Lễ Vật Của Tù Trưởng

Chương 2




Phụ nữ một khi đã trãi qua mùi vị hoan tình, như con nhộng phá kén đem đôi cánh bướm rực rỡ sắc màu hiện ra dưới ánh nắng, cả cơ thể đều nở ra mùi vị hấp dẫn phái nam, nhất là phụ nữ xinh đẹp yêu kiều sẽ càng trở nên cuốn hút, quyến rũ.

Dưới ánh nắng gương mặt đó vẫn đơn thuần và thanh khiết như cũ, vẫn là đôi mắt trong veo tròn xoe không lẫn bụi trần đó, vẫn là gò má hồng hào phấn mịn như bánh bao kia, vẫn mà đôi môi hồng ngọt ngào như quả cherry mân đỏ, thân thể kiêu kiều vẫn tỏa ra sức sống thanh xuân và vẻ đẹp thuần túy của một cô gái đó, nhưng lại có cái gì đó đặc biệt thu hút ánh nhìn, một sự tươi đẹp hơn, mị hoặc hơn trong hơi thở. Gọi là cám dỗ.

Đúng, chính là cám dỗ, một loại mùi vị kích thích ham muốn và dục vọng, một loại cảm giác nóng bỏng và gợi tình, một loại hương thơm say mê và khuấy đảo, tùy ý mã trêu đùa, khiến cho người khác phải dỏi mắt nhìn theo.

Nhưng trong đôi mắt sáng trong đầy đẹp đẽ kia lại đang hiện lên một tia bối rối, một tia bất an, một tia lo sợ, nhưng cũng có sự vui sướng và có gì đó chút kích thích. Thỏ ngốc mím môi cố gắng nhướng chân với lấy cuốn sách trên cao nhất, nhưng nhón thế nào cũng không với tới, môi mím lại thành một đường, âm thầm hạ quyết tâm phải lấy cho bằng được. Thỏ ngốc trong lòng thầm cổ vũ bản thân n lần, cố lên, cố lên, ánh mắt kiên cường nhìn sang phía anh, thấy anh vẫn đang nhìn mình, thỏ ngốc liền ngoan cường. “ Em sẽ lấy được, anh yên tâm.”

Ánh mắt anh rơi lên trên người cô, hiện tại cô đang mặc trên người chính là dựa theo cốt truyện thứ hai của anh, hoặc nói là truyện của tác giả tiểu thuyết H mà anh tìm thấy trên mạng kia, nó gồm bộ đôi song truyện hệ liệt có tên chung là Yếm, Tử Yếm và Bạch Yếm. Ngoài là một loại trang phục của phụ nữ ra, yếm còn có nghĩa là ẩn giấu, che đậy, như câu, binh bất yếm trá. Hai tầng ý nghĩa hóa ra lại là một, nhất là khi đem chúng áp lên phụ nữ. Tất nhiên không tính đến tình tiết và cốt truyện, nhưng quả thực, yếm rất thích hợp với phụ nữ, đặc biệt là với cô.

Lần này là Bạch Yếm, chất vải trắng mềm mại gần trong suốt bao lấy khổi cơ thể mềm mại, vẫn thắc nút ở cổ, nhưng nút thắt thứ hai phía sau lưng lại dời từ hông lên ngang ngực, đem hai khối tuyết phong trở nên săn khít trong lớp vải mỏng manh, nhụy hoa như muốn lộ liễu trong mắt anh, cơ hồ sắp thấy rõ mồn một, mà vạt yếm lại càng hớ hênh trong khi nó là vật che chắn duy nhất nơi tư mật, chỉ cần một lượt gió thoáng qua liền đem miền đất yếu mềm hiện ra trong mắt anh.

Vết thương trên vai anh đã qua hai ngày, bắt đầu kết mài từ từ và không bị chảy máu nữa, chuyện hôm đó cô vẫn giữ mãi trong lòng, mà người đàn ông kia cũng không gọi điện hay nhắn tin gì đến cho cô nữa, nhưng những chuyện xảy ra khiến cô không thể yên tâm được, cảm giác người đó vẫn đang nhìn chầm chầm mình, chí ít mặc dù cô muốn rời đi cũng phải đợi vết thương trên vai anh tốt hơn mới được.

Sau khi xảy ra chuyện này, cũng làm cô nhận ra một điều mà trước nay cô chưa từng nghĩ đến, đó là chú ý đến anh, chú ý đến cảm nhận của anh, chú ý đến bản thân trong mắt anh cô muốn anh để ý đến mình nhiều hơn, hầu như chưa từng nghĩ đến bản thân trong khi nghe lời anh, cô có thể làm theo yêu cầu của anh mà không có chút cảm giác khác thường nào. Nhưng sự đụng chạm và nhìn ngắm của người đàn ông kia và anh là như nhau, thì sao cô không cảm thấy chán ghét, là vì cô tin tưởng anh, là vì anh đối xử tốt với cô, hay vì anh mang đến cho cô cảm giác tim đập thình thịch kia? Cô rối bời. Chỉ là hiện tại, cô còn chưa tìm ra đáp án.

Lời nói của người đàn ông kia vẫn cứ văng vẳng bên tai cô. “ Anh ta cũng muốn làm những chuyện mà tôi làm với cô.” Nhưng đó không phải là tập luyện sao?

Cuối cùng cũng nắm được góc sách, lấy ra, phủi đi một lớp bụi dính trên đó, cô liền đi vài bước ngồi lên giường anh, cười hì hì nói. “ Em làm được mà.” Rồi đưa cuốn sách cho anh.

