Legend Of The Mystery Hero

Chương 13: Em bé ma




- Một quyết định rất sáng suốt đấy chàng trai.

Brian sắc mặt dần trở lại bình thường khi nghe được quyết định sáng suốt của đối phương. Anh thấy vui vì nhìn Hướng Nhật còn trẻ nhưng không quá ngu và trẻ con. Anh mỉm cười, tiếp tục nói:

- Tôi sẽ nói trước về phần thưởng. Phần thắng là hai mảnh ghép của lá bài phép thuật. Khi ghép lại làm một, lá bài phép thuật sẽ giúp người sử dụng mở ra cánh cổng không gian đi đến bất cứ đâu. Mỗi lá bài chỉ dùng được ba lần.

Trò chơi sẽ chia làm hai phần và diễn ra trong hai ngày, đó cũng là lý do vì sao có đến hai mảnh ghép.

Ngày thứ nhất, cậu sẽ chơi với tôi. Chúng ta sẽ chơi ba trò chơi.

Đầu tiên sẽ là trò vác đá vượt hồ.

Hai tay cậu sẽ phải vác đá đi trên những cọc tre được đóng xuống hồ nước. Để tăng độ khó, cọc tre được đặt thẳng một hàng dọc, cách mặt nước 5cm. Cứ một cọc nổi thì sẽ có một cọc chìm. Lưu ý, khi chưa chạm vào thì trông chúng sẽ giống nhau như đúc.

Nhiệm vụ của người chơi là vác đá đi từ bờ bên này sang bờ bên kia. Trong một tiếng đồng hồ ai vác được nhiều đá hơn sẽ là người thắng cuộc.

Chú ý, chân không được chạm nước. Nếu giày của ai bị ướt thì người đó sẽ bị loại.

Nói xong rồi Brian nhìn Hướng Nhật, khuôn mặt không chút biến đổi:

- Thế nào, cậu đã hiểu luật chơi chưa?

Hướng Nhật không trả lời, nhìn mấy viên đá mà thầm chửi rủa. Viên nào viên nấy to như tòa nhà hai lầu. Chúng xếp chồng lên nhau, cao đến tận mây xanh. Sức mạnh của Hướng Nhật nâng mấy viên đá này lên không có, cái khó là đi trên cọc tre, cọc tre bé tí sao chịu nổi sức nặng của hàng ngàn tấn? Với lại, nếu như lỡ bước nhầm cọc tre chìm thì chắc chắn ngã mà không kịp xoay sở. Tuy nhiên Hướng Nhật không có lựa chọn nào khác, bèn chọn cách tới đâu hay tới đó vậy.

- Bắt đầu đi.

Hướng Nhật nói. Brian gật đầu, và rồi thật choáng ngợp, rất nhiều người bất ngờ xuất hiện, họ có mặt ở khắp nơi xung quanh bờ hồ. Brian giải thích rằng, họ là những trọng tài và người giám sát.

Người mặc áo trắng duy nhất trong nhóm, mà theo Brian giải thích thì ông ta là trọng tài chính. Ông ta bay lên trước mặt họ và hỏi hai người đã sẵn sàng chưa, sau đó ông ta thổi còi báo hiệu cuộc thi chính thức bắt đầu.


Cùng lúc ấy tại trụ sở bí mật dưới lòng đất, Nhã Lan không đi cùng với người máy của mình mà cô nàng mặc một bộ giáp kim loại trông rất ngầu. Cô chỉ đi một mình. Cô bước vào một căn phòng rộng mênh mông, ánh đèn rất sáng, các máy móc, thiết bị công nghệ có ở khắp nơi. Cô định đi thăm quan một lúc thì một cậu thiếu niên đã bước đến gần cô, cậu ta chính là Tech. Nhìn thấy Tech, Nhã Lan liền bỏ giáp che mặt ra, cô nở một nụ cười rất tươi, hai người vốn đã quen nhau từ trước. Tech cũng tỏ ra vô cùng vui mừng, cậu chào hỏi và bắt tay với cô.

