Lễ Vật Của Tù Trưởng

Chương 8




“ MÀY DÁM ĐỘNG VÀO VỢ ÔNG THỬ XEM!!!” Âm thanh lạnh lùng và quen thuộc cất lên, hơi ấm và mùi hương ấm nóng thân thuộc chờn vờn nơi chóp mũi, nhịp tim trong lồng ngực hãy còn đang đập vội, bàn tay đã quen nắm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng kéo lấy bóng dáng cô, ôm vào trong ngực, cô kinh ngạc, còn chưa kịp phản kháng, mái đầu đã áp lên lồng ngực của anh, nghe được nhịp tim anh đập rộn ràng, cánh tay của anh bảo bọc lấy cô. Làm sống lại một đoạn kí ức đẹp đẽ, nhưng đẹp đến mấy cũng không phải là sự thực, cô muốn đẩy anh ra, nhưng tình huống của họ bây giờ không phải là lúc nên làm như vậy.

Ánh mắt anh lãnh liệt liếc nhìn một đám người, sau đó một cước đá thật mạnh và sườn tên A Nguyên đứng đó, tốc độ rất nhanh, lại chuẩn xác mười phần sức mạnh, khiến bóng dáng của hắn ta văng đi rồi đập một cái vang dội vào tường phun ra một ngụm máu tươi nằm thoi thóp trên đất không gượng dậy nổi. Thu chân lại dứt khoát, anh lại cẩn thận che chở cô trong ngực.

“ Mẹ nó!!! Đồ kì đà cản mũi!!!” Tên đại ca quát lên. Sự xuất hiện của anh làm cho tên A Bạc kia điên tiết, hắn ta hô hào cho đám đàn em xông lên, nhưng chuyện lần trước vẫn làm cho bọn họ hơi sợ, thân thủ người đàn ông này không những không tồi mà còn là cực tốt lần trước bọn họ còn tốt thì đánh còn không lại huống hồ bây giờ, nhìn tên đại ca giờ đang gào thét ra lệnh cho họ, rồi nhìn tên A Nguyên người còn nguyên vẹn nhát trong nhóm đã vô phương gượng dậy, cả đám cảm thấy không đáng như vậy, liền liều mạng mạnh người nào người nấy chạy mất dép.

Nhưng người của anh đã sớm cho vây bên ngoài, lần trước tha cho bọn họ mà đám người này tật xấu không chừa còn dám có ý định động tay động chân lên người phụ nữ của anh, nếu không cho đám này ra trò thì anh mới là ngu ngốc. Cho nên đám người kia vừa chạy ra ngoài đã bị tóm gọn. Ở đó hiện tại chì còn lại mỗi tên A Bạc và tên A Nguyên đã bất tỉnh nhân sự, mọi chuyện xảy ra như lần trước khiến cho hắn ta lâm vào sợ hãi, ánh mắt lạnh lẽo của anh lia qua người khiến da đầu hắn ta run lên.

Tầm mắt thấy tên A Bạc đã ngoan ngoãn bất động, anh mới cẩn thận nhìn lên nhìn xuống người cô, thấy cô không bị tổn thương gì, chỉ có ánh mát còn hơi sợ hãi nhìn mình, nhưng anh vẫn lo lắng hỏi. “ Em có sao không?” Anh dịu dàng cất lời. Ôm cô trong ngực mới thấy cô gầy và hốc hác hơn trước, vòng eo đã mảnh khảnh giờ chỉ còn quá nắm tay, vẻ mặt cũng tiều tụy. Nghĩ đến nơi ở xập xệ mà cô sống một tháng qua, rồi chuyện xảy ra, đồ ngốc này sao lại bị người ta lường gạt như vậy.

Thấy anh lại dùng giọng nói dịu dàng đó cô vội đẩy anh ra bước về sau, cách anh một khoãng rồi mới đáp lời. “ Em không sao? Cám ơn anh đã giúp em.” Thái độ này, xa lạ, ngăn cách, khách sáo giống như anh và cô là hai người xa lạ, mới một tháng trôi qua, nhưng cũng đã làm cô hiểu ra bản thân vĩnh viễn cũng chỉ là một hồi phụ cảnh trong sống của anh thôi, bị anh lường gạt, bị anh dụ dỗ,... đều là vì sự ngu ngốc của cô. Nếu hôm nay anh xuất hiện ở đây, cứu cô, vậy hãy cứ coi anh là người không quen biết, không gợi lại chuyện cũ là tốt nhất, mặc dầu cô cảm thấy đáy lòng thật ê ẩm.

