Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

Chương 9: Đây chỉ là dạo đầu




Trương Dương rèn sắt khi còn nóng nói: "Ngưu ca, tôi còn có một chuyện muốn nhờ anh."

"Nói đi! Chỉ cần là tôi có thể làm được!"

Trương Dương nói: "Là như thế này, năm nay Nam Tích sẽ tổ chức Đại Hội Thể Dục Thể Thao tỉnh Bình Hải lần thứ 12, tôi thân là chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao thành phố Nam Tích, sẽ là người phụ trách của đại hội lần này, tôi tại trước mặt các lãnh đạo đã khoe khoang khoác loác, tôi nói trong lần thi đấu này đoạt được thứ nhất toàn đoàn cả hai bảng huy chương vàng cùng bảng các huy chương, có điều là trình độ tổng thể về thể dục của Nam Tích chúng tôi còn thấp, căn cứ tình hình hiện nay mà xem, ba vị trí đầu là không khó, về phần vị trí thứ nhất thì có độ khó khăn rất lớn."

Ngưu Tuấn Sinh nói: "Cậu thật là dám khoác loác! Có điều là nam tử hán đại trượng phu, không dám nói làm sao dám làm? Được rồi, xuất lực giúp cậu, đến lúc đó tôi phái vài tên đệ tử đi qua, giúp cậu đem tất cả huy chương vàng nam nữ đều đoạt hết." Nói xong, Ngưu Tuấn Sinh lại gãi gãi đầu nói: "Hình như không cho phép thì phải? Các cậu là đại hội tỉnh, không được mời ngoại viện!"

Trương Dương nói: "Tôi là muốn mời anh hỗ trợ huấn luyện một vài vận động viên, phương diện thù lao không thành vấn đề, chỉ cần tại trong phạm vi chúng ta có thể thừa nhận là được."

Ngưu Tuấn Sinh nói: "Nói thối lắm! Còn cho tôi là anh hay không? Nói tiền cái gì? Chuyện của cậu liền là chuyện của tôi, chờ chuyện lần này kết thúc, tôi sẽ bớt thời giờ đi tới Nam Tích cậu nhìn xem, chọn những mầm tốt, qua Duyên Đông chúng tôi huấn luyện, nửa năm, không, chỉ ba tháng là tôi có thể làm cho thành tích của bọn họ nâng cao, cái khác không dám nói, nhưng ở trình độ chạy cự ly dài trong tỉnh Bình Hải các cậu, tôi dám cam đoan bọn họ có thể ôm hết huy chương vàng bạc trong nội dung chạy đường trường, nếu như cho phép phái ba người, huy chương đồng khẳng định cũng là của các cậu."

"..."

Trương đại quan nhân nghe được những lời này của Ngưu Tuấn Sinh thực sự là quá vui mừng, nội dung chạy cư ly dài tại trong điền kinh chiếm tỉ lệ rất lớn, có thể ôm hết huy chương vàng, chính là hơn mười chiếc, quan trọng hơn là, trong quá khứ huy chương vàng của nội dung chạy cự ly dài đều bị Giang Thành cùng Đông Giang chia nhau, không có hy vọng gì, nếu như thực sự có thể làm được, vậy thì Nam Tích bọn họ cũng có được thực lực cùng hai cái thành phố thể dục mạnh mẽ kia tranh tài cao thấp.

Trương Dương trở lại khách sạn, Lý Hồng Dương đang chờ hắn, vững tin Trương Dương không uống nhiều, lúc này mới nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi bảo Tiểu Thường đi mua chút đồ rồi, anh rửa mặt, nghỉ ngơi một chút đi, đợi chút nữa chúng ta đi qua chỗ chủ nhiệm Tạ thăm ông ấy một chút."

Trương Dương nói: "Có cái gì mà thăm?"

Lý Hồng Dương nói: "Ông ấy bị gãy xương mũi..."

Trương Dương cười nói: "Muốn đi thì anh đi đi, tôi không đi!"