- Vậy là cậu đã tạo ra nơi này, nhưng sao lại là Việt Nam?

Nhã Lan hiếu kỳ hỏi. Tại sao là là Việt Nam mà không phải nơi khác? Việt Nam có điểm gì lại thu hút một thiên tài đoạt giải Nobel Vật Lý khi chỉ mới mười tuổi?

- Một lý do rất đơn giản thôi Nhã Lan, ở đây có rất nhiều nhân tài và hơn nữa họ rất trung thành với những bí mật.

Tech nói với một nét biểu cảm đầy bí ẩn. Điều đó làm Nhã Lan càng thêm tò mò:

- A, tớ biết rồi. Lần này cậu khiến tớ mặc bộ giáp đồ sộ này, bay đến tận đây là vì muốn nói với tớ bí mật nào đó đúng không? Nó là gì thế?

Tech cười thích chí, dường như cậu rất mong chờ được khoe bí mật với cô bạn lâu năm của mình.

- Nhã Lan, tớ hỏi cậu nhé? Làm cách nào để cậu di chuyển từ điểm A đến điểm B?

Nhã Lan lập tức trả lời:

- Đương nhiên là bước đi rồi? Sao cậu hỏi vậy?

Tech cười, lại hỏi tiếp:

- Vậy cậu tới đây bằng cách nào?

- Tớ bay từ Bắc Kinh đến đây.

- Cậu mất bao lâu để đến được đây?

- Mười phút. Bộ giáp của tớ tích hợp những công nghệ tối tân nhất và chỉ có tớ mới tạo ra được.

Tech cười thích thú:

- Đúng vậy, bí mật mà tớ muốn nói với cậu đó là chúng ta hoàn toàn có thể di chuyển từ Bắc Kinh tới Việt Nam ngay tức thời. Hay nói cách khác đó chính là dịch chuyển tức thời, không phải bằng năng lực người đột biến hay phép thuật mà hoàn toàn bằng công nghệ.

Nghe tới đây Nhã Lan hoàn toàn tỏ ra vô cùng bất ngờ, chuyện đó nàng chưa từng nghĩ đến, hoặc đã loại bỏ ý nghĩ ấy từ lâu vì đó là điều không thể tin được.

- Cậu nói gì? Dịch chuyển tức thời á? Không thể nào. Hãy nói với tớ là cậu đang đùa đi!

Tech sắc mặt không chút biến đổi.

- Không Nhã Lan, tớ không biết đùa. Cậu biết đấy, ngay từ thời còn học ở MIT tớ đã có những phát minh rất phi vật lý và điên rồ, nhưng nhờ vậy mà tớ mới đoạt giải Nobel.

Tech vô cùng tự tin khi nhắc về giải Nobel vĩ đại mà cậu nhận được khi đang là cậu nhóc mười tuổi. Năm đó, một sự kiện gây chấn động toàn thế giới, nói về một cậu bé mười tuổi khám phá ra bí mật về thời gian và không gian. Còn được gọi là định luật Tech. Định luật nói rằng: "Thời gian thực chất chỉ là một khái niệm của loài người, và không gian chỉ đơn giản là một mặt phẳng. Nếu thời gian là vô nghĩa, sẽ không có quá khứ, tương lai, tất cả chỉ là hiện thực vĩnh viễn là hiện thực, quá khứ chỉ là suy nghĩ của con người, tương lai chỉ là ảo tưởng mà thôi. Nếu không gian là một mặt phẳng chúng ta không cần phải bước đi để di chuyển từ điểm A, đến điểm B; Đơn giản chỉ cần gấp mặt phẳng đó lại để tạo ra một điểm đồng nhất."

