Lên Đại Học, Tôi Gặp Phải Giảng Viên Hách Dịch

Chương 27: 27: Đánh Nhau




Đông Dông rốt cuộc không nhìn nữa, quay về tẩm phòng, từng bước đi thật nhẹ nhàng, nàng dường như nghe thấy ai đó đi sau mình, chầm chầm ôm lấy, chầm chậm bảo bọc, giống ai nhỉ? A, phải rồi, mẹ, bà ấy....

Mỗi bước đi bắt đầu trở nên cứng rắn. Đông Đông tâm không loạn rời đi.

______

" Công chúa, người phải lên triều rồi..."

" Ừ " Đông Đông ngồi dậy, nhìn sơ lược tẩm phòng, chầm chậm đứng dậy.

" Thay y phục cho bổn cung. "

" Vâng, thưa công chúa " A Lệ đứng cạnh nàng, nhẹ nhàng, hít hai ngụm khí lạnh mới bắt đầu giúp nàng.

Đông Đông mặc trong là triều váy tiếp đến là triều bào, khoác ngoài là triều quái, tất cả đều đồng bộ bạch sắc, nhìn có thanh tú, có hoa lệ, có uy nghiêm nhưng có quá xa hoa. Xử dụng kiểu tóc Đoạn Đầu, trên sử dụng hồng lam châu báu cùng trâm phượng rũ tinh xảo, giữa khảm một viên ngọc bạch.

Triều phục cổ tròn, vạt mở bên phải, tay áo hẹp, cổ tay có hình móng ngựa tuy vậy không có phi lĩnh khoác ngoài, khác hơn so với đời thực. Triều quái cổ tròn, không có tay áo, trên có họa tiết hoa Nhài Tây tao nhã, nhìn thoáng ôn nhu. Triều váy lại sử dụng loại dày một chút.

Xong xuôi, nàng thiết triều.

Đông Đông bước vào cung cấm, bên tai vang lại những câu chào đồng thanh, nàng ngồi xuống ngai vàng, đợi khoảng *1 phân mới bắt đầu xua tay bảo " Các ái khanh bình thân. "

* 1 phân = 15 giây

" Công chúa, hôm nay có tấu chương cần ngươi chuẩn tấu."

Đông Đông không trả lời, nhẹ nhàng gật đầu xuống, lập tức, tên thái giám bên cạnh lấy ra một núi giấy. Nàng bắt đầu duyệt.

" Khởi bẩm, Công chúa, quân lính phía Tề Quốc đã chiếm đóng phía Tây. " Một vị Tướng Quân trông đáng tin cậy lên tiếng.

Đông Đông nhìn hết thảy, nhìn không ra người này, có lẽ người này không phải là phản quân khiến Đông Đông lâm vào đường cùng, hài lòng gật đầu.

Vị tướng quân như bắt lấy được chút ân huệ, cúi đầu nói tiếp.

" Công chúa, theo vi thần, chúng ta nên cho hai cánh quân đi về phía Đông, một cánh quân đi về hướng Bắc, mai phục ở tại Giang Châu. Và một cánh quân chính tiến công ở...."

" Tào Tướng quân thật sai lầm, theo vi thần, chúng ta nên cho một cánh quân đi thẳng về..."

" Khoan đã " Đông Đông nhìn chút hào quang le lỏi trên người vị thiếu niên hống hách, đã đoán được mon men phân nữa thân phận của vị tướng trẻ này.

" Ngươi là ai? "

" Bẩm công chúa, vi thần là Trần Công Hậu, được phong chức làm Tiên Đế phong chức thành Trần Tướng Quân. "

" Còn Ngươi? "

" Bẩm công chúa, vi thần là Tào tướng quân. "

" Trần tướng quân sao lại không đồng ý Tào tướng quân? "

" Theo thần,như vậy rất tốn nhân lực, vẫn là nên dùng tốc chiến tốc thắng. " Trần Tướng Quân bán ngồi bán quỳ đáp.

