Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 7




Đêm hôm đó Thúy Vân không ngủ được, nàng nằm trằn trọc một hồi, chốc chốc lại nghĩ tới chuyện sau khi đại tỉ bị gả đi thì cả gia đình sẽ phải dọn đến một ngôi nhà cũ nát ở ngoại ô kinh thành, nghĩ tới cuộc sống chật vật khó khăn của cả nhà, nhớ tới thái độ gay gắt của mẫu thân…

Lúc này từ bên vách bên cạnh truyền đến tiếng khóc nỉ non của nữ nhân, cắt đứt mạch suy nghĩ lung tung của Thúy Vân.

Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, đi sang bên cạnh, lẳng lặng dựa vào góc cột, khẽ nâng mắt nhìn đại tỉ Vương Thúy Kiều đang cố nén tiếng khóc nghẹn ngào của mình lại…

Cứ như vậy cũng không ổn, Thúy Vân đành lên tiếng gọi: “Đại tỉ…”

“Vân Nhi? Ta khiến muội không ngủ được à?”, Thúy Kiều nghe tiếng gọi mình thì quay lại, đôi mắt đã sớm sưng mọng lên do mấy ngày nay nàng đã khóc rất nhiều, vội lau đi nước mắt, cố gắng cười: “Xin lỗi, mau trở lại ngủ đi!”

Thúy Vân không trả lời, cũng không nói nhiều, chỉ chậm rãi đi đến bên cạnh Thúy Kiều mà ngồi xuống, đôi mắt nhìn về một phương trời xa xôi lắm, cả người từ từ dựa vào người Thúy Kiều, tham lam hít hít vài hơi…

Trên người của đại tỉ có một mùi hương rất đặc trưng, nhè nhẹ dìu dịu khiến người ta khoan khoái!

Thúy Kiều nhẹ vuốt lại mái tóc rối trên mặt tiểu muội, yêu thương áp sát mặt của mình vào: “Khi tỉ đi rồi, nhớ phải chăm sóc cha mẹ cẩn thận! Ta rất tin tưởng Vân Nhi!”

“Không phải…”

Thúy Kiều nghệt mặt không hiểu Thúy Vân đang nói gì: “Muội nói cái gì?”

“Không phải tỉ buồn phiền vì chuyện đó…”

Thúy Kiều lặng người đi, không phủ nhận cũng không nói gì thêm, một hồi lâu sau mới chịu tâm sự: “Nói ra thì thấy thẹn, mà giữ kín trong lòng lại cảm thấy có lỗi với người ấy…”

“…Ta và Kim Trọng hai bên đã nặng lời thề ước với nhau, chỉ có điều không ngờ đại họa đến bất ngờ như vậy, gánh tương tư nửa chừng đã bị đứt… Cách duy nhất là phải nhờ đến muội thay ta nối lại dây đàn…”

“…Đại tỉ, tại sao phải là ta?”

Thúy Kiều nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo không chút hơi ấm của Thúy Vân thì rùng mình, ngập ngừng trong chốc lát. Thúy Vân mặc kệ phản ứng của Thúy Kiều, lòng nàng tĩnh lặng như nước, không một thứ gì có thể nói gợn sóng được nữa rồi, chỉ có thể khiến nó lạnh lẽo thêm mà thôi.

Bộ dáng của Thúy Vân khiến Thúy Kiều hoảng sợ không ít, nàng ngẫm nghĩ một hồi, bất ngờ đứng dậy rồi quỳ phịch xuống trước mặt Thúy Vân. Theo lí mà nói, Thúy Vân ắt hẳn phải ngạc nhiên lắm nhưng trước kia nàng đã từng chứng kiến cảnh tượng này rồi nên giờ đây chỉ cảm thấy càng lúc càng mờ ảo…

“Bên tình bên hiếu, ta thật sự không còn lựa chọn nào khác. Thúy Vân, tuổi xuân của muội hãy còn dài, hãy vì tình máu mủ của tỉ muội ruột thịt mà thay ta làm tròn lời thề sông núi ấy, nếu được như vậy thì dù thịt của ta có nát, xương của ta có mòn cũng an lòng…”

Thúy Kiều không đợi Thúy Vân trả lời thì lấy từ trong ngực ra mấy cái vòng vàng nhỏ cùng một vuông lụa, đặt vào tay Thúy Vân: “Đây là tín vật của chúng ta, sau này nếu muội cùng Kim lang nên vợ nên chồng, xin cũng đừng quên kẻ mệnh bạc là tỉ… Ai biết được sống chết mai này sẽ ra sao!!!”

