Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 13




“Vân Nhi, ta thật sự không muốn muội phải phiền lòng vì ta nhưng bây giờ ta thật sự không biết phải làm gì cả, nơi Mã Giám Sinh đưa ta về là Lâm Tri chứ không phải Lâm Thanh…”

Thúy Vân thở dài một hơi, chậm rãi xếp mảnh giấy trong tay lại, đôi mắt mơ hồ nhìn khung cảnh nhộn nhịp phía trước…

Đại tỉ, dường như tỉ đề cao ta quá rồi, Lâm Tri to lớn nhường này, ta thật lòng không biết được Tú Bà cùng Mã Giám Sinh đang kinh doanh kĩ viện nào, làm sao ta tìm ra tỉ được?

Mắt nổi đom đóm, nàng đành cắn răng mua hai cái màn thầu ăn lót dạ, sau đó bắt đầu công cuộc dò dẫm mò đường…

Đại loại thế này:

Vị khách qua đường A: “Công tử, ở Lâm Tri này có vô vàn kĩ viện, công tử hỏi kĩ viện có người mới tới quả thực làm khó ta!”

Vị khách qua đường B: “Công tử, ta cũng chỉ là một người đọc sách, công tử muốn biết trà quán hay y quán nào ta cũng đều có thể hướng dẫn, có điều, kĩ viện, thật cáo lỗi…”

Vị khách qua đường C: “Công tử, trông ngươi mặt mũi hiền lành nho nhã thế này, hóa ra cũng chỉ là một kẻ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, đáng thất vọng!!!!”

Vị khách qua đường D: “Ha ha! Kĩ viện, đương nhiên biết, đi theo ta!”

Thúy Vân vô cùng đề cao sự nhiệt tình của vị này, thế nhưng dường như có chút hơi thái quá. Ông ta lôi thẳng nàng đi đến trước một tòa kiến trúc ba lầu, từ trên xuống dưới được giăng đèn lồng đã ma mị quyến rũ, mấy cô nương bên trong nhìn thấy Thúy Vân thì hai mắt sáng rỡ lên, lao về phía nàng như hổ bị bỏ đói lâu năm…

Thúy Vân hoảng sợ vùng chạy khỏi nanh vuốt của bầy thú dữ kia, tuy nữ phẫn nam trang cộng thêm quầng đen dưới mắt nhưng trông bề ngoài vẫn rất tuất tú thanh nhã, thế nên hành động của những cô nương kia vô cùng dễ hiểu…

Lê tấm thân tàn đi lang thang giữa đường phố phồn hoa mà lạ lẫm, Thúy Vân có chút muốn khóc. Đừng nói giúp đại tỉ, ngay cả bản thân nàng bây giờ lo cũng không xong.

Nàng chán nản ngồi vào một sạp hoành thánh nhỏ ven đường, gọi một tô ra, đang ăn thì nghe được bàn bên cạnh đang trò chuyện…

“Ngươi biết gì không? Nghe đồn Phỉ Thúy Lâu mua về một vị cô nương dung mạo xuất chúng, tài nghệ tuyệt trần, có điều hình như đang bị giam ở lầu Ngưng Bích…”

“Ai da, xinh đẹp tài hoa vậy tại sao lại bị giam vào đó?”

Vị công tử áo lam hỏi người đối diện mình, hai người vẫn vô tư trò chuyện, nào biết Thúy Vân bàn bên đã mừng rỡ xém chút nữa nuốt luôn đôi đũa, vội gọi người thanh toán sau đó lao ra ngoài với tốc độ ánh sáng khiến ông chủ quán vẫn còn ngẩn ngơ thì không thấy bóng dáng đâu nữa, trong lòng thầm than: “Bọn nhỏ ngày nay toàn thân đều mang khinh công trác tuyệt, lâu lâu được mở rộng tầm mắt a~ ”

Để dò tìm được Phỉ Thúy Lâu là một chuyện không hề khó, chỉ trong chốc lát Thúy Vân đã nheo mắt đứng nhìn nơi tấp nập đó từ xa. Nàng cẩn thận đứng trong một góc khuất của vách tường, chậm rãi suy nghĩ…

Phỉ Thúy lâu ở đây, vậy lầu Ngưng Bích ở đâu? Có thể nào được xây bên trong hay không?

