Legendary Moonlight Sculptor - Con Đường Đế Vương

Chương 7: Chạy trốn




Sở Vân Thăng nghe tiếng động nhanh chóng khoát lên mình tấm ga trắng thuần khiết ngụy trang. Nhanh như sóc, hắn chạy vội đi trốn sau đồi tuyết nhô lên giữa cánh đồng tuyết trắng xóa. Miệng hắn nhã ra từng làn khói trắng vẫn còn hơi ấm, mặt hắn hơi hơi chếch về phía trước cùng với chiếc ống nhòm trên tay. Giữa đồng hoang đất trống, ngoài cặp kiếng không ngừng chuyển động, dần dần xuất hiện lớt thớt vài bóng người.

Những người này không phải đến vì hắn, cả đám người áo trắng đang bao vây một gã đàn ông đứng cũng vấp va vấp váp. Hắn đoán bọn người mặc trang phục trắng này đại khái chính là chúng đồ thành Thôi Tuyết, còn gã đàn ông đang bị truy sát lại không mặc y phục đỏ có biểu tượng của thành Liệt Hỏa. Gã y phục rách nát, hình dáng tựa kẻ đang lâm thời khốn cùng.

Hướng gã trốn chạy lại chính là vị trí Vân Thăng đang ẩn náu.

Không phải việc của mình, Vân Thăng chỉ muốn nhanh chóng thoát thân. Với tốc độ của mình, hắn hoàn toàn có thể trổn khỏi tầm nhìn và sự chú ý của bọn thành Thôi Tuyết không chút khó khăn.

Từ khi hắn ra khỏi Thần Vực đến nay chỉ vài ngày ngắn ngủi, sự tình thế này đã phát sinh vài lần, cứ khiến hắn trong lòng không yên, không hiểu được bọn thành Thôi Tuyết giở chứng gì.

Trong vòng sáu, bảy ngày trước khi vào Thần Vực lần hai, hắn đã từng bắt gặp bọn chúng truy tìm Thiên Hành Giả và con người khu vực Hoàng Sơn, nhưng mật độ và cường độ thua xa mấy ngày nay.

Hắn tự nhủ phải làm rõ sự tình này, nếu không e rằng hắn tìm tùy tiện tìm chỗ ẩn thân không chừng vô tình lại lọt vào tầm ngắm của chúng.

Hắn hiện này không sợ bọn chúng, có sự giúp sức của dịch thể xanh. Hắn có sẵn phù thể trên thân, nắm chắc phần thắng thế trong tay. Dùng có gặp vật thể bay, đánh không lại thì vẫn chuồn được.

Có điều, trước khi làm rõ sự thật của Thần Vực, hắn không muốn gây sự. Một khi ló mặt xung đột chính diện bị bọn chúng để ý, e rằng khi hắn “bị ép buộc” đi vào Thần Vực, bị bọn chúng tìm được bổn thể, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

Hắn lặng lẽ cầm một lá Phong Thú phù Thanh Giáp trùng kích hoạt phù thể. Tám chú Thanh Giáp II xuất hiện giữa không trung, tung cánh bay lượn.

Đối diện với sự xuất hiện của Thanh Giáp trùng thân hình khổng lồ, bọn người thành Thôi Tuyết ngỡ ngàng. Dù còn mồi đã trong tầm tay, bọn chúng cũng không thể không dừng bước bắt tay bố trận chuẩn bị nghinh chiến Thanh Giáp trùng.

Chiến lửa như có thể nổ ra bất cứ nào!

Dưới sự điều khiển của Vân Thăng, từng chú Thanh Giáp trùng bay lượn hỗn loạn. Vừa lượn vừa rú lên tiếng kêu điếc tai, chốc chốc chúng lại thay phiên nhau xà xuống phun lửa, sau lại phóng thẳng lên không trung.

Mục đích của Vân Thăng chỉ là muốn ngăn chặn họ tiến gần, không thật sự muốn sống mái cùng chúng. Hắn nỡ dù chỉ hi sinh một con Thanh Giáp trùng để liều với bọn Thiên Hành Giả này. Chúng có hi sinh cũng phải xứng đáng, ít ra là hi sinh vì hắn. Hiển nhiên giờ đây chưa đến bước đó.

Bọn người thành Thôi Tuyết bị lối tấn công kỳ lạ của Thanh Giáp trùng làm cho ngỡ ngàng. Chúng muốn gia tăng công kích, nhưng lại không theo kịp tốc độ bọn trùng tử. Chúng cũng không đủ can đảm để mặc bọn trùng tử trên không, cứ thế chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn gã đàn ông kia biến mất khỏi tầm mắt.

Nhanh chóng triệu hồi bọn Thanh Giáp II, Vân Thăng nhè nhẹ trượt từ trên đồi xuống. Hắn tức tốc đi về hướng gã đàn ông bị truy sát.