“ Cạch cạch.” Tiếng súng lên chốt thanh thúy êm tai giữa một địa phương im ắng đen đủi, tiếng cười trầm khàn của tên A Bạc cất lên, làm cho hai người bất thình lình nhìn về phía hắn ta. Gương mặt hắn ta hằng từng đường nét xấu xí bởi giận dữ và điên loạn, cơ thể vẫn không đứng được nhưng ánh mắt tràn đầy sự xấu xa, chòng chọc về phía hai người. Nòng súng chỉa về phía Đường Tịch Mai, khóe miệng hắn ta nhếch lên tia gian trá khó phá hiện. “ Tình cảm gớm!!! Bọn mày hôm nay sẽ chết trong tay tao thôi.” Nói xong cùng liền bóp còi.

Hắn ta vô cùng tự tin. Có thể anh có thân thủ tốt, có thể anh đánh bại được mọi tên đàn ông, nhưng chung quy anh vẫn là con người, trước súng đạn, là yếu thế.

“ Đoàng!!!”

“ Đoàng!!!”

Hai tiếng súng nổ vang lên trong con hẻm vắng, một viên đoạn dâm xuyên qua da thịt, có tiếng thét ré lên của một tên đàn ông, có tiếng máu chảy tách tách xuống nền đất.

Cô ngốc trân nhìn một màn trước mắt, máu từ vai anh tươm ra, phúng lên mặt cô đỏ rực, trái tim như bị bóp nghẹn trong lồng ngực, cô ngây ngốc nhìn anh quên mất phản kháng, còn anh tựa đầu vào vai cô thở dốc từng ngụm. Cô cảm thấy mọi thứ trước mắt đều tràn đầy một màu đỏ như máu. Quên mất hô hấp, quên mất phản ứng, sợ hãi và bàng hoàng cứ bủa vây, cho đến khi anh thều thào cất tiếng nói. “ Đừng sợ, có anh ở đây.”

Cô vội ôm lấy cơ thể anh, nước mắt ần ật rơi xuống, đỡ lấy anh không để anh ngã xuống, ánh mắt không thèm nhìn về phía tên đàn ông A Bạc kia, không thấy được vẻ thống khổ bị một viên đạn bắn xuyên qua tay của hắn ta, tai chỉ tiếng bước chân của một người đàn ông càng lúc càng tiến gần về phía họ. “ Chị dâu, để em đỡ Mộ ca, xe anh ấy đặt ở đầu hẻm thôi.” Thái Chính Cần đỡ lấy người anh, bờ vai anh hãy đang gác tay lên bỗng trở nên trống rỗng, bước chân cô có chút khựng lại.

Cô có nên đi theo anh không?

Sau những chuyện đã xảy ra, mọi thứ không còn như trước nữa?

Chọn anh? Hay là buông tay đây?

Đột nhiên, cổ tay bản thân bị người ra nắm lấy, bàn tay to lớn của anh ôm lấy toàn bộ bàn tay cô, nắm rất chặt, như sợ cô sẽ lại biến mất, một chút đau đớn trên bàn ay truyền đến, trong lòng thoáng ngây ra, trái tim không khống chế được lại nảy lên một nhịp, khóe môi nhếch lên nụ cười, e là cô đã sớm có câu trả lời cho chính mình, bước chân nhanh tiến lên đi song song với anh...

--- Phân cách tuyến Không biết tên ---

Sáng hôm sau, anh giật mình tỉnh giấc, khung cảnh quen thuộc, trần nhà màu trắng hiện lên trước mắt, là trong căn hộ đó, tại phòng của anh mọi thứ vẫn như cũ, vén áo lên nhìn vết thương trên vai đều đã được băng bó kĩ lưỡng, viên đạn hình như đã được gắp ra, ánh mắt đảo đảo nhìn xung quanh lại không thấy ai đâu, anh liền nhịn đau bước xướng giường, đi ra ngoài xem.

Phòng bếp, không có người.

Phòng khách cũng không thấy ai.

Vườn hoa lộ thiên cũng chẳng thấy bóng dáng.

Phòng ngủ cũng chẳng thấy người.

Ngay khi anh vừa định bước ra khỏi phòng, thì. “ Cạch.” Cửa phòng tắm mở ra, cô vừa lau tóc vừa đóng cửa lại, quay sang thì đã thấy anh nhìn mình chầm chầm. Cô nhíu mày, dẩu môi đầy nghi vấn nhìn anh, miệng nở nụ cười. “ Chào buổi sáng A Lăng.”

Thấy cô, nỗi mất mát mấy ngày qua liền được khỏa lắp, để dấu đi chút phấn khích, anh đành nói lảng sang vấn đề khác. “ Mai chúng ta đến cục dân chính đăng kí kết hôn đi.” Anh nghiêm túc nói.

“ Ừm.” Cô gật đầu cái rụp.

Thế là ngày hôm sau, tại Cục dân chính, có một đôi vợ chồng trẻ, nam tuấn tú lịch lãm, nữ dịu dàng đáng yêu đến đăng kí kết hôn làm cho những cặp đôi khác nghẹn họng trăn trối không thôi.

~ Hoàn chính văn ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.