Nhìn thấy một dàn hổ báo gân guốc đứng xung quanh kĩ viện, vẻ mặt ai nấy đều như la sát khiến Thúy Vân nuốt nước miếng ực một tiếng, cảm thấy dường như có chút không ổn.

Tiếp cận mà không để bị nghi ngờ?

Khóe môi nở một nụ cười…

--- ---- oOo --- ------

“Tại hạ xin cam đoan, chỉ cần dùng qua một lần, đảm bảo cô nương sẽ có một làn da xinh đẹp tuyệt trần, vừa căng mịn vừa trắng sáng, chưa kể trên da sẽ tự thoát ra một mùi hương nhè nhẹ…”

“Thật sự như vậy?”

“Ta cũng muốn thử!”

“Ta cũng muốn…”

Thúy Vân cố gắng đè nén cơn buồn nôn trong cổ họng, không phải nàng chưa từng dùng phấn, có điều… có cần dùng một lớp dày như thế không? Bị một đám ong bướm bu quanh, không hiểu có gì lại khiến đám nam nhân kia thích thú đến thế…

“Có chuyện gì ở đây vậy?”

Một âm thanh mang theo tí quyền uy phát ra, mấy cô nương đang bu quanh Thúy Vân bỗng nhiên ngoan ngoãn dạt sang hai bên, tạo thành một lối đi cho Tú Bà. Bà ta khoảng trên ba mươi, khuôn mặt căng mịn, trên đầu cắm một bộ trang sức ngọc trai vô cùng quý giá, quần áo lụa là, ôm sát vòng ngực, tay áo mỏng mảnh, quần áo bó chặt vào từng đường nét cơ thể…

Thúy Vân ngẩn người, Tú Bà còn xinh đẹp hơn kĩ nữ, đây là tình tiết cẩu huyết gì vậy? Ngay cả nữ nhân như nàng còn muốn chảy nước miếng, bảo sao…

Tú Bà nhíu mi: “Ngươi là ai?”, ánh mắt có chút không vui nhìn đám thị vệ xung quanh. Bọn họ đổ mồ hôi hột, vội đến xách tay Thúy Vân lên định lôi nàng ra ngoài, miệng bẩm báo: “Thưa, hắn ta nói mình là người bán phấn thơm nên thuộc hạ mới cho hắn vào…”

May mắn thay, lúc này có một vị cô nương kiều diễm xinh đẹp đứng ra giải vây cho Thúy Vân: “Ma ma, người nhìn xem, loại phấn này thật sự rất tốt!”

Tú Bà không hổ danh là Tú Bà, bà ta nhíu chặt mi, dùng ánh mắt đáng sợ quan sát Thúy Vân một vòng mới chậm rãi cầm hộp phấn gỗ lên, mở ra. Ánh mắt bà ta cuối cùng cũng bớt nguội lạnh lại mang theo tí ngạc nhiên: “Đây là cái gì, tại sao ta chưa từng thấy bao giờ?”

Thúy Vân cười nịnh nọt, tay vùng ra khỏi thị vệ, chạy đến bên cạnh: “Ma ma, bà nhìn xem! Đây gọi là ‘Ngọc Dạ Chi Loan’, do chính tay ta chế tạo nên, chất lượng đảm bảo khiến bà hài lòng!”

Tú Bà cẩn thận ngửi ngửi lần nữa, từ trước đến giờ bà ta chưa từng thấy loại phấn nào mang mùi thơm đặc trưng thanh thoát thế này, nết đem vào cho kĩ nữ sử dụng, ắt hẳn sẽ khiến cả khối nam nhân mê mệt chứ chẳng chơi.

Không ngờ tên tiểu tử non nớt này lại có tài năng thế!

Thế là Thúy Vân thành công qua ải!!!!!

