Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 90: Toàn văn hoàn




Khi Phan Lôi đi vào, Tô San đang dùng một loại tư thế rất thân mật ghé vào người Lục Chung.

Căn phòng tối tăm, nhất thời Phan Lôi không thấy rõ Tô San đang làm gì, chỉ cảm thấy khoảng cách hai người rất gần.

Mặc dù biết sau khi Lục Chung uống rượu trong vòng một tiếng cả người đều không thể cử động, nhưng trong lòng Phan Lôi vẫn xuất hiện sự khó chịu nhàn nhạt.

Cô còn chưa phát cáu, Tô San đã ngẩng đầu, nét mặt cực kỳ thản nhiên nói với Phan Lôi: “Dáng vẻ anh ta uống say vẫn rất đáng yêu.”

Phan Lôi nghe thế càng thêm tức giận, “Nơi này có tôi rồi.”

Nói bóng gió chính là lục trà biểu[1] như cô có thể cút.

Tô San mỉm cười, ánh mắt vẫn in trên mặt Lục Chung. Giờ phút này dáng vẻ anh mềm nhũn đỏ mặt bĩu môi, cực kỳ đáng yêu, tựa như tối hôm đó vậy.

Phan Lôi sắp đạt tới cảnh giới bùng nổ.

Lúc này, cuối cùng Tô San mới thu hồi ánh mắt quan sát Lục Chung.

“Sao thế, có muốn nói chuyện với tôi không?”

Phan Lôi cười lạnh, “Được.” Cô rất muốn tuyên cáo chút chủ quyền với Tô San!

Tô San đi đằng trước, Phan Lôi ở phía sau thoáng chần chừ, xoay người đem chăn che kín người Lục Chung, đi được một bước còn cảm thấy chưa hết giận, bèn hung hăng véo khuôn mặt đỏ bừng đang say của người nào đó.

Về sau, thứ nào có cồn không cho anh uống nữa.

Dáng vẻ mê người thế, sao có thể để những người khác thấy chứ.

Phan Lôi theo Tô San đến phòng sách, Tô San tựa vào lan can, nhìn Lục Thanh Dương và Lục Tự còn trò chuyện dưới lầu.

Lục Tự khom lưng, khúm núm nói gì đó với Lục Thanh Dương.

Rõ ràng là tư thế cha con thân mật nhất, nhưng trông cực kỳ hèn mọn. Cuộc sống như vậy, cho dù Lục Tự đứng ở ngọn núi cao nhất, thực sự thỏa mãn sao?

Phan Lôi chẳng biết.

Cô chỉ biết, ánh mắt Tô San có gì đó không đúng.

Rõ ràng nhìn chồng chưa cưới dưới lầu, nhưng giống như xem một đống rác vậy. Sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt mơ hồ còn mang theo sự ghét bỏ.

Phan Lôi chả muốn nghi ngờ, dù sao trước đây Tô San lựa chọn Lục Tự mà.

Nhưng giờ phút này, cô nhịn không được mở miệng: “Còn chưa chúc mừng cô và Lục Tự đính hôn.”

Tô San xoay đầu, bật cười khúc khích.

“Đã lâu không gặp, cô cũng học được cách quanh co lòng vòng nhỉ.”

Phan Lôi thoáng sửng sốt, lắc đầu, nghiêm chỉnh nói: “Không, tôi không hề quanh co lòng vòng, tôi chỉ báo cho cô biết. Cô sắp kết hôn rồi, người đàn ông cô nhìn không phải là người đàn ông khác.”

Khóe miệng Tô San mang theo ý cười càng rõ, “Cô thực sự cho rằng tôi coi trọng gã câm kia của cô hả, hừ… Cô cảm thấy ánh mặt tôi giống cô ư?”

Nghe được lời thoại này của Tô San, Phan Lôi hiếm khi không tức giận. Cô thở dài một hơi, “Ánh mắt cô cao là chuyện của cô, ánh mắt tôi là chuyện của tôi.”

