Lên Án

Chương 30: Ủy Khuất Nàng




Mộ Nhã Triết coi như có kinh nghiệm, biết bé đói bụng, muốn uống sữa, bình sữa đã pha sẫn, là Vân Thi Thi chuẩn bị trước, chỉ cần lấy ra, lắc đều, mở nắp, nhét núm vú cao su vào miệng bé.

Bé "nha" một tiếng, ngậm chặt núm vú cao su, ôm bình sữa, nồng nhiệt hứng khởi hút vào.

Hẳn là bé đã đói, từ lúc tỉnh lại, chỉ uống vài ngụm sữa, cũng không uống thêm gì, dọc theo đường đi ngủ say sưa trong lòng Vân Thi Thi, đợi đến lúc vào công viên, bé con lại bị bóng bay hấp dẫn, hiện giờ, không còn gì hấp dẫn, cảm giác đói khát dâng lên, bé ôm bình sữa, nhanh chóng mút vào, may mà không bị sặc.

"Chậm một chút!"

Mộ Nhã Triết thấy bé uống quá nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nhất thời dở khóc dở cười, nhịn không được giận dữ nói, "Không ai giành của con mà!"

Núm vú cao su cũng sợ bị bé hút đứt!

Bé con này, rõ là...

Núm vú cao su trong nhà cũng bị bé hút hư hai ba cái, chiến tích như vậy, trong những bé gái cùng tuổi chắc là không có!

Chỉ có công chúa nhỏ nhà anh, mới có năng lực như vậy!

Không ít du khách đi ngang qua, thấy một màn này, thấy một người đàn ông ngồi trên ghế dài, trong lòng ôm một cô công chúa nhỏ xinh xắn đáng yêu, ôm bình sữa uống nồng nhiệt, không khỏi tấm tắc khen thầm!

Dạo này, mang theo trẻ sơ sinh chưa đầy một tuổi ra ngoài chơi, tuyệt đại đa số, đều là mẹ mang trẻ con, rất ít gặp thấy cha mang con theo!

Còn là cha trẻ tuổi dịu dàng như vậy!

"Ai, sao tôi không có cha vừa trẻ vừa đẹp vậy nhỉ? Nếu tôi có cha như vậy, tôi nằm mơ cũng cười thức dậy!"

"Ha ha ha! Nếu tôi là có cha như vậy, phỏng chừng đời này tôi không tìm thấy bạn trai nữa!"

"Ý... Chắc cô không là có yêu cha quá mức chứ?!"

"Mới không phải đâu! Cha mình mà đẹp trai như vậy, còn có thể nhìn trúng những thằng nhóc bên ngoài hả?"

Những lời này, không lộ chút sơ hở rơi vào trong tai Mộ Nhã Triết, khóe môi anh không khỏi cong lên, những lời này khiến anh hết sức hưởng thụ!

"Nguyệt Dao, có nghe thấy không, cha con lớn lên quá đẹp trai, sau này, nếu con tìm đàn ông mà không đẹp trai như cha, thì đừng mang về nhà nhé!"

Tiểu Nguyệt Dao ôm bình sữa, nghiêng đầu, như là không nghe anh nói gì, chớp chớp mắt, tự mình vui vẻ ôm bình sữa yêu thương tiếp tục hút sữa.

Đợi đến lúc Vân Thi Thi và hai bánh bao nhỏ ngồi ngựa gỗ xoay tròn xong quay lại, Tiểu Nguyệt Dao đã ăn uống no đủ, rúc trong lòng Mộ Nhã Triết ngủ đến thơm ngọt!

Vân Thi Thi đi đến bên cạnh anh, thấy Tiểu Nguyệt Dao ngủ ngon, lại nhìn bình sữa trống trơn trong tay anh, kinh ngạc một phen.

"Anh cho bé uống sữa rồi hả?"

"Ừ."

Tiểu Dịch Thần cũng giật mình xách bình sữa lên, cười toe toét, "Oa! Uống sạch hết rồi!? Em gái ăn nhiều quá!?"

"Em gái uống sữa nhiều như sói như hổ! Nếu lâu dài như vậy, có thể béo lên hay không?"

Vân Thi Thi cũng sợ hãi, "Có thể phải ăn quá no rồi không? Anh cũng không biết cho con ăn ít một chút."

"Anh cũng định làm vậy."

Mộ Nhã Triết bất đắc dĩ nói, "Anh vừa lấy bình sữa lại, thì bé tức giận trừng anh, gắt gao ôm bình sữa không chịu buông tay, cứng rắn giành lấy, chắc chắn sẽ bị sặc."

Vân Thi Thi vươn ngón tay ra nhẹ nhàng chọc chọc cái bụng căng lên của Tiểu Nguyệt Dao, vừa chọc lên, tròn trịa, chọc một phen nữa, bé con trong lúc ngủ mơ thậm chí có phản ứng, mở cái miệng nhỏ ra, nấc lên một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.