Lên Đại Học, Tôi Gặp Phải Giảng Viên Hách Dịch

Chương 31: 31: La Lối Khóc Lóc




“Anh nhất quyết không chịu nói cho em phải không?” Cô hỏi từ tốn, ánh mắt xen chút đau lòng.

Vây nên tim Ân Phùng cũng đau, còn có chút tủi thân. Anh ghì chặt gáy cô, để mặt cô càng gần mặt anh, khàn giọng nói: “Muốn biết thật?”

“Tất nhiên.”

Ân Phùng để cô tựa trong ngực, nói: “Có những lời nói ra rồi, chúng ta sẽ không quay trở lại được nữa, tất sẽ phải có người trả giá, em hiểu không?”

Vưu Minh Hứa chỉ im lặng vài giây, đáp: “Em muốn nghe, tất sẽ trả được.”

Ân Phùng mở rộng bàn tay ấn lên mặt cô, tư thế này làm cô hơi không thoải mái nhưng anh vẫn kiên trì. Anh nói: “Có biết ngày ở trên đỉnh núi với Cố Thiên Thành, lần cuối là Vưu Anh Tuấn, trước khi hôn mê anh đang nghĩ gì không?”

“Nghĩ gì?”

“Anh nghĩ, chỉ cần có thể tiếp tục được ở bên em, anh bằng lòng đánh đổi mọi thứ. Anh sợ mình sẽ quên em, cũng sợ sau khi tỉnh lại em sẽ không còn yêu anh. Đó mới là lúc anh sợ hãi nhất trong cuộc đời này, sợ hơn cả khoảng thời gian anh gặp nạn ở Quý Châu. Cảm giác bất lực đó hóa ra như một con dao cắm sâu trong tim anh.”

Vưu Minh Hứa thảng thốt, cô không biết…

“Anh nhớ lại hết rồi.” Anh nói, “Nhớ sự yêu thích không nói được thành lời khi lần đầu tiên gặp em. Nhớ mỗi ngày anh đều dè dặt từng li từng tí muốn làm em vui lòng. Em vui là anh vui, em không vui là anh nơm nớp lo sợ. Em quan tâm anh dù chỉ là chút ít, anh liền vui đến mất ngủ. Em hôn anh rồi lại đẩy anh ra, gạt anh rằng đó chỉ là một phần thưởng. Anh… hờ hờ, biết rõ là em coi thường anh nhưng vẫn cố gắng hết mình để một lần nữa có được “phần thưởng” từ em…”

Vưu Minh Hứa xót xa, còn cả mất mặt bèn hạ giọng nói: “Sao nào, anh định tính nợ cũ hả?”

“Nợ cũ sau này rồi tính.” Anh nói, “Anh muốn em biết, từng có một người, anh ta thực sự không phải ngốc đến thế, chỉ là yêu em một cách vô cùng hèn mọn. Vưu Minh Hứa, em có biết cảm nhận của anh khi vừa mới nhớ lại mọi chuyện không? Hóa ra ngay từ lúc bắt đầu, anh đã chẳng hề do dự giao hết trái tim chân thành cho em, em giẫm đạp cũng được, vứt bỏ cũng được, yêu thương cũng được, anh đều thấy ngọt như ngậm mật.”

Vưu Minh Hứa hoàn toàn không ngờ sẽ nghe được những lời này từ anh. Anh thừa nhận những điều này bằng sự kiêu ngạo của bản thân. Khóe mắt cô chẳng biết đã đỏ hoe tự bao giờ… Còn nói không tính nợ cũ, đây không phải nợ cũ thì là cái gì?!

Nào ngờ sau một hồi im lặng, anh nói với giọng châm chọc: “Tình cảm này anh từng nghe nói, nhưng không tin, cũng chưa từng gặp bao giờ. Ai ngờ lại rơi trúng đầu mình.”

Vưu Minh Hứa chua xót nhưng lại cười nham hiểm, nói: “Nói nghe hay như hát, dỗ em đấy à? Ai tin.”

“Không tin hả?” Ân Phùng nói, “Em đương nhiên là không tin. Vì em mãi mãi sẽ không yêu anh như anh yêu em.”

Vưu Minh Hứa đáp: “Chém, anh chém tiếp đi.”

Anh nắm chặt tay cô, nói: “Anh chém? Nếu có nửa chữ là giả, ngày mai anh ra đường sẽ bị kẻ trừng phạt giết chết.”

Vưu Minh Hứa: “…”

Anh nói tiếp: “Em không tin là vì em không mắc chứng paranoia.”

Tim Vưu Minh Hứa run rẩy.

“Vậy anh mắc sao?” Cô hỏi.

Ân Phùng cười nói: “Những ngày gần đây anh vẫn luôn không muốn nói, không muốn để em biết anh khôi phục trí nhớ, vì anh không biết phải khống chế tình cảm này thế nào. Nhưng may thay khoảng thời gian này anh đã dần thích ứng và tiếp nhận. Em cứ nhất quyết bắt anh phải nói ra lời? Vưu Minh Hứa, sau này em đừng mong còn đường lùi.”

Vưu Minh Hứa nói: “Tại sao?”