Đoạn, nàng tiếp tục ngồi xuống khóc nức nở, nước mắt tủi hờn cùng khóc thương cho số phận của mình. Kim Trọng hỡi, thiếp đành phụ chàng từ đây, số phận của thiếp như hoa trôi bèo dạt, bây giờ tất cả đều bị lỡ làng…

Thúy Kiều khóc thương tâm phế liệt, lúc sắp ngất đi thì nghe Thúy Vân nói một câu mà sững sờ, quên mất cả việc phải ngất xỉu: “Đại tỉ, ta có nói sẽ đồng ý thay đại tỉ gả cho Kim Trọng ư?”

“…”

Thúy Kiều nghẹn hồi lâu, mắt hạnh hơi trợn lên nhưng thể không tin được người đang ngồi trước mặt chính là đứa em gái ngoan hiền ít nói của mình, phải mất một lúc sau mới lắp bắp nói được vài chữ:

“Muội….?”

Thúy Vân thở dài một hơi dường như đã trút bỏ được gánh nặng, nhu thuận trả lại kỉ vật cho Thúy Kiều, vỗ nhẹ vai nàng: “Đại tỉ, tiểu muội xin hứa sẽ chăm sóc cha mẹ thật tốt, còn về phần vị Kim công tử kia, muội khó có thể đáp ứng yêu cầu của tỉ…”

“Nhưng mà, Thúy Vân, tại sao… ta cầu xin muội, hãy nghĩ tới …”

“Đại tỉ, ta không yêu Kim Trọng, hắn cũng không có yêu ta, người hắn yêu chính là tỉ, vậy tỉ bắt ta gả thay cho hắn để làm gì?”

Thúy Kiều không biết phải nói gì tiếp theo, cứ ngây ngốc nhìn Thúy Vân chằm chằm, Thúy Vân cũng không có vẻ áy náy hay ngại ngùng, nhoẻn miệng cười nhẹ: “Cho dù khổ sở như thế nào đi nữa cũng phải cố sống thôi!”

“…Đại tỉ, ta có thứ này cho tỉ!”

Đoạn, Thúy Vân móc từ trong ngực áo ra một gói giấy nhỏ được bao cẩn thận, bên trong dường như chứa chút bột gì đó. Nàng đưa cho đại tỉ, tỉ mỉ dặn: “Đây là Mị Hồn Dược, phải cho hắn uống nửa giờ trước khi hai người động phòng, tới đó sẽ có cách lo liệu…”

Thúy Kiều cuối cùng cũng hoàn hồn, nàng nheo mắt tỏ vẻ khó hiểu nhìn gói thuốc bột trong tay, với tình hình này, Thúy Vân đưa nàng thứ này làm gì?

Thúy Vân nắm chặt tay Thúy Kiều lại, nhét gói thuốc vào tay nàng, vẻ mặt ngưng trọng. Nàng mím môi lại, mắt khẽ rũ xuống, sau đó từ tốn đứng dậy, khoác áo ngoài của mình lên cho Thúy Kiều: “Đại tỉ, đêm rất lạnh, tỉ nên vào nghỉ ngơi đi…”

“Vân Nhi, muội đưa ta thứ này để làm gì?”

Thúy Vân vừa xoay lưng chuẩn bị rời đi thì đứng lại, đầu hơi cụp xuống: “Ngày mai tỉ sẽ biết, tỉ cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa!”, nói xong thì trở về chỗ ngủ của mình, trước khi về còn tạt ngang qua xem vết thương cho Vương Quan. Khi nàng đến nơi thì thấy nó đang nghẹo đầu sang một bên mà ngủ, hai tay co lại ôm chặt lấy cơ thể.

Nàng phì cười, thầm nghĩ trong đầu: “Thằng nhóc này quen sống trong nhung lụa, vừa chịu khổ một tí đã muốn khóc!”, sau đó nhẹ nhàng vuốt cặp lông mày đang chau lại của tiểu đệ nhà mình.

