Lê Yên Ký

Chương 25: Bóng đêm vô biên




Vì thể hiện sự khó chịu của mình, Bạch Văn không thèm quan tâm đến mệnh lệnh của Lộ Nam Minh, chủ động gọi điện thoại cho hắn.

Lộ Nam Minh cũng không nói gì Bạch Văn, hơn nữa, sau đêm môi lưỡi thần chiến đó, Lộ Nam Minh lại càng kiên nhẫn và dịu dàng với Bạch Văn hơn, khi tâm sự, sẽ không tự giác mà nói những lời thân mật sến súa, khiến cậu mừng thầm trong lòng.

Từ khi phát hiện Lộ Nam Minh không hề tức giận việc mình gọi điện thoại tới, Bạch Văn giả vờ quên luôn mệnh lệnh của Lộ Nam Minh, bắt đầu quấy rối điện thoại hắn, mỗi ngày ba cuộc, sáng trưa tối đều như vắt chanh, so với ăn cơm còn đúng giờ hơn. Nhưng phần lớn thời gian, Bạch Văn vẫn quen nhắn tin cho hắn, bởi vì nhắn tin thì cậu còn có thể xem đi xem lại nhiều lần, lại có thể lưu lại nữa. Một tháng ngắn ngủi, số tin nhắn của hai người đã đạt giới hạn được lưu trên máy.

Lúc nhàn rỗi, chơi trò chơi vẫn là chuyện Bạch Văn thích làm nhất.

Năm mới, không chỉ tình cảm thuận lợi, thăng cấp trong game cũng thuận lợi không kém, cậu đã lên được cấp 60. Hiện tại trò chơi đã cập nhật level mới, nhưng việc này chẳng làm cậu mất hứng. Trời biết lần này cậu được người ta bao dưỡng, để thăng lên cấp 60 đã bỏ ra bao nhiêu thời gian, những trang bị nhặt được trong mỗi nhiệm vụ cậu đều đem bày bán, bởi vậy cũng tích được kha khá tiền bạc.

Thăng lên cấp 60, Bạch Văn rất vui vẻ để bản thân nghỉ ngơi, mấy ngày nay đều không thăng cấp, cũng không làm nhiệm vụ, mà chỉ nhàn nhã dạo bản đồ, câu cá, ngắm phong cảnh, và nói chuyện vu vơ với Lộ Hướng Bắc.

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Vặn eo~

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Vặn eo~

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Lộ huynh, chẳng lẽ anh không thấy tui khiêu vũ đẹp hở?

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: …

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Không thấy.

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: *gạt lệ* ~ với tư cách là anh em vào sinh ra tử, tui đau lòng quá!

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: *gõ mõ* cậu đau lòng xong rồi đến tôi thương tâm!

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: /(tot)/~~

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: đau lòng quá~ Lộ huynh, anh học xấu rồi.

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Gần đây ngoài tôi ra cậu ở cùng với ai nhiều nhất?

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Tất nhiên là người nào đó anh tuấn phong độ, khí chất tiêu sái rồi!!

[Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: *nhún vai* Cậu biết tôi học xấu từ ai không?

[Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: %>_<% [Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Lộ huynh, anh thực sự học hư rồi. [Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: *gõ mõ* [Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Haizz, tám linh tinh thế được rồi, chẳng lẽ anh không phát hiện hôm nay tui có gì đó khang khác sao? [Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Ngoại trừ đắc ý khiến người khác không muốn nhìn, thực không thấy hôm nay cậu có gì khác cả. [Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Tuy dùng từ không ưng lắm, nhưng dựa vào việc anh có thể thấy tâm trạng tui tốt, tui đại nhân đại lượng tha thứ cho anh đó. [Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Cảm ơn cậu, mời cậu khóa miệng mình lại, ok? [Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Gió to quá, vừa rồi anh nói gì đó? [Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Ở đây không có bão cát, không ảnh hướng đến mắt nhìn. [Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Nhưng ảnh hướng đến tâm trạng mở mắt của tui. [Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Quả nhiên cậu là một người kì lạ. [Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: ~(@^_^@)~ Quá khen quá khen. [Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: *vặn eo* ~ ngày mai tui phải quay lại trường rồi. [Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Ngày mai có thể thấy chồng tui rồi. [Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Ngày mai có thể cùng chồng tui chơi trò hôn môi rồi. [Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha. . . [Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: -_-||| cậu còn hơi không thế? [Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Đừng hâm mộ tui, sớm muộn gì anh cũng tìm được mùa xuân của mình thôi. [Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: Cám ơn, tôi không cần. [Đội ngũ][Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Ngày mai cho anh xem ảnh chụp của chồng tui. [Đội ngũ][Lộ Hướng Bắc]: …. Ồ. Lộ Nam Minh quyết định ngày mai việc đầu tiên nhất định phải đi hack máy tính của Bạch Văn. Lần trước hắn cũng từng nghĩ sẽ làm vậy và cũng đã hack rồi, kết quả trong máy tính này của Bạch Văn chẳng có cái gì. Sau đó hắn mới biết, tất cả ảnh chụp đều được lưu trong một máy tính khác, và cậu không mang nó về nhà, mà gửi ở nhà một bạn học. Đối với hành vi này của Bạch Văn, Lộ Nam Minh cực kì đau đầu. Có lẽ vì đã lăn lộn trong giới kịch truyền thanh một thời gian dài, ở đó, hắn chứng kiến sự chân thành, cũng đã thấy sự xót xa của sự thật, thấy miệng lưỡi đáng sợ của người đời, thấy rất nhiều chuyện khiến Lộ Nam Minh cố chấp cho rằng – yêu cần rất nhiều dũng khí. Có lẽ nguyên nhân chính là thế nên hắn mới để ý đến sự dũng cảm theo đuổi tình yêu của Bạch Văn. Nhưng cái gọi là dũng khí không phải nói quá đến chỗ khoa trương, Lộ Nam Minh không phản đối Bạch Văn come out với bạn bè người thân, không phản đối cậu come out với người có thể hiểu cậu, nhưng hắn rất khó chịu khi Bạch Văn come out với một người xa lạ chỉ gặp trên mạng. Nếu như “Lộ Hướng Bắc” không phải hắn thì sao? Nếu như “Lộ Hướng Bắc” không phải người tốt thì thế nào? Quá nhiều