Đêm đó nàng được Tú Bà sắp xếp cho ngủ lại trong một gian phòng, còn hảo tâm đưa đến hai vị cô nương, Thúy Vân vuốt mồ hôi trên trán, từ chối với lí do mình đã có nương tử đang chờ ở nhà, không nên trêu hoa ngẹo nguyệt bên ngoài… Hai cô nương kia rời đi với ánh mắt nuối tiếc muốn chết, đôi mắt ngấn lệ mà oán trách nhìn Thúy Vân…

Thúy Vân âm thầm thở dài, đi dạo một vòng xung quanh. Dù sao Tú Bà cũng khiến nàng nể phục, thân là một nữ nhi lại có thể đứng lên kinh doanh đến mức độ này cũng đủ hiểu rõ tài năng cùng dã tâm của bà ta rồi. Bên trong Phỉ Thúy Lâu được bài trí có phần hơi dâm tục, bên dưới là khán đài lớn cùng bàn ghế, bên trên hầu như là phòng ốc, bên ngoài được che bởi mành tre mỏng mảnh, lụa đỏ phấp phới khắp nơi, tất cả các cô nương đều phải mặc áo trễ ngực, thậm chí có người dường như còn không mặc áo yếm… Tuy nhiên bên ngoài hoa viên là một nơi vô cùng tao nhã, phía xa có một hồ cá, bên cạnh còn có đình nghỉ mát, bên bờ hồ, cành liễu e thẹn rũ dài xuống mặt nước, khung cảnh nên thơ vô cùng.

Nàng nhíu chặt mi, trong lòng có chút lo sợ, từ trên phòng của nàng nhìn ra có thể trông thấy một tòa nhà nhỏ bỏ hoang đằng xa, nằm cách biệt với Phỉ Thúy Lâu náo nhiệt này…

Nơi đó ắt hẳn là lầu Ngưng Bích đi?

Sau khi nghe được tiếng đàn đúng như thiên hạ đồn, Thúy Vân mới thở phào ra một hơi!

Đại tỉ, lăn lộn hơn sáu ngày ròng rã ta mới tìm ra…

Tiếng đàn của Thúy Kiều vẫn như thế, thậm chí còn có phần não nề hơn cả trước kia, âm thanh đau đớn quằng quại, quay quắt đầy nỗi cô đơn, cuối cùng sau khi tiếng đàn chấm dứt chính là tiếng khóc ai oán vang lên…

Thúy Vân âm thầm hạ kế hoạch, sáng hôm sau nàng liền giả vờ muốn gặp Tú Bà, kể về tiếng đàn đêm qua mình vô tình nghe được. Tú Bà dường như có vẻ rất thân thiết với Thúy Vân, cười nói xởi lởi:

“Vân công tử, không giấu gì công tử, quả thật chúng ta đang giữ một cô nương ở đó! Nàng gọi Thúy Kiều, là một nữ tử với nhan sắc chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, đã nhận là nhì thì không ai dám tranh nhất… có điều, cô nương này rát cứng đầu…”

“Ôi, thật sự trên đời này có một nữ tử như thế ư?”

Trông thấy vẻ rạo rực mê đắm của Thúy Vân, Tú Bà có chút khinh bỉ nhưng tuyệt nhiên không hề thể hiện lên mặt, chỉ lấy khăn lụa che miệng cười: “Ta không lừa dối công tử làm gì, quả thật là như thế!”

“Vậy… Ma ma, bà cho tại hạ gặp nàng ấy một lần được không?”

Tú Bà có chút đắn đo, tuy nhiên nghĩ tới nguồn lợi to lớn mà hắn sắp đem tới cho mình, thì cười: “Vân công tử, chuyện nhỏ, chỉ là… sau này nếu công tử có chế tạo thêm loại phấn thơm nào mới, có thể hay không…!”

“Chuyện nhỏ! Đương nhiên tại hạ sẽ nghĩ tới Ma ma đầu tiên! Không cần lo!”

Có được lời này của Thúy Vân, bà ta mới hạ lệnh cho người đưa Thúy Vân đến dưới lầu Ngưng Bích, trước khi rời đi còn không quên dặn dò: “Công tử, Thúy Kiều là người rất cứng đầu, hi vọng công tử không quở trách…”

“Không sao!”