Kì thật tay anh hoạt động bình thường vẫn ổn, chỉ có với tay hay cần làm việc gì mà phải giơ tay cao là sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương thôi, thấy bộ dáng muốn được khen của cô, anh cũng chẳng tiết kiệm. “ Tốt lắm.” Xoa xoa đầu cô. Nói đoạn lật lật vài trang sách ra, đọc, cô cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bồi anh, vừa đọc được vài chữ, anh lại không nhịn được nhìn sang phía cô, thấy cô híp mắt im lặng nhìn mũi chân, hoàn toàn hòa nhập vào thế giới yên tĩnh, điềm đạm, đáng yêu, liền nhẹ giọng cười nhạt.

Thấy anh tự nhiên nhìn mình cười, cô chớp chớp mắt dẩu môi, cô có gì mà anh lại cười nhỉ? Sao lại cười? Sao lại cười? Trong lòng bất mãn, nhưng lại không có dũng khí nói ra, cô tự nhủ, là anh đang bị thương, không chấp với anh. Tự thấy bản thân rất có khẩu khí của đại nhân, có lòng nhân từ rộng lượng, sau đó lại tự mắng chính mình, chỉ có đồ ngốc như cô mới thấy vậy thôi, anh còn rất khiêm tốn kia kìa, đồ ngốc Tiểu Mai!!! Nghĩ gì đều ngốc nghếch thể hiện hết lên mặt, cũng chỉ có cô là dễ dàng để anh đoán tâm ý thôi. “ Sao lại cười em?” Cô tò mò hỏi.

“ Có ai nói em ngốc chưa?” Anh kéo tay cô ngồi lại gần mình hơn hỏi.

Đôi hàng mi vừa dài vừa cong khẽ run rẫy, cô đếm không hết a, đành mím môi gật gật đầu.

Thấy vậy, anh giống như hài lòng cười cười, rồi đột nhiên hỏi sang một vấn đề không liên quan. “ Anh thấy em mấy ngày qua rất khác. Khụ... Là vì chuyện đó sao?” Cô thay đổi và cuốn hút hơn, giống như mùi vị phụ nữ tươi đẹp của cô, giống như sự thu hút của cô, giống như việc hay thất thần và ngồi lặng của cô, lâu lâu còn có vẻ mặt buồn bã như nghĩ đến một chuyện gì đó cực kì không vui vậy. Nhớ đến chuyện đã xảy ra mà anh nghĩ là anh làm, lòng anh vẫn không vui, nhưng lại không cảm thấy hối hận mà còn là may mắn.

Nhưng cô biết, anh hoàn toàn không hiểu rõ chuyện đã xảy ra như thế nào, cô đã trãi qua nhưng chuyện gì, cô bẩn như thế nào, mỗi ngày cô đều tắm và chà cơ thể rất mạnh rất nhiều lần nhưng không tẩy đi được vết bẩn trên người cô, trong tâm trí cô. Quan trọng là cô không dám nói ra, lại không muốn anh tự trách bản thân vì những chuyện mà mình không làm. “ Chuyện đó không phải lỗi của anh, đừng ái náy với em.” Cô buồn buồn nói, âm thầm bổ sung, vì người đó vốn không phải là anh.

Dang tay ôm lấy cô vào lòng, thấy cô an tĩnh nằm trong lồng ngực, anh vô tình cảm thấy cứ như vậy mãi cũng tốt. “ Đồ ngốc.” Nửa mắng nửa cưng chiều cô. Thấy cô cúi đầu, đem gương mặt cọ cọ trong lồng ngực của anh, bầu ngực no đủ lại dính chặt lên cơ thể anh, cơ thể cô tỏa ra một mùi hương thơm tho khiến anh có chút mê mẫn, đem bàn tay vừa ôm cô, từ từ trở thành vuốt ve lên xuống, cúi đầu để gương mặt chôn trên hõm vai cô, chậm rãi phả ra hơi nóng lên trái tai cô, anh nhỏ giọng. “ Tập luyện thôi.”

Thức thời đem bờ môi áp lên môi cô dịu dàng hôn lấy, từ trước đến hiện tại cô chưa hề phản đối anh, bàn tay choàng qua gáy anh cổ động nụ hôn cháy bỏng của anh, cũng đem mái đầu nâng cao nghênh hợp sự xâm thực của anh, để đầu lưỡi anh lần tìm theo thói quen tìm đến cái lưỡi thơm tho mềm mại, cả hai đồng thời trao đổi hơi thở lẫn nhau, cũng là triền miên cảm thụ ngọt ngào. Nụ hôn không biết trãi qua bao lâu, đến khi dứt ra, cả hai đều cảm thấy nóng ran cơ thể, kéo ra một sợi tơ bạc, ánh mắt nhìn nhau cũng có cái gì đó khó nói nên lời.

Khi anh muốn cuối đầu hôn một lần nữa lên môi cô, cô lại né đi, ánh mắt có chút trốn tránh, gò má hồng lên như trái cà chua chín, có cái gì đó thật lạ lẫm chiếm trọn trái tim cô, một loại thẹn thùng trước nay chưa từng có xông lên mặt, khiến cô trở nên trẻ con và ngốc nghếch đến đáng yêu. “ Còn vết thương của anh.” Cô vội lấy cớ, bản thân biết thừa một chút ngọt ngào này vốn chẳng thể làm động đến vết thương.

Anh cười cười chặn môi cô lại, hai bóng dáng dính chặt và đan vào nhau, tiếng thở dốc hòa với tiếng rên rỉ yêu kiều đem cả căn phòng đều mang đầy hơi thở ám muội, nhưng đến thời khắc mấu chốt, anh lại nhịn dục vọng dưới cơ thể, đem cô bọc kĩ trong chăn nhỏ giọng nói vài lời chân thành. “ Đây là tập luyện.” Khiến cô nằm trong chăn vừa bức bối, nhưng lại khúc khích cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.