- Nhiều đêm tớ không ngủ ngon khi nghĩ về một ngày nào đó trong tương lai, khi mà những người đột biến mất kiểm soát và họ chuyển sang tấn công con người. Với sức mạnh thần thánh của họ, con người sẽ không thể chống lại cả một tập thể người đột biến nếu không có những vũ khí tân tiến. Và vì thế tớ đã nghĩ đến định luật Tech và tạo ra một loại năng lượng có tên là Năng lượng T.

Tech nắm tay Nhã Lan, kéo nàng đi về phía một màn hình nằm song song trên bàn làm việc, với vào thao tác linh hoạt màn hình liền hiển thị một đường thẳng với hai điểm A và B.

- Tớ chưa bao giờ nghĩ khoa học có thể làm được việc này. Dịch chuyển tức thời là việc bất khả thi, cậu thật sự có thể làm được sao Tech?

Nhã Lan vẫn khẳng định suy nghĩ của cậu bạn là không thể.

- Tớ hoàn toàn có thể làm được. Việc cần làm để dịch chuyển tức thời là bẻ cong không gian để tạo giao điểm nối A và B. Đó là lý do tớ tạo ra năng lượng T. Nguyên lý hoạt động rất đơn giản. Chúng ta sẽ tạo ra cánh cổng năng lượng ở cả hai điểm A và B, và hơn thế nữa là C, D, E, S, H, G... Khi ta cho vật thể, hoặc con người vào một điểm bất kỳ, sau đó mở nguồn năng lượng lên và chọn cổng cần tới, lúc này hai nguồn năng lượng T liên kết với nhau tạo sức hút và kéo hai điểm lại gần nhau, lực hút từ điểm đến luôn lớn hơn điểm đi đồng nghĩa vật thể được dịch chuyển. Đó là cách mà mọi người di chuyển đến bất kỳ đâu trên thế giới.

Một chàng vỗ tay liên tiếp không ngừng thay cho lời cổ vũ của Nhã Lan. Nghe thiên tài vật lý giải thích không thể hợp lý hơn khiến nàng phần nào đã hiểu được điều mà nàng từ trước đến giờ vẫn không dám tin.

- Vậy bí mật chính là năng lượng T. Nó là gì vậy?

- Hỏi hay lắm Nhã Lan.

Tech vỗ vai cô nàng, chỉ và màn hình vi tính, màn hình hiện lên một loại quặng đen xì và kế bên là sơ đồ phản ứng hóa học, cậu bắt đầu giải thích:

- Năng lượng T là một nguồn năng lượng hạt nhân, được tạo ra từ uranium thông qua các phản ứng tổng hợp hạt nhân. Để dễ dàng và an toàn hơn, tớ đã tạo ra một loại pin hạt nhân, kích cỡ của nó chỉ như pin điện thoại nhưng năng lượng thì đủ dùng trong vài năm.

- Liệu tớ có thể dùng nó để tạo năng lượng cho bộ giáp của mình không?

Trước câu hỏi của cô bạn, Tech cười và cậu gật đầu nói:

- Hoàn toàn không vấn đề gì. Năng lượng này rất đã năng, nó vừa là năng lượng điện vừa là năng lượng dùng cho việc dịch chuyển vật thể. Tớ cũng đang tính nói với cậu việc này.

Tech lại nắm tay cô bạn kéo đi đến một chỗ khác, chỗ này có hai cái hộp kính không có nắp. Đặt cách xa nhau mười mét.

- Đây là hai hộp kính tớ dùng để thí nghiệm. Tớ sẽ cho cậu xem điều kỳ diệu.

Tech mở cửa bỏ một con gấu bông vào hộp kính thứ nhất sau đó đóng cửa lại. Rồi cậu dùng máy tính mở năng lượng T lên. Cả hai hộp kính đều xuất hiện màu xanh dương nhàn nhạt.

- Màu xanh dương đó chính là năng lượng T khi bị phát tán ra ngoài. Yên tâm, nó an toàn với sinh vật sống.