Ân Phùng nhẹ ôm cô, nói: “Biết gần đây lòng anh đang tính toán điều gì khi nhìn thấy em, nhớ tới em không? Anh thích em nhiều như thế, hiện giờ nhắm mắt lại là anh còn có thể cảm nhận được mùi vị đau đớn, bơ vơ của ngày trên đỉnh núi kia. Cho nên nếu có một ngày em thích người khác. Anh sẽ giết hắn. Nếu có một ngày, em định bỏ anh, anh sẽ dùng mọi thủ đoạn nhốt em lại. Nếu có một ngày em chết trước anh, anh còn có thể làm gì? Anh nghĩ tự sát không hề đáng sợ. Đời người đâu ai biết trước được điều gì, lòng người cũng vậy. Chỉ có như vậy, anh mới có thể bảo đảm hoàn toàn có được em.”

Vưu Minh Hứa không nói được thành câu. Lời anh nói bình tĩnh mà điên cuồng, nhưng cô biết, sau vẻ yên tĩnh, trầm ổn của anh là một linh hồn cố chấp và cô độc nhường nào.

“Đừng như vậy.” Cô nói.

“Đã như vậy rồi.” Anh nói, “A Hứa, em sợ không? Muốn trốn chạy không? Em luôn mong anh nhớ lại, nhưng anh của ngày trước không hề hay biết tình cảm này có nghĩa là gì nên cứ thế lao đầu vào lửa. Hiện giờ anh nhớ lại rồi, nhưng sẽ không giống Vưu Anh Tuấn yêu mà không cầu hồi đáp. Anh chính là một người ích kỉ, cố chấp, có lẽ còn rất trẻ con. Anh từng nói, ngày sau em chính là dục vọng của anh. Nhưng hóa ra không phải chỉ có vậy! Khi anh chìm trong vực thẳm, em là ánh sáng duy nhất của anh. Là em kéo anh bước khỏi bóng tối, anh từng nếm sự ấm áp và rạng ngời của em, sao có thể buông bỏ cho được? Em buộc phải ở bên anh mãi, chỉ ở bên một mình anh thôi.”

Nói xong những lời này, tâm trạng anh bắt đầu kích động, lật người đè cô xuống, tấn công trong im lặng.

Vưu Minh Hứa dùng hai tay bưng mặt anh, nói: “Anh phát điên gì thế? Bình tĩnh chút. Nghe em nói, em không sợ, vì em biết rõ anh là người thế nào từ lâu rồi. Vưu Anh Tuấn mới là bản chất của anh. Anh không hề ích kỉ, cũng không trẻ con. Anh là một người rất tốt, lương thiện, chính trực, dũng cảm, vất vả kiên trì bảo vệ tín ngưỡng của bản thân. Rất nhiều người đều không thể so bì với anh. Chỉ là anh đã dùng rất nhiều thứ để che khuất mình, bảo vệ mình mà thôi.

A Phùng, ngày tháng còn dài lắm. Em không hề muốn bỏ anh. Em muốn được bên anh mãi. Con người sống nên mới có tháng năm, em biết anh cố chấp, nhưng trên đời này nào có ai là tâm lý hoàn toàn bình thường? Có gì to tát đâu? Sẽ không ai bỏ đi, cũng không có ai sẽ phản bội, sẽ chết. Chỉ cần anh nghiêm túc với em, em cũng sẽ cố gắng hết sức ở bên anh, bảo vệ anh. Giống như… anh bất chấp tất cả để bảo vệ em khi còn là Anh Tuấn, được không?”

Ân Phùng gục đầu, không cho Vưu Minh Hứa nhìn biểu cảm của anh. Có lẽ đối với một người đàn ông như anh mà nói, bóc tách trái tim bản thân thế này vốn là một việc vô cùng khó khăn.

Thấy dáng vẻ anh, Vưu Minh Hứa mềm lòng, nói: “Anh muốn gì? Anh muốn gì, em đều cho anh.” Ngừng một lát, cô nói tiếp: “Ân Phùng, sau này em là của anh, anh muốn hôn thì hôn, muốn làm gì em đều làm cùng anh.”

Anh từ từ vùi đầu trong hõm vai cô, nói: “Hóa ra, đó không phải thích, không phải dựa dẫm, không phải điều gì khác. Đổi thành người khác không được, bất kỳ ai khác trên thế giới này đều không được. Anh chỉ yêu em, sùng bái em, nguyện chết vì em, chỉ cần em yêu anh. Chỉ cần em mãi mãi yêu anh.”

Vưu Minh Hứa lập tức rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Được.”

Hai người lặng lẽ ôm nhau rất lâu, sau đó anh bắt đầu hôn cô, im lặng mà nồng nhiệt. Cảm giác của Vưu Minh Hứa chính là, một loại hơi thở buồn bã mà dịu dàng tỏa ra từ anh như đang nuốt trọn lấy cô. Cô nghĩ, hóa ra anh nói không sai, hai người đều mở cửa trái tim thực sự là không còn đường lùi, từ nay chỉ có thể cùng tan xương nát thịt chìm trong vực sâu thăm thẳm.

Nhưng cô bằng lòng, luôn bằng lòng theo anh.

Về sau anh nói: “A Hứa, cùng anh.”

“Anh hôm nay… có thể thật chứ?”

Giọng anh khàn đặc: “Có thể. Gã tâm thần anh đây đợi em an ủi lâu lắm rồi.”



(Tắt đèn)



Hết chương 276

Lão Mặc: 

Khụ, không sai, nguyên nhân nam chủ gần đây ẩm ương khó lòng giãi bày thực ra là: Ông trời ơi, tôi yêu bà xã quá rồi biết làm sao bây giờ…

Người khác có lẽ không gặp vấn đề này nhưng nam chủ của chúng ta không phải người bình thường, là người có bệnh tâm thần đấy nhé. Mong mọi người hiểu cho.

p/s: Chưa bao giờ hận cái dấu … như lúc này!!! >_<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.