“Vậy… chúc công tử vui vẻ!”, đoạn, phẩy tay áo, toàn bộ người đều rời đi mất, chỉ còn lại lính canh bên dưới đã sớm khóa cửa lại. Thúy Vân thầm thở dài, đi lên trên lầu tìm Thúy Kiều.

Vừa đặt chân lên bậc thang cuối cùng đã nghe tiếng Thúy Kiều lạnh nhạt: “Vị hảo hán kia, không biết các hạ là ai nhưng xin các hạ đừng bắt ép tiểu nữ…”

Thúy Vân dở khóc dở cười nhìn Thúy Kiều đang cầm dao trong tay chĩa thẳng vào hướng cổ họng mình, chân từng bước lùi về lan can phía sau, lấy tay áo lau đi vết nhọ đen thui trên mặt, cong mắt cười cười nhìn Thúy Kiều. Thúy Kiều ngạc nhiên đến nỗi quên cả sợ hãi, nhỏ giọng gọi: “Vân Nhi?”

“Tỉ còn mong ai đến nữa!”

“Muội…”, Thúy Kiều rưng rưng, nàng chỉ viết thư cầu cứu thế thôi, không ngờ Thúy Vân lại đến đây thật… Chưa kịp nói lời nào đã khóc nức nở lao thẳng vào lòng của Thúy Vân mà run rẩy. Thúy Vân vỗ nhẹ vào vai đại tỉ nhà mình, như trước kia tỉ ấy vẫn thường làm vậy!

Thúy Kiều nước mắt lưng tròng, kéo Thúy Vân ngồi xuống bên cạnh giường: “Cha mẹ thế nào, Vương Quan ra sao? Mọi người có khỏe không? Còn Kim Trọng nữa, huynh ấy…”

“Đại tỉ, tất cả đều ổn thỏa ta mới có thể đến đây tìm tỉ, vào trọng tâm, đại tỉ, tỉ có tiền không?”

Thúy Kiều ngơ ngẩn một hồi, nước mắt cũng quên lau, lắc đầu.

“Tỉ có dùng thuốc ta đưa cho tỉ không?”

Lại lắc đầu…

“Tỉ có bị ép buộc phải tiếp khách không?”

… Gật đầu…

“Thế tỉ có chịu tiếp không?”

… Lắc đầu…

Thúy Vân thở ra một hơi, chán nản ôm trán: “Đại tỉ, thế những ngày qua đại tỉ sống sót bằng cách nào vậy? Sao lại không dùng thuốc mà ta đưa cho tỉ?”

“Vân Nhi, ta thật sự sợ, không dám…”, nói đến đây thì mặt đỏ phừng lên, xinh đẹp yêu kiều vô cùng.

Thúy Vân thật sự bất lực, tóm lấy vai đại tỉ của mình mà lắc mạnh: “Đại tỉ, nghe lời ta, đồng ý tiếp khách đi, ta sẽ hướng dẫn tỉ cụ thể vài lần nữa, sau này phải tự ứng phó, không thể ở mãi nơi này đâu”

“Không tiếp khách có được không?”

“Không được, phải tiếp”

“Nhưng…”

“Đại tỉ, tỉ không tin tưởng ta sao?”

Thúy Kiều không kiềm nén nữa, nước mắt lại bắt đầu nhỏ giọt: “Nhưng Thúy Vân, ta thật sự không dám…”

“Ta nói, không thể lấy tính mạng ra đe dọa mãi được, một ngày nào đó Tú Bà hạ xuân dược, sau đó thả nam nhân vào phòng của tỉ, khi ấy tỉ không còn đường lui, phải tiếp khách, hiểu không? Tú Bà này đâu phải người đơn giản”.

Thúy Kiều ngồi trên giường, run rẩy: “… Thật… thật sao?”

Như thế này,…

Thúy Vân nói nhỏ vào tai Thúy Kiều vài chuyện, đầu Thúy Kiều gật gù liên tục, cuối cùng tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn nghe lời Thúy Vân, ngủ một giấc dậy, sáng hôm sau tự mình yêu cầu đi gặp Tú Bà, còn bản thân Thúy Vân đã sớm chuồn mất. Dù sao phấn c

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.