Lễ Vật Của Tù Trưởng

Chương 39




“ Có lẽ em không biết, chỉ một nụ cười lơ đãng của em cũng đủ làm cho thế giới xung quanh tôi rực sáng.”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Trong khi Laura còn đang sốc trước sự việc hình ảnh ông bà Malfoy cao quý bị phá vỡ và bị cán thành bột mịn, tiểu Lucius - Draco 5 tuổi cố gắng bắt chước ông Lucius tỏ ra già dặn và cao quý giơ lọ dược ra trước mắt Laura rồi nói bằng giọng non nớt song không kém phần kiêu ngạo:

“Này! Uống thuốc!”

Được rồi, việc bạn nhỏ Draco Malfoy kiêu ngạo là việc giống trong nguyên tác, vậy cô có hay không nên vui mừng vì mọi thứ vẫn bình thường?! Vì sao cha mẹ Malfoy không giống như tác giả miêu tả mà đứa con lại vẫn như vậy?

Laura cố gắng kìm chế khóe miệng đang không ngừng co giật. Bạn nhỏ Draco mới chỉ bằng tuổi cô ở kiếp này mà tỏ vẻ người lớn với một người sống hai kiếp như cô?!

Laura đưa bàn tay mũm mỉm trắng ngần của một đứa trẻ nhận lấy lọ dược trong tay Draco. Một hơi uống hết cả lọ thuốc.

Việc Laura cô yêu chế ma dược là một chuyện, nhưng ghét mùi vị của nó thì lại là một chuyện hoàn toàn khác. Mùi vị của các loại thuốc thường vô cùng kinh dị, thậm chí nó còn có thể đắng đến tê dần cả lưỡi, đặc biệt là thuốc càng có tác dụng thì vị của nó càng thêm khủng khiếp và đáng sợ.

Uống lọ thuốc mà Snape chế ra đối với Laura chẳng khác nào bắt Laura phải ăn cả một túi mật cả! (Liên Sương: Mật này không phải là mật ong nhé! Mật của động vật cơ! :3)

Cô là một người vô cùng thích đồ ngọt và cực kì ghét những gì đắng. Bởi vậy sau này cô nhất định sẽ trở thành một phù thủy pha chế ra những ma dược hiệu quả và ngon nhất để khắc phục mùi vị kinh khủng của các loại thuốc này!!

Cảm giác đắng ngắt lan tỏa trong miệng cô khiến cô nàng phải nhắm tịt mắt vào.

Nhưng, ngay sau đó Laura lập tức cảm thấy vị ngọt ngào của kẹo đang lan tỏa trong miệng. Cô ngạc nhiên nhìn người vừa nhét chiếc kẹo vào miệng mình - bạn nhỏ Draco.

Cậu ta ngượng ngùng quay mặt đi tránh né ánh mắt nóng rực của Laura, tuy nhiên cậu ta chẳng thể nào che dấu được vành tai đỏ lự vì xấu hổ.

Hành động nhét kẹo vào miệng Laura của Draco lúc này đối với Laura chẳng khác nào đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi, mọi thành kiến về Draco bay đi hết sạch như chưa hề tồn tại. Hình tượng Draco trong mắt cô nàng trong chớp mắt lập tức trở nên vô cùng to lớn.

Cô dùng giọng nói ngọt ngào và nụ cười tươi tắn chân thành nhất để cám ơn Draco:

“Cám ơn rất nhiều! Draco! Mình là Laura Snape. Cậu có thể gọi mình là Laura!”

“Đừng có cám ơn, tôi chỉ cảm thấy nhăn nhó vì đắng không phải biểu hiện mà một quý tộc nên thể hiện ra!” Draco tỏ vẻ kiêu ngạo che lấp đi biểu hiện tự hào trên mặt cậu.

Nhìn ra được tính cách của bạn nhỏ Draco 6 tuổi, Laura phì cười trước hành động trẻ con của cậu, (Liên Sương: thông cảm cho Draco đi~ Thằng bé bây giờ mới có 6 tuổi~) vui vẻ hỏi:

“Kẹo của cậu thật ngon! Có thể cho mình thêm vài cái được không?”

“Hiển nhiên là vậy! Túi kẹo này là do mẹ làm cho tôi!” Draco kiêu ngạo và hào phóng đặt cả túi kẹo ngọt ngào được buộc một cái nơ màu hồng phấn vô cùng xinh xắn vào trong lòng Laura.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------

Mặc dù Laura đã cảm thấy sức khỏe của mình đã khôi phục hoàn toàn và cô có thể hoạt động như bình thường được. Nhưng giáo sư Snape vẫn không đồng ý cho cô xuống giường, đặc biệt là bà Narcissa thì vô cùng nhiệt tình và hăng hái ủng hộ ý kiến của giáo sư Snape.