Nghĩ đến Lục Chung, sắc mặt Phan Lôi trở nên mềm mại.

“Có thể cô không biết trước đây tôi cảm thấy cuộc sống của tôi là một trò khôi hài, không có chuyện nào là bình thường cả. Nhưng giờ xem ra, gặp được Lục Chung là chuyện hạnh phúc nhất của tôi. Anh ấy rất tốt, mặc dù hơi trẻ con, nhưng tôi rất may mắn khi gặp được người như anh ấy.”

Phan Lôi nói xong, bèn ngẩng đầu trông thấy nét mặt Tô San trở nên kỳ quái nhìn cô.

“Rất tốt? Trẻ con?” Nụ cười nơi khóe miệng Tô San càng khuếch đại, “Định nghĩa này của cô, lần đầu tiên tôi mới nghe… Có điều, mà thôi, sau này cô đừng hối hận là được.”

“Tôi sẽ không hối hận.” Phan Lôi giương mắt, nghiêm nghị nhìn Tô San, không có chút do dự nào.

Sao hối hận chứ, giữa dòng đời có thể gặp được người như anh.

Hai người nói chuyện cũng không tính là hòa bình, Phan Lôi tính toán thời gian, lúc này Lục Chung có thể nhúc nhích rồi, sợ anh say rượu nhận thức mơ hồ lại làm ra ít chuyện, Phan Lôi không muốn đọ sức với Tô San nữa, xoay người định rời khỏi phòng.

Tô San ở phía sau gọi cô, “Cô biết không? Một năm trước, Tô Giác suýt nữa đã chết.”

Thấy Phan Lôi dừng bước nhưng chẳng xoay lại, Tô San tiếp tục tung quả bom hẹn giờ.

“Bởi vì cô.”

Khi Phan Lôi về đến phòng, Lục Chung ôm chăn ngồi trên giường, dáng vẻ mờ mịt. Thấy cô bước tới, anh cười hì hì sáp lại gần, nắm lấy cằm cô hôn.

Tên này chắc chắn còn say chưa tỉnh, bằng không sẽ không cợt nhả thế.

Lòng Phan Lôi chìm xuống tận đáy cốc khiếp sợ trước đối thoại ban nãy kia, ngồi trong lòng Lục Chung, nhẹ nhàng gãy lồng ngực anh.

“Tô San thích anh sao?”

Động tác Lục Chung cứng đờ, Phan Lôi giận dữ, lắc tay Lục Chung, “Dựa vào, cô ta đúng là thích anh! Anh biết?!”

Phan Lôi hơi tức giận.

Nếu Tô San chỉ thương thầm Lục Chung, mặc dù cô nhìn lại, thì khả năng này không thành lập.

Nhưng nếu không phải tối nay ánh mắt Tô San quá say mê, Phan Lôi cũng không nghĩ đến vấn đề ấy.

Dù sao, trước kia người đưa cô lên giường Lục Chung chính là Tô San.

Một người phụ nữ nếu yêu người đàn ông này, sao lại đưa người đàn ông này cho những người phụ nữ khác chứ.

Ít nhất cô chẳng làm được.

Có điều, Lục Chung là con Hươu ngốc không nhạy bén trong chuyện tình cảm, vậy mà cũng biết Tô San có dụng ý khó lường với anh.

Nhất thời Phan Lôi có loại cảm giác bị lừa gạt.

Nhảy xuống giường đi ra ngoài.

Lục Chung có thể nhúc nhích rồi, thấy Phan Lôi rời đi, chợt nhảy từ trên giường xuống, bắt Phan Lôi lại.

“Anh làm gì đấy? Anh làm em đau!”

Sau khi say rượu, tính cách tiềm ẩn của Lục Chung dường như bộc phát hoàn toàn. Vặn tay Phan Lôi ra sau kéo đi, Phan Lôi hiếm khi vận động tứ chi giống như bị kéo đứt vậy, nước mắt rưng rưng, “Đau quá, Lục Chung, anh làm em đau!”