Tech nói rồi sau đó trên máy tính bấm điểm đến là chiếc hộp còn lại, kết quả là trong nháy mắt con gấu bông đã xuất hiện ở chiếc hộp kính còn lại trước sự trầm trồ thán phục của Nhã Lan.

Nàng đã cố nhìn thật kỹ nhưng rõ ràng con gấu hoàn toàn không hề rời khỏi chiếc hộp đầu tiên nhưng nó lại xuất hiện ở chiếc hộp biên kia.

- Ôi không Tech! Tớ đang mơ phải không? Đây là phép thuật Tech ạ, tớ không thể tin đây là khoa học nữa rồi.

- Ha ha ha... tớ còn không thể tin được nữa cơ mà. Nhưng chưa hết đâu Nhã Lan, đây mới chỉ là cái cơ bản nhất thôi.

- Sao cơ, còn điều gì thần kỳ hơn sao?

Nhã Lan run cả người, nàng đang cảm thấy mừng và rất muốn nhảy lên nóc nhà.

- Đó cũng chính là điều tớ muốn nói với cậu lúc chúng ta đang đứng ở bên kia. Việc xây dựng các cán cổng là điều cần thiết, tuy nhiên nó có một nhược điểm là sự linh hoạt. Bởi vì mỗi lần muốn đi đâu là phải chạy ra điểm dịch chuyển, điều này thật sự rất bất tiện. Giả sử như chiến tranh xảy ra, các cổng dịch chuyển bị địch chiếm đóng chúng ta sẽ mất lợi thế. Vì vậy tớ đã tạo ra một bộ giáp siêu chiến binh, nó có thể giúp người mặc di chuyển đến bất kỳ đâu trong nháy mắt.

- Tớ nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời, nhưng theo lý thuyết ban đầu thì làm thế nào để cậu tạo ra năng lượng cho điểm đến?

Nhã Lan hỏi.

- Cậu quả nhiên là thiên tài đấy Nhã Lan. Tớ đã tìm hiểu em gái của cậu và tớ tự hỏi rằng, làm thế nào Tú Linh có thể dịch chuyển đến bất kỳ đâu? Và tớ nhanh chóng nhận ra rằng, những người như Tú Linh, bao gồm cả những người dùng phép thuật đều cần đến năng lượng, và năng lượng T mà tớ tạo ra cũng không khác gì một năng lượng phép thuật. Với bộ giáp siêu chiến binh tớ có thể tạo ra năng lượng cho điểm đi, nhưng năng lượng cho điểm đến phải cần đến vệ tinh hỗ trợ dùng để dịch chuyển xa và một vật thể linh động để dịch chuyển gần. Ví dụ trong chiến đấu, tớ ném thiết bị tạo năng lượng T sang một hay nhiều vị trí bất kỳ thì tớ có thể ngay lập tức dịch chuyển đến vị trí đó. Còn nếu muốn dịch chuyển xa hơn thì tớ dùng vệ tinh của mình chiếu năng lượng xuống địa điểm cần đến. Cậu thấy thế nào hả Nhã Lan?

- Tuyệt vời! Trên cả tuyệt vời!

Nhã Lan liên tiếp vỗ tay không ngừng, và nàng nói tiếp:

- Và tất nhiên lý do tớ ở đây là để tạo ra những siêu vũ khí công nghệ cao. Với năng lượng hạt nhân, tớ có thể tạo ra những vũ khí hủy diệt mà không sợ tốn năng lượng.

Tech cười với nàng và gật đầu rồi bước đến bắt tay nàng.

- Chúng ta cùng hợp tác nhé.

- Tớ cũng nghĩ vậy Tech.

- Ngay bây giờ cậu có muốn thử cảm giác đó không? Dịch chuyển tức thời bằng sức mạnh của khoa học?

- Thật ư? Ngay bây giờ á?

Nhã Lan kinh ngạc. Nàng vốn không còn xa lạ với việc dịch chuyển tức thời nhưng tự mình dịch chuyển là một điều hoàn toàn mới mẻ và hấp dẫn.