Lý Hồng Dương nói: "Chủ nhiệm Trương, người ta dù sao là lãnh đạo cấp trên của chúng ta, cho dù là làm bộ, cũng nên đi xem đi."

"Biết vì sao tôi không đi hay không?"

Lý Hồng Dương vô cùng kinh ngạc nhìn hắn.

Trương Dương gằn từng chữ: "Chính là tôi đánh gãy xương mũi y đó!"

"Cái gì?"

Trương Dương nói: "Không cắt đứt chân của y đã tính là y may mắn lắm rồi!"

Mặt Tạ Vân Phi đau khổ ngồi ở trên sô pha, bây giờ hình tượng của y cực kỳ buồn cười, trên mũi dán khối bông băng dính, trên mặt lại là một mảnh xanh đen, quyền của Trương Dương có uy lực ra sao chứ? Tạ Vân Phi đến bây giờ nghĩ lại còn như một cơn ác mộng, y càng nghĩ càng là uất ức, mình là người lảnh đạo trực tiếp của Trương Dương, tiểu tử hỗn láo này ăn gan hùm mật gấu, lại có thể dám đánh mình, nhưng chuyện này lại không thể nói rõ lí lẽ, ai bảo y lúc đó hô một tiếng để cho lãnh đạo đi trước, y tin tưởng lúc Trương Dương đánh y, khẳng định có người thấy được, Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao quốc gia Lưu Thành Bình khẳng định biết là Trương Dương đánh hắn, có điều là cho tới bây giờ Lưu Thành Bình ngay cả một câu nói an ủi cũng không nói. Tạ Vân Phi cảm thấy nản lòng thoái chí, nếu như không phải vì bảo hộ vị thủ trưởng này, cũng sẽ không nhất thời ý nghĩ phát nóng nói ra câu nói vô liêm sỉ kia, cũng sẽ không vô duyên cớ vô cớ bị trúng một quyền kia của Trương Dương.

Hiện giờ ở bên ngoài dư luận đang rất nóng, đều đang điều tra là ai nói câu nói để cho lãnh đạo đi trước kia, bí thư Thành Ủy Nam Vũ Ủy Tiêu Nãi Vượng còn ở trước mặt công chúng biểu lộ tra đến cùng, nhất định phải tra ra tên bại hoại không để ý tới tính mạng của nhân dân kia. Tạ Vân Phi thế nào đều không nghĩ ra, làm sao mình lại thành bại hoại, bị trúng một quyền cũng không nói, mà hiện giờ ở trong lòng cũng còn thấp thỏm lo âu, rất sợ chuyện này bị lộ đi ra ngoài.

Tạ Vân Phi bị thương, người công tác thể dục của tỉnh Bình Hải đều qua thăm hỏi y, Lý Hồng Dương cũng qua nhưng Trương Dương không đi, Thường Hải Tâm tự nhiên duy trì nhất trí cao độ với hắn, nàng cũng không đi.

Lý Hồng Dương đem đồ dinh dưỡng mua tới đặt ở trên bàn trà, nhìn dáng vẻ của Tạ Vân Phi một chút, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, lại cảm thấy có chút đồng tình, chẳng biết Tạ Vân Phi này có chỗ nào trêu chọc Trương Dương, lại bị hắn đánh thành bộ dạng như này.

Lý Hồng Dương nói: "Chủ nhiệm Tạ, chủ nhiệm Trương chúng tôi có chút việc đi ra ngoài, cho nên ủy thác tôi qua thăm ngài." Lý Hồng Dương không muốn náo chuyện quá cứng, dù sao Tạ Vân Phi là lãnh đạo của bọn họ, nếu như đắc tội y, sau đó trong công việc có khả năng sẽ gặp phải phiền phức không biết được.

"Hắn lại có lòng tốt như vậy sao?" Tạ Vân Phi lạnh lùng nói.

Lý Hồng Dương trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Tạ Vân Phi nói: "Đừng tưởng rằng đạt được một chút thành tích liền tự cao tự đại, bất luận cái gì đều phải hiểu được tôn trọng người khác, đều phải nhớ cho kỹ là khiêm tốn cẩn thận." Bởi vì xương mũi gãy, y nói có chút ồm ồm.