Vương Quan đã lớn, không còn nét tinh nghịch ngây ngô như trước nữa mà thay vào đó là vẻ lãng tử hào hoa phong nhã, tay cứ thích cầm quạt giấy mà phẩy phẩy, lưng đi lúc nào cũng giữ thẳng, lại học theo đại tỉ kiểu cười xã giao khiến không biết bao nhiêu thiếu nữ xao xuyến! Tuy là thế nhưng trong mắt Thúy Vân, Vương Quan lúc nào cũng chỉ là đứa nhỏ thích làm nũng, hay đu bám theo nàng mà thôi!

Thấy Vương Quan ngủ say thế kia, có người đến cũng không biết nên Thúy Vân chỉ nhẹ kiểm tra lại vết thương dưới lớp băng, sau đó không trở về nghỉ ngơi mà còn đi dạo một vòng ngoài hành lang…

Nàng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng ở tít trên cao đang tỏa ra thứ ánh sáng lung linh huyền ảo mê hoặc lòng người kia, trong lòng cảm thấy dễ chịu nhẹ nhõm vô cùng. Hôm nay nàng đã từ chối mối nghiệt duyên của nàng và Kim Trọng rồi, từ hôm nay nàng chính thức thoát khỏi vòng tình cảm rối rắm ấy rồi…

“Ha ha!”

Thúy Vân cười lớn hai tiếng, tuy có phần hơi sỗ sàng nhưng lại cảm thấy có chút thú vị! Tâm trạng phơi phới, mặc dù sắp tới sẽ là những vấn đề mưu sinh vất vả đây nhưng cuối cùng đã có thể kết thúc nguyên nhân của sự đau khổ hơn mười mấy năm trời mà Thúy Vân phải chịu đựng, không vui sao được!

Bất giác Thúy Vân lại nghĩ đến sinh linh bé bỏng trong bụng của mình, sống mũi cay cay…

Tuy Kim Trọng không yêu nàng nhưng dù sao đó cũng là cốt nhục của nàng, là con của nàng…

Mỗi lần trông thấy Kim Trọng, Thúy Vân đều cảm thấy khó chịu trong người, vừa hận vừa không muốn dây dưa với người đàn ông khó hiểu đó. Cho tới tận bây giờ Thúy Vân vẫn không thể nào đoán ra được tâm tư thật sự của hắn, chỉ biết hắn từng khiến nàng khổ sở rất nhiều, khiến nàng tổn thương rất nhiều.

Kiếp này Thúy Vân nàng cùng Kim Trọng khốn kiếp đã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi! Ha ha!

Thúy Vân mang theo tâm trạng này chìm vào giấc ngủ, chuẩn bị sẵn sàng để đương đầu với tất cả sóng gió sắp tới!

Sáng hôm sau, Thúy Vân thức dậy chưa được bao lâu thì đã nghe thấy tiếng khóc của mẫu thân cùng phụ thân từ bên ngoài truyền vào, nàng khẽ day nhẹ hai thái dương, thở dài một hơi lấy lại tinh thần mới đi ra ngoài nhìn một chút.

Vừa đến nơi đã thấy mẫu thân đang ôm chầm lấy đại tỉ khóc nấc lên, còn phụ thân thì ngồi chống tay lên trán, khuôn mặt già nua mang theo tia khổ sở lẫn oán trách. Thúy Vân đột ngột xuất hiện, cũng không biết phải làm gì, đành ngoan ngoãn đi vào một góc nhà tranh thủ dọn dẹp. Dường như từ ngày trọng sinh trở lại, nàng rất sợ phải dây dưa vào những chuyện rắc rối thế này. Tại sao trước khi chấp nhận sự thật, con người ta cứ phải khóc một trận ra trò? Liệu làm như vậy có thể giảm bớt đau khổ không hay lại khiến bản thân cảm thấy khổ sở hơn…

“…”

“Trời ơi, cha lại làm lỡ duyên phận của con rồi… Nhưng không sao…”

Vương viên ngoại sau khi ngồi suy nghĩ một hồi mới nói, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào đau khổ, riêng Thúy Vân khi nghe ông nói vậy thì ngừng tay lại, lạnh nhạt nhìn đại tỉ Thúy Kiều. Thúy Kiều bị Thúy Vân nhìn, vội hơi lui người về phía sau núp sau lưng của Vương phu nhân.