chuyện không thể xác định được khiến Lộ Nam Minh không ủng hộ hành vi của Bạch Văn, với sự hiểu biết của hắn về Bạch Văn, chỉ sợ sẽ không chỉ khoe mình ảnh chụp thôi đâu. Vì muốn chấm dứt hậu hoạn, chỉ có thể bóp nát ý định này từ trong trứng nước. Chẳng qua, lúc này hắn cần phải chuẩn bị trước, chỉ cho phép cậu lưu dưới sự giám thị của hắn mà thôi. Ngốc nghếch: A Minh Minh, hôm nay khi nào anh tới trường thế? Chồng yêu: Sắp đến rồi. Lộ Nam Minh lôi hành lý trên xe xuống đặt ở ven đường, nhìn cổng trưởng ở đối diện, nhắn cho Bạch Văn một cái tin rồi kéo theo hành lý băng qua đường, đi vào trường. Ngốc nghếch: ~(@^_^@)~ Chút nữa chúng ta gặp nhau ở trường nhé, bọn em tầm một tiếng nữa là đến nơi. Ngốc nghếch: Cái xe chết tiệt, tối nay mới đến nơi! Ngốc nghếch: Haizz, nếu không em đã có thể đón anh ở cổng trường rồi. … Lộ Nam Minh đến ký túc xá, buông hành lý xuống, mới mở tin nhắn ra đọc. Tính thời gian, nếu giờ đi thì có thể đến ga trước khi Bạch Văn đến nơi, Lộ Nam Minh đóng cửa ký túc xá, phi thẳng đến nhà ga. Lộ Nam Minh vội vội vàng vàng đến ga vừa kịp giờ, nhưng hắn đã đánh giá thấp lưu lượng người ở nhà ga rồi. Đợt này lưu lượng người đến ga rất cao, Lộ Nam Minh chạy từ bãi đỗ xe đến cổng ra, chuyến tàu của Bạch Văn đã đến nơi, cũng có vài người lục tục đi ra khỏi cổng soát vé. Lộ Nam Minh rướn cổ nhìn khắp nơi cũng không thấy người cần tìm, liền đứng luôn ở cửa soát vé. Chờ thật lâu vẫn không thấy bóng dáng của mấy người Bạch Văn, Lộ Nam Minh cho rằng mình đến muộn mất rồi, lôi điện thoại ra đang định gọi cho cậu, thì thấy một bóng lưng quen thuộc đeo ba lô đen đứng giữa đám người đang dáo dác nhìn ngó xung quanh, Chu Tiếu Đông ở đằng sau đang hổn hển nói gì đó. Lộ Nam Minh im lặng nhìn một phút đồng hồ, vẻ mặt Bạch Văn thật đa dạng, thế nhưng nụ cười chưa bao giờ tắt trên môi cậu, có thể thấy hiện cậu đang rất vui. Lộ Nam Minh cũng khẽ mỉm cười một cái rồi đi về phía Bạch Văn. Bạch Văn hoảng hốt lấy điện thoại trong túi quần ra, cầm trên tay, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, ánh mắt cậu sáng ngời, “A Minh Minh, nửa giờ nữa em đến trường rồi, anh còn bao lâu nữa sẽ tới?” “Em nói thử xem?” Lộ Nam Minh đứng trước mặt Bạch Văn cười tươi roi rói. Bạch Văn kinh ngạc ngẩng đầu lên. Lộ Nam Minh quơ quơ điện thoại trong tay. Bạch Văn túm chặt một cánh tay của Lộ Nam Minh, ngẩng đầu chờ mong lại kích động nhìn hắn, trên mặt treo nụ cười hạnh phúc ngây ngốc. Lộ Nam Minh biết rõ lo lắng của Bạch Văn, dù sao đây cũng là nhà ga người đến người đi nườm nượp, Lộ Nam Minh cực kì tự nhiên vươn tay ra, vô cùng trong sáng ôm cậu một cái. Lộ Nam Minh giống một  người anh vỗ vỗ lưng Bạch Văn, cũng rất tự nhiên gỡ balo trên lưng cậu xuống, đeo lên vai mình, bá vai cậu đi về phía trước. Bạch Văn lén chọt eo Lộ Nam Minh. Lộ Nam Minh cúi đầu. Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Văn khẽ nháy mắt. Lộ Nam Minh cong khóe miệng. Hạnh phúc chỉ hai người mới cảm nhận được, ngọt ngào mờ ám. Đến bãi đỗ xe, Lộ Nam Minh không thể không buông Bạch Văn ra, đặt hành lý vào cốp rồi quay sang nói với Ngụy Vũ  Thông: “Đặt hành lý của cậu vào cốp xe đi!” Ngụy Vũ Thông gật đầu, chủ động cầm hành lý của mình cho vào cốp, Lộ Nam Minh giúp đỡ một tay. Chu Tiếu Đông bị lơ đẹp suốt cả đường trợn mắt, bĩu môi nói: “Có xe giỏi lắm sao!” Sau đó lại trừng mắt nhìn Bạch Văn, thật sự không hiểu sao lại có thằng em không biết rụt rè như thế, người khác còn phải ngoắc ngoắc ngón tay trong khi Lộ Nam Minh còn chưa kịp nhấc tay lên thằng em mình đã lon ton chạy đến rồi, cứ như sợ không ai thích mình ấy, hừ! Đáng tiếc Bạch Văn đang bận liếc mắt đưa tình với Lộ Nam Minh không nhìn thấy cái trừng mắt của Chu Tiếu Đông, nhưng lại nghe được câu nói của cậu, chẳng chút nghĩ ngợi nói luôn: “Ít ra vẫn mạnh hơn anh!” Chu Tiếu Đông giận, sắp làm ầm lên, Ngụy Vũ Thông thản nhiên nói: “Ngày mai chúng ta cũng đi chọn xe.” Ngụy Vũ Thông lấy lại chút danh dự cho vợ mình. Chu Tiếu Đông kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Vũ Thông, có chút áy náy. Ngụy Vũ Thông nhìn lại trấn an. Lộ Nam Minh cất hành lý xong, làm như không nghe thấy câu nói kia của Chu Tiếu Đông, quan tâm hỏi: “Anh họ thích xe như thế nào?” “Cậu muốn tặng lễ hỏi hả?” Giọng Chu Tiếu Đông lại càng không vui, có chút xem thường. Kể từ khi biết Bạch Văn hao hết tâm tư cho Lộ Nam Minh, chỉ số không vừa lòng đối với Lộ Nam Minh chỉ có tăng chứ không giảm, tuy vừa lòng sự thức thời của Lộ Nam Minh vì hắn đã chấp nhận Bạch Văn, nhưng với hành vi vội vàng gả ra ngoài của Bạch Văn, cậu vẫn thấy khó chịu. Bạch Văn xem như không thấy lửa giận của Chu Tiếu Đông, Chu Tiếu Đông đã quen với việc bị lờ nên tự nhiên đem tất cả khó chịu của mình trút lên đầu Lộ Nam Minh, giống như mẹ vợ phải gả con gái cưng nên bắt bẻ con rể, thấy thế nào thì Lộ Nam Minh cũng không vừa mắt được. Lộ Nam Minh bình tĩnh nói: “Cũng không phải không thể, chỉ là một chiếc có quá ít hay không?” Chu Tiếu Đông sững sờ vài giây, nói: “Hừ, lại không phải tiền của cậu, khoe khoang cái gì chứ, nhị thế tổ nghèo kiết xác!” Nghe vậy Lộ Nam Minh chỉ còn biết im lặng nhìn trời. Vì sao hai anh em nhà này đều nghĩ hắn rất nghèo? Tuy gia đình hắn điều kiện quả thật là rất tốt, nhưng hắn cũng có phải ăn bám gia đình đâu. Bởi vì là con một, cha Lộ rất để ý việc bồi dưỡng năng lực quản lý tài sản cho Lộ Nam Minh, sợ sản nghiệp mình vất vả cả đời bị Lộ Nam Minh phá hoại hết, cho nên lúc hắn học lớp 10, cha Lộ đã tự quyết định lấy tiền mừng tuổi của hắn ra mua cổ phiếu, bắt đầu tự tay dạy dỗ Lộ Nam Minh. Mãi đến khi Lộ Nam Minh trưởng thành, mới đưa quyền quản lý cổ phiếu lại cho Lộ Nam Minh. Có lỗ có lời tích dần tích dần, con số cũng khá khả quan. Huống chi tiền tiêu vặt của hắn đều được bố mẹ cho, Lộ Nam Minh muốn không có tiền tiết kiệm cũng khó. Bạch Văn chẳng khách sáo bộp thẳng: “Anh cũng là tên nhị thế tổ nghèo kiết xác!” “Em cũng không có tư cách nói anh.” Bạch Văn cười, “Xin lỗi nhớ, em là tam thế tổ.” “…” Nghĩ đến việc bố mẹ Bạch Văn đều đã qua đời, Chu Tiếu Đông im lặng. Ngụy Vũ Thông vỗ vai Lộ Nam Minh, dùng giọng điệu an ủi người cùng cảnh ngộ nói: “Quen là được.” “…” ============= Tác giả nói suy nghĩ của mình: Một chương này tớ viết rất đau khổ, ba ngày mới viết xong… hiu hiu~ càng gần cuối càng kích động, càng kích động càng không viết tốt… haizzzz~~~~~~~~~~~~~ Editor: Chs chương này thấy câu cú cứ lủng củng @@ mn góp ý nhé  ~~~~~~~~  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.