Lục Chung vẫn không buông, giữ tay cô, đến gần hôn môi cô.

Dưới tình huống này, Phan Lôi đâu còn tâm tình chơi hôn nhẹ chứ, khi Lục Chung lại gần, cô giương nanh múa vuốt cắn anh một cái.

Ngửi được mùi máu tươi, dường như Lục Chung càng hưng phấn, kéo cà vạt trói tay Phan Lôi đang giãy giụa đặt ngay đầu giường.

Phan Lôi tránh né không cho Lục Chung hôn môi cô, Lục Chung cũng ngoan, anh dời xuống ngực cô hôn.

Phan Lôi phẫn nộ lại e thẹn, nhịn không được lớn tiếng khóc.

“Lục Chung! Anh là đồ trứng thối!”

Cuối cùng Lục Chung dừng động tác hôn ngực cô, từ từ nằm sấp lên, xoa mặt cô.

Cái mặt bánh bao của cô hình như rất được anh yêu thích, anh vừa xoa vừa hôn, bộ dáng rất vui vẻ.

Cô bị con chó to này liếm hôn liếm hôn làm cho dở khóc dở cười, bất quá khí thế vẫn muốn chống lại.

“Lục Chung! Anh đừng như vậy! Em tức giận! Em tức giận đó!”

Lục Chung uống say mới mặc kệ cô kêu gào, ôm cô vào lòng anh, đôi tay quàng lên cổ anh, khoảng cách hai người họ rất gần, gần đến mức Phan Lôi có thể thấy mắt anh, còn có môi anh.

Hình như anh muốn nói gì, Phan Lôi mất một lúc lâu mới phản ứng kịp, anh đang dùng miệng nói.

Không có.

Không có cô ta.

Chỉ có em.

Phan Lôi là người dễ thay đổi thế, trong lòng đã dễ chịu, nhưng vẫn bĩu môi bày tỏ không thoải mái.

“Ai biết anh nói thật hay không… Hừ… chẳng phải đàn ông đều thích người đẹp à…”

Lục Chung cười, má lúm đồng tiền nhàn nhạt, hôn cổ cô, chậm rãi dời xuống cặp thỏ trắng của cô, ước lượng khối nặng trịch kia, Lục Chung cười hì hì liếc nhìn Phan Lôi.

Không cần anh nói, trái lại Phan Lôi hiểu.

Tên này nói thích cặp thỏ của cô.

Tuy rằng Tô San đẹp, dáng người cũng được, nhưng không có bộ ngực đầy đặn như cô, còn yếu ớt.

Mặt Phan Lôi đỏ bừng, trừng Lục Chung, gắt giọng: “Đáng ghét! Không đứng đắn…”

Lục Chung vẫn cười, cắn lỗ tai cô, khẽ liếm.

Phan Lôi bị hôn đến mơ hồ, hai người họ như vậy, xem như vành tai và tóc mai chạm vào nhau đi.

Lục Chung hôn một hồi, đương nhiên động tình thôi.

Phan Lôi nghĩ ở đây là nhà họ Lục, tuy đây là phòng cô, nhưng ai biết những người phụ nữ khác đã ngủ chưa.

Phan Lôi lắc lắc cơ thể không muốn Lục Chung tiến vào.

Lục Chung vân vê một hồi, càng ngày càng vội vã, giữ hai bắp đùi cô, dùng tư thế ôm nhau tiến sâu vào cô.

Nhanh chóng tiến vào khiến Phan Lôi hơi khó chịu, Lục Chung vươn tay hung hăng xoa hạt châu nhỏ, qua vài lần đã trơn trượt, Phan Lôi thở hổn hển, mắt thấy tên đã lên dây, cô cũng không kiểu cách nữa, xin Lục Chung cởi trói tay cô.