Lý Hồng Dương có chút hối hận khi tới, hắn tới thăm Tạ Vân Phi chỉ là lễ phép của cấp dưới với cấp trên, không nghĩ tới lại nghe y quát lớn mình như vậy, Tạ Vân Phi bị Trương Dương đánh gãy mũi, tất cả lửa giận trong lòng đều phát tiết lên trên đầu Lý Hồng Dương, Lý Hồng Dương hoàn toàn là thay mặt chịu, hắn bị răn dạy làm cho đi cũng không được ở lại cũng không xong.

Tạ Vân Phi vất vả lắm mới tìm được một chỗ để phát tiết, đương nhiên không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy, lúc đang càng nói càng hăng say, thư ký của y từ bên ngoài đi đến, ghé vào lỗ tai y thấp giọng thì thầm vài câu, là Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao quốc gia Lưu Thành Bình bảo y đi qua gặp.

Tạ Vân Phi nghe thấy lãnh đạo gọi liền không dám chậm trễ, lúc này mới buông tha Lý Hồng Dương, y đi tới gian phòng của Lưu Thành Bình, thư ký của Lưu Thành Bình đứng ở ngoài cửa chờ y, thấy y đi qua, trên mặt cũng không có bất luận ý cười gì, thấp giọng nói: "Chủ nhiệm Lưu ở bên trong chờ anh."

Tạ Vân Phi thấy vẻ mặt của vị thư ký này trong lòng không khỏi liền thấp thỏm, Lưu Thành Bình tìm mình hẳn là không có chuyện tốt gì.

Lưu Thành Bình một mình đứng ở trước bàn làm việc, đang thưởng thức một bức tranh chữ trên bàn, tuy rằng Tạ Vân Phi cách rất xa, vẫn thấy rõ được bức chữ kia chính là Trương Dương viết ra.

Lưu Thành Bình biết Tạ Vân Phi đã vào, lại giả ra bộ không nhìn thấy y, cho nên Tạ Vân Phi chỉ có thể thành thật đứng ở đó.

Một lát sau, Lưu Thành Bình thấp giọng nói: "Không nghĩ tới Trương Dương viết được chữ tốt như này!"

Tạ Vân Phi lúc này mới hướng qua, ồm ồm nói: "Cũng chỉ là mức độ bình thường mà thôi."

Lưu Thành Bình ngẩng đầu, nhìn y một cái: "Anh hiểu thư pháp sao?"

Tạ Vân Phi á khẩu không trả lời được.

Lưu Thành Bình lại nói: "Nghe nói anh bị thương!"

Trong lòng Tạ Vân Phi thầm mắng Lưu Thành Bình, thằng nhãi này rõ ràng giả bộ, nếu không phải mình hộ vệ hắn hướng tới lối ra an toàn thoát đi, thì làm sao lại vô duyên cớ vô cớ bị Trương Dương đánh cho một quyền, làm sao mũi lại gãy chứ? Nhưng Tạ Vân Phi lập tức phục hồi lại tinh thần, Lưu Thành Bình nói như vậy là có nguyên nhân, hắn là ám chỉ hắn không biết chuyện mũi mình bị Trương Dương đánh gãy, cái này có ý nghĩa, hắn không nghe được câu nói để cho lãnh đạo đi trước kia.

Ngộ tính của Tạ Vân Phi cũng không tồi, y lập tức nói: "Chủ nhiệm Lưu, lúc hoả hoạn tôi bị cái gì đó từ trên trần nhà rớt xuống đập trúng mũi, xương có chút gãy, cũng không phải quá nghiêm trọng."

Lưu Thành Bình nói: "Nếu bị thương thì mau trở về nghỉ đi, không cần ở lại họp nữa."

