Lên Án

Chương 27: Một Cuộc Giao Dịch




Vân Thi Thi ngẩng đầu, thì thấy chẳng biết Mộ Nhã Triết đã đi đâu, ánh mắt của cô xuyên qua dòng người, mới phát hiện anh.

Thân hình của anh cao cao gầy gò, cho dù mặc áo hưu nhàn bình thường, mang mũ trên đầu, cũng mang thêm kính mắt gọng vàng, nhưng quần áo đơn giản như thế, lại vẫn không thể che lấp khí chất vô cùng tôn quý trên người, vẫn khiến cô liếc mắt một cái thì phát hiện anh trong đám người!

Anh đứng trước một cửa hàng cách điệu có vẻ mộng ảo, yên lặng xếp hàng, đến phiên anh, anh mua bốn qua kẹo bông gòn, một màu hồng nhạt, một màu lam, một màu trắng, một màu vàng, hai tay thì mỗi tay cầm hai thanh kẹo bông gòn, đi tới chỗ cô.

Lúc anh đi tới, người đi đường đi ngang qua không ngừng nhìn anh, hưng phấn xì xào bàn tán!

"Trời ạ, mau nhìn đi! Người đàn ông mang kính kia, hình như là ngôi sao đó?"

"Tôi nghe nói thời gian trước, công viên trò chơi ký hợp đồng chọn Hoa Cẩm làm người phát ngôn? Nghe nói trang web chính thức đăng tin tức rằng, mấy ngày nay Hoa Cẩm sẽ làm khách quý tới công viên trò chơi tham dự hoạt động, hẳn không là hôm nay chứ?!"

"Anh đang nói đùa sao? Hoa Cẩm có cao như vậy đâu?"

"Chắc chắn không phải ngôi sao, bởi vì tôi chưa từng nghe nói có người như vậy!"

...

Trong tổ phim, Hoa Cẩm đang xem kịch bản, bỗng nhiên tao nhã hắt hơi một cái, buồn bực nói."Ai đang nói xấu tôi!"

...

Đám người không ngừng chen chúc.

Cũng không biết là do lượng khách quá nhiều, hay là do rất nhiều người tiến tới chỗ Mộ Nhã Triết, thế cho nên chỗ xe nôi dừng lại, xung quanh bị chen lấn không chịu nổi, nước không ngấm qua được.

Không hề thiếu em gái vụng trộm giơ di động lên, nhắm cameras ngay Mộ Nhã Triết, không ngừng chụp trộm.

"Rắc rắc rắc rắc".

Có người quên tắt đèn flash, Vân Thi Thi cảm thấy bị chụp ảnh, liếc theo ánh sáng nhìn.

Nhận kẹo bông gòn trong tay Mộ Nhã Triết, bỗng nhiên Vân Thi Thi chua chát nói một câu, "Chồng à, anh ăn mặc khiêm tốn như vậy, còn có nhiều bé con vây quanh anh như vậy, đúng là rất có sức hấp dẫn!"

Lúc đầu Mộ Nhã Triết còn thấy như lọt vào trong sương mù, không biết cô đang chua xót cái gì, mãi đến lúc quay đầu lại, phát hiện không ngừng có người vây quanh anh, lén chụp hình, thế mới biết vị chua trên người cô từ đâu mà có?!

Anh lấn đến gần cô, hơi hơi cúi người, cố ý đùa cô: "Như thế nào, vợ anh ghen tị?"

Vân Thi Thi hừ hừ, "Mới không có đâu!"

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đứng một bên, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn nhau một cái, che miệng cười trộm.

"Cha à, mẹ ghen tị đó! Ai cho cha trêu hoa ghẹo nguyệt vậy?"

"Đúng vậy đó. Cha xem, rất nhiều cô gái vây quanh cha chụp ảnh kìa! Chậc chậc chậc!"

Vân Thi Thi bĩu môi, cắn kẹo bông gòn một miếng.

Bỗng nhiên người đàn ông bên cạnh lại cúi người, cắn một ngụm cô vào kẹo bông gòn cô cầm trong tay, kẹo bông gòn hồng nhạt hóa thành vết nước đọng ngọt ngào trên cánh môi anh rất nhanh, nhìn rất hấp dẫn.

"Anh cũng có mà, vì sao ăn của em?"

"Của vợ ăn ngon hơn."

Anh nhẹ nhàng liếm liếm môi, thuận thế dắt tay cô, một tay đẩy xe nôi, từ từ đi về phía trước.

Hành động kia, vô thức nói cho mọi người, anh đã là danh thảo có chủ rồi!

Cứ như vậy, có những người, không nên vì thế mà ghen tị!

Một bên, những người đi đường vây quanh anh không khỏi thất vọng nói thầm nói, "Không thể nào? Người đàn ông này nhìn trẻ như thế, vậy mà đã là cha rồi hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.