Ông Lucius thì im lặng, âm thầm đồng ý với ý kiến của phu nhân mình.

Hức hức... ngài Malfoy, ngài không phải là thê nô đấy chứ?!

Còn Draco? Trong căn biệt thự này tuổi của Draco là nhỏ nhất, cậu ta hoàn toàn không có quyền quyết định.

Bởi vậy, đối với một người khỏe mạnh mà suốt ngày phải nằm trên giường thì phải nói là vô cùng nhàm chán.

Một ngày nọ, khi Laura đang đau khổ đếm lá trên cành để giết thời gian, bạn nhỏ Draco đã vô cùng tốt bụng giúp đỡ cô nàng vượt qua khó khăn, khổ sở.

Trong trí nhớ của Laura có ghi lại như sau:

“Khi tôi đang nhàm chán nằm trên chiếc giường êm ái của nhà Malfoy và đếm xem chiếc cây bên cửa sổ có bao nhiêu lá thì Draco bước vào phòng.

Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy yêu quý Draco đến thế!

Sau này tôi mới biết Draco càng lớn càng kiêu ngạo và càng thích bắt nạt tôi, Wây-Sờ-Ma??

Vì quá lười (Thực ra là phản kháng không hiệu quả) tôi đã 'cam bái hạ phong', chịu đựng kiếp lao động bị bóc lột~

Khi đó tôi còn nghi ngờ ngày bé tôi bị bệnh 'mù tạm thời' mới so sánh Draco với thiên thần, tôi cảm thấy mình đã hạ nhục thiên thần quá mức! Vì Draco là hiện thân của ác ma!!

Đối với tôi, lúc đó, khi cậu ta bước vào căn phòng làm tôi cảm thấy nó trở nên bừng sáng, mỗi bước chân của cậu nhẹ như đang đi trên không trung và tưởng chừng như có một đôi cánh trắng của một thiên thần mờ ảo sau lưng cậu.

Draco nhẹ nhàng đưa cho tôi một quyển sách và dịu dàng nói:

“Mình nghe nói cậu thích đọc sách nên mình mang cho cậu một quyển, với lại mẹ mình bảo mình mang đĩa bánh này cho cậu.”

Lúc ấy trong mắt tôi Draco chẳng khác nào một thiên thần mà chúa sai đến để cứu rỗi tôi khỏi sự nhàm chán.

Bằng tất cả sự cảm kích của mình tôi nở nụ cười tươi tắn với Draco.”

Đó là những gì trong Laura nghĩ trong khi đó, còn sự thật thì như sau:

Như mọi hôm, Draco bị bà Narcissa yêu cầu chăm sóc Laura bởi vì mọi người trong nhà đều rất bận.

Draco bước vào căn phòng và bày ra vẻ mặt kiêu ngạo vô cùng đáng yêu như mọi ngày :3

Khi vừa bước vào căn phòng, điều đầu tiên nhìn thấy là một cô bé với mái tóc đỏ rực rỡ, mượt mà và dài ngang lưng đang giương đôi mắt màu xanh lục ngẩn ngơ nhìn khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ.

Ánh nắng rọi lên khuôn mặt bầu bĩnh hồng hào của cô, bộ váy trắng tinh tương phản với ga giường đen mượt, khiến cho hình ảnh về cô bé trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.

Draco hơi ngây người, cậu cầm một quyền sách và đĩa bánh về phía Laura.

“Đồ ngốc, tôi nghe nói cô thích đọc sách?” Draco đưa quyển sách cho cô bé, tiện tay nhét luôn miếng bánh đã được cắt nhỏ từ trước vào miệng Laura.

Bởi vậy mới nói sự thật và ý nghĩ luôn khác nhau, Laura Snape đã bị tẩy não về hình tượng của Draco và tự bóp méo sự thật chỉ bằng một quyển sách và đĩa bánh.

Trong trạng thái tự chỉnh sửa ký ức của mình, Laura đã nở một nụ cười vô cùng tươi tắn với Draco.

Cô nhận lấy quyển sách từ tay cậu và không hề phiền hà để cho bạn nhỏ Draco ngồi nghịch tóc mình.

Mặc kệ Laura và Draco đã nói gì đi chăng nữa, chỉ biết nếu như hiện tại có người bước vào căn phòng dưỡng bệnh của Laura thì sẽ được chiêm ngưỡng một bức tranh vô cùng đẹp đẽ và yên bình.

“Trên giường là hai đứa trẻ, một cô bé với mái tóc đỏ đẹp đẽ, cặp mắt màu lục lấp lánh đang chăm chú nhìn vào từng dòng chữ trên trang sách và đang dựa vào một cậu bé với mái tóc bạch kim bên cạnh đang ngồi cạnh nghịch mái tóc đỏ của cô bé”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.