Tạ Vân Phi làm sao lại không nghe ra hắn đuổi mình trở về, kỳ thực tuy rằng y gãy xương mũi, nhưng vẫn là có thể làm việc được, sở dĩ Lưu Thành Bình bây giờ muốn đuổi y đi, chủ yếu là không muốn ảnh hưởng của chuyện này tiếp tục mở rộng ra, Lưu Thành Bình đương nhiên sẽ không nói, thế nhưng hắn rất khó đảm bảo g những người khác sẽ không nói ra chuyện này, lúc đó Tạ Vân Phi kêu to để cho lãnh đạo đi trước, còn giơ tay đẩy Trương Dương, cho nên mới làm đối phương tức giận, Trương Dương một quyền đánh ngã y xuống đất, Lưu Thành Bình lại ở bên cạnh, không ai so với nhìn thấy toàn bộ quá trình hơn hắn. Bây giờ rất nhiều phóng viên đều đang rêu rao chuyện này, bí thư Thành Ủy thành phố Nam Vũ Tiêu Nãi Vượng đã ở trước mặt công chúng quyết truy cứu chuyện này tới cùng, cần phải tra ra manh mối, Lưu Thành Bình cảm thấy chuyện này có chút không ổn, vạn nhất tra tới trên người Tạ Vân Phi, phiền phức sẽ rất lớn, hắn đương nhiên không quan tâm tới hạ tràn của Tạ Vân Phi, nhưng mà lúc đó Tạ Vân Phi hiểu rõ quả thực thật sự là hộ vệ hắn trốn tới lối ra an toàn, một khi việc này trải qua sự thêm mắm thêm muối của giới truyền thông, sẽ trở nên hoàn toàn thay đổi, sẽ mang tới cho mình phiền phức không thể tưởng tượng được. Cho nên Lưu Thành Bình mới ám chỉ cho Tạ Vân Phi nhanh, chỉ khi Tạ Vân Phi rời đi, chuyện này mới có thể rơi xuống.

Tạ Vân Phi cũng rất khôn khéo, hiểu rõ ý của Lưu Thành Bình, lập tức nói: "Lần này tôi qua chính là xin nghỉ với chủ nhiệm Lưu, đêm nay tôi sẽ đi."

Lưu Thành Bình gật đầu nói: "Không có chuyện khác thì anh đi chuẩn bị một chút đi, dưỡng thương cho tốt."

Trong lòng Tạ Vân Phi rất thất vọng, mình khổ sở hộ vệ hắn, đến cuối cùng lại có thể đổi lấy kết quả này, cho dù không có công lao, cũng có khổ lao, bây giờ xảy ra chyuện, ý nghĩ đầu tiên lại chính là đem mình đá đi, Lưu Thành Bình này quá không trượng nghĩa, cho dù Tạ Vân Phi có lòng chạy cũng không chắc chắn, y còn lo lắng mình vừa đi, tất cả chuyện tình của người khác đều đổ lên trên người y, đến lúc đó y ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.

Lý Hồng Dương trở lại trong phòng, sắc mặt rất khó coi, vô duyên vô cớ bị Tạ Vân Phi quát lớn, đổi thành ai khác thì trong lòng cũng không chịu nổi. Trương Dương thấy dáng vẻ của hắn liền không nhịn được nở nụ cười: "Đã nói anh đừng đi rồi, anh đi sẽ thành chỗ cho y trút giận."

Lý Hồng Dương kêu khổ nói: "Tôi còn không phải là vì anh, vì Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Nam Tích chúng ta công tác trong thời gian tới sao, nói như thế nào y cũng là lãnh đạo cấp trên của chúng ta, anh đánh y, sau này trong công tác y khẳng định sẽ nghĩ biện pháp làm khó chúng ta."

"Y dám!" Trương Dương nói: "Ủy Ban Thể Dục Thể Thao tỉnh còn chưa tới phiên y làm chủ, một Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao tỉnh mà thôi, anh nhìn xem đức hạnh của y, làm cho mặt mũi Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Bình Hải chúng ta mất hết, ngoại trừ vuốt mông ngựa, y còn có thể làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.