Đông Đông càng nhìn càng thấy không thuận mắt, tốc chiến tốc thắng? Hắn còn biết đến tốc chiến tốc thắng? Vậy còn nếu Lục Hầu từ phía Tây đánh lên thì thế nào? Còn biết như vậy sa không dùng ám vệ giết chết hoàng đế Tề Quốc luôn đi! Còn cùng nhau hợp tác với cẩu nam nữ hại chết Đông Đông nàng!

Đáy mắt Đông Đông nhiều thêm một phần lạnh lẽo.

" Ha, ngươi còn biết đến tốc chiến tốc thắng lại không biết thủ thành? Còn muốn dẫn binh đi làm loạn! Ngươi nghĩ Lục Hầu sẽ dễ dàng bỏ qua cho ngươi hả! " Đông Đông cằm tách trà, ném xuống chỗ Trần tướng quân. Tách trà lập tức vỡ ra nhiều mảnh

" Còn muốn hại chết Hạnh Quốc hay sao! "

" Công chúa bớt giận " Đám quan lại lập tức quỳ xuống, không dám ngước mặt lên, riêng Tào tướng quân vẫn đứng nhìn nàng.

" Không nói nhiều, Tào tướng quân dẫn cách quân chính, ngày mai lại bàn tiếp, bổn cung mệt, Bãi triều. "

Nói xong, Đông Đông rời đi, lướt qua Trần tướng quân vẫn còn hoảng sợ dưới đất.

" Bổn cung hỏi ngươi, hoàng huynh đâu? " Nàng quay sang tên thái giám mập mạp vẫn bồi mình từ lúc thiết triều, sau đó quay lại phía A Lệ phía sau, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

" Thưa công chúa, đại hoàng tử vẫn còn trong cung của hoàng hậu. "

" Thiên thái y? "

" Mời công chúa đi theo nô tài. "

***

" A.....đau...đau..ngươi nhẹ chút...đau!!!!"

" Các ngươi ở ngoài, bổn cung vào trong. " Nàng bắt đầu lo sợ, CMN, hai người làm gì mà hét ghê thế! Đừng làm bổn co nương sợ!

Cốc...Cốc

" Ai ở ngoài! " A Thiên tức giận hét lớn.

" Là bổn cung " Đông Đông không vui nhíu mày.

Ơ? Bổn cô nương đây phải dậy sớm thiết triều, ngươi ăn không ngồi rồi còn tức giận? Tức giận cái gì?

Thật lâu sau đó, cửa tẩm phòng mới nhẹ nhàng mở ra, thấy A Thiên vẫn còn nhíu mày nặng nhẹ.

" Mạo phạm công chúa "

Bước vào, tẩm cung được trang trí gọn gàng, nhìn rất tươm tất, chỉ là mùi máu râtf nồng, không dễ ngửi tý nào. Đông Đông đi vào sau A Thiên, thấy A Thiển nằm trên giường, máu thấm vào băng gạc trắng, dưới có cái khăn và xô nước đày máu.

" Có chuyện gì?"

" Hôm nay, mẫu thân của hắn đến, mắng ta! " A Thiên rốt cuộc mới uất ức nói ra.

" Ta nói ngươi bao lần, theo ta, ta tìm cho ngươi một công tử tốt hơn, hay một cô nương xinh đẹp cũng được. " Đông Đông gật gù, nổ lực phụ họa.

" Người sẽ chẳng tìm được ai tốt như vi thần đối với A Thiên, giống như người chẳng tìm được ai tốt với người như Nhị Vương Gia...." Nói xong, A Thiển mới chột dạ nhìn nàng, Đông Đông ngây người, quả thật chả ai tốt như hắn....

" Ai ui " A Thiên cốc vào đầu A Thiển mới cái mạnh, sau mới lo lắng nhìn nàng, tiếc là sau đó, mặc cho A Thiên có gọi nàng to cỡ nào, nàng vẫn không hoàn hồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.