hoàng Thượng, trong lòng nàng khẩn trương, sau khi vào trong không dám nhìn nhiều, còn ngại đường quá gần, đi chưa được mấy bước đã đến trước mặt Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng ngồi trên giường phủ vàng sáng, mượn ánh nến lật sách, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, sau đó đã ngửi được một mùi thơm.

Y buông sách đang cầm trong tay, tròng mắt nhìn về phía Phùng Mỹ nhân đang quỳ.

Quả nhiên vẫn xinh đẹp như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.