Đại tỉ, chẳng phải đêm qua nàng đã bảo sẽ không thay tỉ ấy trả nợ duyên tình cho Kim Trọng hay sao? Sáng nay vẫn đem ra nói với cha mẹ để cha mẹ bắt ép nàng ư? Quả nhiên Thúy Vân đoán không sai, câu tiếp theo của Vương viên ngoại chính là: “… Đã có em gái con ở đây, nó sẽ thay con bù đắp lại tình cảm mất mát này cho chàng trai kia…”

Thúy Kiều cúi đầu không nói gì, đôi mắt nhìn về phía của Thúy Vân đầy ý bất đắc dĩ cùng xin lỗi, Thúy Vân chỉ cười nhạt, tay tiếp tục nhặt mảnh gỗ vụn cẩn thận cho vào một góc. Vương phu nhân quan sát Thúy Vân một hồi, lại nhẹ giọng:

“Thúy Vân, con thấy có được không?”

Thúy Vân ngừng tay, gương mặt không hề có chút cảm xúc, dường như nàng chỉ đứng đó chứ không hề tồn tại. Một lúc lâu sau đó mới lên tiếng: “Cha mẹ cảm thấy thế nào?”

“Ta thấy cha con nói có lí, Kiều Nhi đã hi sinh nhiều như vậy, đây coi như là nguyện vọng cuối cùng…”

Thúy Vân cảm thấy bi phẫn, mặc dù trước kia nàng cũng đã từng đứng tại nơi này, nghe chính miệng phụ thân cùng mẫu thân sắp đặt cho nàng nên duyên cùng Kim Trọng nhưng khi đó, Thúy Vân vẫn còn là một cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời, chỉ nhớ tới người thanh niên tên gọi Kim Trọng kia có vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, lại nghe tỉ tỉ thường hay tỉ tê tâm sự về chuyện tình đẹp như mơ của hai người bọn họ, Thúy Vân cũng thầm đem lòng quý mến Kim Trọng. Nhưng Thúy Vân bây giờ là ai? Nàng đã không còn là con người của trước kia nữa…

Nàng rất tức giận, rất ấm ức nhưng không thể bộc phát, chỉ có thể nhẫn nhịn nhưng mấy đầu ngón tay đã sớm nổi gân, khuôn mặt vừa xanh vừa đỏ, chậm rãi từ tốn nói ra từng chữ, từng từ từng chữ ấy lại như lưỡi dao sắc bén đâm nát lòng của Thúy Kiều cùng hai vợ chồng Vương viên ngoại…

“Đây là nhân duyên của đại tỉ, không thể bắt ép con được. Vả lại, tâm nguyện lớn nhất của tỉ ấy chính là muốn con phụng dưỡng cho cha mẹ thay tỉ ấy, con đã nhận lời rồi!”

Dường như suy nghĩ ra điều gì đó, Thúy Vân đi đến trước mặt Thúy Kiều rồi ngồi xuống, đôi mắt không chút sợ hãi hay ngại ngùng mà nhìn thẳng vào, ép Thúy Kiều nhìn thẳng mình: “Đại tỉ, ta không yêu Kim Trọng, tỉ bảo ta nên sống với hắn như thế nào nếu ta đồng ý thay tỉ gả cho hắn?... Hay tỉ muốn ta làm thế thân cho tỉ?”

Thúy Kiều sững sờ, môi cứ mấp máy như muốn nói điều gì đó, cuối cùng nghẹn lại không nói ra được. Thúy Vân hờ hững nhìn những biểu hiện phong phú trên gương mặt của Thúy Kiều, đoạn, quay sang thưa với cha mẹ mình: “Con cũng có hạnh phúc của riêng mình, vả lại, con sẽ cố gắng trợ giúp đại tỉ hết mình, chỉ xin cha mẹ cho phép con được làm chủ cuộc đời mình!”

Vợ chồng Vương viên ngoại cũng không khá hơn Thúy Kiều là bao, cách đây bốn năm, Thúy Vân đã thay đổi, từ một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện sang một đứa bé cứ thích che giấu tâm trạng, dường như luôn thích tự làm theo ý mình, giờ đây lại ra vẻ đã trưởng thành, không thứ gì có thể khiến con bé lung lay được. Chính ông cùng vợ mình đã mở miệng yêu cầu, vậy mà con bé nhất định không chịu, không những từ chối thẳng thừng mà còn đặt ra những câu hỏi ông chưa hề nghĩ tới…

Đã mất đứa con gái đầu lòng, chẳng lẽ lại để tương lại của đứa còn lại bị hủy theo đứa kia sao…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.