- Đúng vậy. Tớ chỉ cần thay nguồn năng lượng cho bộ giáp của cậu thôi. Và tất nhiên là gắn thêm vài thiết bị phát năng lượng ra toàn bộ giáp, còn lại mọi thứ vẫn để nguyên.

- Được, vậy cậu làm ngay đi. Tớ đang rất mong chờ đấy.

Sau khi tháo bộ giáp ra, Tech chỉ mất khoảng mười phút đồng hồ để biến bộ giáp thành một thiết bị dịch chuyển tức thời, và rồi Nhã Lan lại mặc nó vào.

- Bây giờ cậu có thể dịch chuyển nhanh chóng tới bất kỳ đâu cậu muốn rồi nhé.

- Làm cách nào tớ sử dụng được nó.

Nhã Lan cảm thấy năng lượng của bộ giáp luôn ở mức đầy, lần này nàng tha hồ mà sử dụng vũ khí của mình.

- Cách thức hoạt động rất đơn giản. Tớ đã kết nối cậu với các vệ tinh của tớ, vì thế trên màn hình cậu chọn chức năng dịch chuyển tức thời, các bộ phát năng lượng T sẽ hoạt động, và ánh sáng xanh dương xuất hiện, lúc này trên bản đồ cậu hãy chọn một điểm đến bất kỳ, thế là xong. Nào hãy thử đi!

- Ồ, thật tuyệt! Tớ thử nhé.

Nhã Lan đóng kính bảo vệ lại. Một màn hình xuất hiện kèm theo giọng nói của AI (trí tuệ nhân tạo) quen thuộc. Nhã Lan ra lệnh dịch chuyển tức thời, ánh sáng màu xanh dương liền xuất hiện xung quanh bộ giáp.

- Cô muốn đi đâu thưa tiểu thư?

AI của bộ giáp hỏi. Một bản đồ xuất hiện trước mắt Nhã Lan.

- Cổng vào Vạn lý trường thành.

Nhã Lan ra lệnh và hồi hộp chờ đợi.

- Đã kết nối với vệ tinh Tech, sẵn sàng dịch chuyển ngay lập tức.

Chỉ trong nháy mắt Nhã Lan đã hoàn toàn biến mất khỏi căn phòng mà không lưu lại một chút dấu vết. Tech chạy lại nhìn máy tính, quan sát xem nàng đã thật sự đến được Vạn lý trường thành chưa. Tuy nhiên trên bản đồ lại không hề có một chút dấu vết nào của Nhã Lan. Cậu vội vàng gọi điện cho nàng nhưng không thể liên lạc được. Cậu ra lệnh cho máy chủ tìm kiếm toàn bộ mọi ngõ ngách trên thế giới nhưng Nhã Lan đã hoàn toàn mất tích, không một nơi nào trên thế giới có tín hiệu của nàng.

- Rốt cuộc cậu đã bị dịch chuyển đến đâu? Vệ tinh của tớ sẽ không thể vì lỗi kỹ thuật mà dịch chuyển cậu ra ngoài không gian được, cậu có thể đi đâu được cơ chứ? Liệu có thể, ở một nơi nào đó, khi mà lượng uranium trong tự nhiên dồi dào và tự nhiên cũng tự sinh ra nguồn năng lượng T đủ lớn để làm nhiễu vệ tinh không? Sao mình không nghĩ ra sớm hơn nhỉ?

Tech tự nói với chính mình và bắt tay vào sửa chữa vấn đề nhiễu năng lượng mà cậu vừa nghĩ đến. Cậu tin với bộ giáp của Nhã Lan thì nàng sẽ không chết được dù có lạc ra ngoài không gian, hay xuống tận đáy biển, và nàng hoàn toàn có thể dịch chuyển về trụ sở bởi đây là trung tâm có nguồn năng lượng T lớn nhất thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.