Vâng, cô muốn ôm anh.

Lục Chung động rất nhanh, tư thế như vậy tiến nhập rất sâu. Dường như anh chưa từng thể nghiệm qua, lúc này rất sảng khoái, giống như sức lực toàn thân đều dùng hết.

Chút yêu cầu nhỏ kia của Phan Lôi, mau chóng bị xem nhẹ.

Tuy không thể vươn tay ôm Lục Chung, nhưng cảm giác vòng qua như vậy thực sự cũng không khác lắm, Phan Lôi ngâm khẽ, tựa vào lòng Lục Chung, cảm nhận thân thể hai người dán vào nhau, căn phòng yên tĩnh càng vang vọng tiếng thở dốc nhỏ vụn, tiếng rên rỉ và tiếng nước róc rách.

Cô như Koala, treo trên người Lục Chung. Lục Chung giữ hai chân cô lúc bắt đầu còn ở trên giường, sau khi động hơn mười lần, bỗng nhiên có hứng thú… giam chân cô nâng mông cô lên, cứ dùng tư thế hợp thể đứng dậy.

“Á…”

Phan Lôi thét một tiếng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn má lúm đồng tiền thật sâu, ánh mắt thanh tỉnh của Lục Chung.

Cô chẳng biết cô vẫn tỉnh táo hay mơ màng nữa, ngay thời điểm mờ mịt, Lục Chung ôm cô, bước đi trong phòng.

Anh đi rất chậm, được vài bước lại dừng một chút. Phan Lôi yêu kiều rên rỉ, đôi chân run rẩy, nức nở.

Tất cả trơn trượt trở thành mưa tựa như thác nước đổ. Cô được anh ôm, chiếm cứ, rất rõ ràng cảm nhận được cảm giác mưa to trút xuống.

Lục Chung cô một hồi, anh tựa vào ngực cô nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục hành động.

Phan Lôi có thể tin chắc, Lục Chung chưa tỉnh táo.

Ánh mắt là một chuyện, nhưng bản năng cơ thể là một chuyện khác.

Lục Chung có yêu cầu về chuyện phòng the rất cao, xem như một người săn sóc.

Nếu Phan Lôi mệt, mềm mại cầu xin vài câu, tuy Lục Chung vẫn hơi bất mãn, nhưng cố gắng chú ý Phan Lôi.

Mà lúc này anh không có.

Anh hoàn toàn tự mình nghĩ gì làm nấy, Phan Lôi mềm nhũn thành con cá không xương, treo trên người anh mặc anh hành động, nước mắt nước mũi rơi lả chả, mà anh thì bất chấp tất cả không tính buông tay.

Đã đi hai vòng trong căn phòng rồi, Phan Lôi bị kích thích quả thực có chút sống một ngày bằng một năm.

Cũng may, lúc này cuối cùng cũng dừng lại, Lục Chung giữ cô, tựa lên cửa.

Anh ở trong cơ thể cô thong thả nghiền nát, nhưng rốt cuộc ngừng lại.

Ngay lúc Phan Lôi sắp hỏng mất, cửa bị gõ.

[1] Lục trả biểu: nguyên văn là 绿茶婊 (Green tea bitch): Là từ mạng mới của TQ năm 2013, ám chỉ mấy cô gái trẻ có vẻ ngoài thanh thuần thoát tục, mái tóc thướt tha, ở trước mặt quần chúng đều ngước nhìn trên trời, thực ra ngụy tạo cả, bản chất thật là cuộc sống thối nát, tư tưởng hám giàu, trước mặt người khác giả vờ điềm đạm đáng yêu, cả người lẫn vật đều vô hại, theo năm tháng càng bệnh càng thảm họa, đa tình đa cảm, giỏi tâm kế, dã tâm hơn ai hết, dựa vào việc bán rẻ thân xác để leo lên (theo Baike).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.