“Ngươi là ai? ” Gã đàn ông rách rưới lạnh lùng nhìn Vân Thăng.

Vân Thăng vốn nghĩ gã sẽ hoảng hốt bỡ ngỡ, nhưng không ngờ đón chào hắn lại là ánh mắt này. Chưa kịp nghĩ kỹ, Vân Thăng đã đưa tay nắm lấy cổ áo gã nói: “Không muốn chết thì đi theo ta!”

Bọn thành Thôi Tuyết đằng sau mất đi sự tấn công của Thanh Giáp trùng, đang dần dần truy đuổi.

“Ngươi là ai?” Gã gắng gượng dậy, đầu dựa vào đá, giọng nói vẫn lạnh băng không một chút cảm kích.

“Ta là ai ngươi không đủ tư cách biêt! Ngươi chỉ cần thật thà trả lời ta vài câu hỏi sẽ có thể an toàn rời khỏi. Nếu không ta lập tức đưa ngươi về thành Thôi Tuyết!” Vân Thăng từng cứu không ít người, người có thái độ như vậy cũng chí có tên Điêu Định Quốc lần đầu hắn cứu.

“Ngươi cứu ta một mạng, hãy cho ta biết tên! Sau này sẽ trả ngươi một mạng! Tăng Khác Hấn ta chưa từng nợ ân tình của kẻ khác!” Gã vẫn lạnh lùng nói, chỉ là thân hình loạng choạng đã bán đứng sự yếu ớt của gã.

“Không cần. Ta chưa đến mức để ngươi phải cứu. Ngươi chỉ cần trả lời ta là được! Thứ nhất, trong thành Thôi Tuyết xảy ra việc gì? Thứ hai, Thiên Hành Giả trong thành là bao nhiêu người? Thứ ba, thực lực của chúng thế nào?” Hắn giơ ba ngón tay ra.

Tăng Khác Hấn tâm tính cực cao ngạo, từ lúc thất tỉnh đến nay hầu như chưa ai có thể hạ nổi hắn. Nếu không vì bị hạ độc, hắn cũng không lưu lạc đến nông nỗi này. Nhưng tên đàn ông trước mặt không những khẩu khí cao ngạo hơn cả hắn, quan trọng hơn, tên này thật sự có năng lực này!

“Thứ nhất, thành Thôi Tuyết đang tìm hành tung một Thiên Hành Giả tên Sở Vân Thăng, đang ngang nhiên bắt giam tất cả người thường và Thiên Hành Giả gần đây vào núi triệu tại trung tâm thành trì; thứ hai, ta không rõ, chỉ biết lực lượng hùng hậu; thứ ba, họ chỉ có năm thủ lĩnh có thể chiến đấu ta, còn thực lực thành chủ chưa rõ! Nếu ngươi là người thành Liệt Hỏa thì cứ yên tâm, chúng không có dự định công kích các ngươi.”

Gã chưa từng hoài nghi ân nhân cứu mạng của mình chính là tên bọn thành Thôi Tuyết đang vất vả truy tìm. Tất cả mọi người, thậm chí cả tên Tăng Khác Hấn cao ngạo này cũng bị hình họa và mô tả khoa trương của bọn vật thể bay thần hóa nhân vật “Sở Vân Thăng”.

Vân Thăng nghe xong giật bắn người. Cớ sao bọn phi nhân loại biết được hắn đến Hoàng Sơn nhanh đến thế? Xem tình hình trước mắt, đúng là có khả năng này!

Nếu Tăng Khác Hấn nói không giả, xem ra cả Đàm Ngưng và Edgar đều bị giam trong thành, chúng đặt sẵn mồi nhử hắn vào thành.

Cạm bẫy rành rành, hắn đương nhiên không dễ dàng đâm đầu vào. Hắn không đi còn đỡ, nếu xuất không khéo bọn họ còn nguy cấp hơn.

Trước khi hắn xuất hiện thân, hắn đoán chắc bọn phi nhân loại sẽ không làm gì chúng!

Sự thế như bây giờ, hắn liều lĩnh nghĩ, trong vòng mấy ngày này, cả khu vực Hoàng Sơn này chỉ có một nơi, vô cùng hiểm nguy, nhưng lại là nơi an toàn nhất với hắn bây giờ…

Khu dịch thể Trùng tộc!

Hắn nhất thiết phải vượt khỏi cảnh giới tam tầng. Cự phần trong đó có thể cung cấp loại dịch thể thần kỳ giúp gia tăng tốc độ tu luyện!

Edgar nhát gan không chống cự quá hai mươi ngày. Hắn chống đối với sự truy đuổi trực diên của bọn phi nhân loại, đồng thời cũng đang chạy đua với ý chí của Edgar.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.