Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

Chương 7: Nam nhân u buồn




Năm nay Tiêu Nãi Vượng năm mươi hai tuổi, năm nay đã là năm thứ năm y đảm nhiệm vị trí bí thư Thành Ủy bí thư Thành Ủy thành phố Nam Vũ, từ các loại dấu hiệu cho thấy, Tiêu Nãi Vượng rất có khả năng trở thành chủ tịch tỉnh Vân An kế tiếp, Hồng Vĩ Cơ luôn coi Tiêu Nãi Vượngi là đối thủ cực mạnh của mình, có điều là đó chỉ là một phía y tình nguyện, tại Vân An, nhất là tại thành phố Nam Vũ, danh vọng cùng người ủng hộ Tiêu Nãi Vượng đã vượt xa qua Hồng Vĩ Cơ, Tiêu Nãi Vượng còn có một ưu thế Hồng Vĩ Cơ không có được, phụ thân của y là Phó chủ tịch Thường Ủy Hội đồng nhân dân Tiêu Thiện Duyên, là một lãnh đạo lão thành đức cao vọng trọng trong Đảng.

Tiêu Nãi Vượng xông lên dùng một tay ôm lấy cháu trai, y là bí thư Thành Ủy thành phố Nam Vũ không sai, nhưng cũng đồng dạng là một người ông. Sau khi vững tin cháu mình không có bất luận cái tổn thương gì, Tiêu Nãi Vượng mới yên lòng, y hướng Hồng Vĩ Cơ gật đầu, đánh một cái bắt chuyện mang tính lễ tiết, cũng không nói nhiều lời.

Đội trưởng phòng cháy chữa cháy thành phố Nam Vũ Trình Quốc Bân cuống quít đi tới trước mặt Tiêu Nãi Vượng, hướng tới y báo cáo tình huống, đối với đám cán bộ thành phố Nam Vũ này mà nói, Tiêu Nãi Vượng mới là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, tại trong mắt bọn họ Tiêu Nãi Vượng quan trọng hơn so với Hồng Vĩ Cơ nhiều lắm.

Tiêu Nãi Vượng nói rất ngắn gọn, thế nhưng đánh rất trúng chỗ quan trọng: "Điều tra rõ người có trách nhiệm, tất cả người có trách nhiệm liên quan, một người cũng không thể buông tha. Trong vòng 3 ngày, phải điều tra ra toàn bộ kết quả, đem kết quả báo cáo đến chỗ tôi." Ánh mắt của y tìm được bí thư Ủy Ban Thể Dục Thể Thao của thành phố Nam Vũ là Viên Cường trong đám người, trước mặt nhiều người như vậy, hướng Viên Cường nói: "Anh bị cách chức!"

Đồng dạng là Phó chủ tịch tỉnh, Hồng Vĩ Cơ so sánh với Tiêu Nãi Vượng thì y khiếm khuyết loại khí phách mạnh mẽ vang dội này. Hai người so sánh với nhau, cao thấp lập tức phân rõ.

Cho dù Tiêu Nãi Vượng đến cũng không hấp dẫn lực chú ý của các phóng viên, hầu như tất cả các phóng viên đều xúm lại quanh Trương Dương cùng Ngưu Tuấn Sinh, hai người này mới là anh hùng ngày hôm nay nghĩ cách cứu viện bọn nhỏ, Trương đại quan nhân không muốn nháo ra cái danh tiếng này, nhưng bây giờ đã không phải do hắn nữa, tất cả trường thương đoản pháo đều nhắm ngay bọn họ, Ngưu Tuấn Sinh đã nhìn quen loại tràng diện này, bản thân hắn chính là huấn luyện viên huy chương vàng vinh quang tột đỉnh, hơn nữa ngày hôm nay dũng cảm cứu đám trẻ, chuyện này cực kỳ tiêu điểm, đương nhiên sẽ trở thành nhân vật phỏng vấn trung tâm.

Khi Ngưu Tuấn Sinh chậm rãi nói thì Trương Dương tìm một cơ hội, vất vả lắm mới từ trong vòng vây của phóng viên chạy thoát đi ra ngoài.

Đi tới bên người Lý Hồng Dương, Lý Hồng Dương túm hắn đến một bên, thần thần bí bí nói: "Chủ nhiệm Tạ bị thương!"

Trương Dương sửng sốt một chút, trong lòng nói làm sao Tạ Vân Phi lại có thể bị thương? Cũng không thấy y nhảy vào đám cháy dũng cảm cứu người mà!

Lý Hồng Dương nói: "Gãy xương mũi!"

Trương Dương hướng về phía xe cứu thương nhìn lại, đã thấy Tạ Vân Phi đang ở đàng đó tiếp thu trị liệu, hai mắt cũng tràn ngập cừu hận cùng oán độc hướng hắn nhìn qua, Trương Dương lúc này bỗng nhiên chợt nghĩ tới, ngày hôm nay mình đánh một quyền kia có thể là nện tới mặt Tạ Vân Phi, đã thấy lạ là làm sao nghe thanh âm nói để cho lãnh đạo đi trước kia lại quen thuộc như vậy? Hóa ra là do tên này gọi ra.

Tạ Vân Phi quả thật nói để cho lãnh đạo đi trước, có điều là y không phải là người đầu tiên nói câu nói đó, lúc y họp ngày hôm nay ngồi cách Phó chủ nhiệm Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Quốc Gia Lưu Thành Bình rất gần, khi phát sinh hoả hoạn, người khác đều cố gằng tự mình chạy trốn, Tạ Vân Phi lúc đầu cũng muốn trốn, nhưng sau đó y lại ý thức được đây là một cơ hội tốt, hoạn nạn thấy chân tình, lúc này mà bảo vệ lãnh đạo, so với tặng bất cứ vật gì đều quý hơn, cho nên thằng nhãi này chủ động hộ vệ tại bên người Lưu Thành Bình, câu nói để lãnh đạo đi trước lúc đầu cũng không phải y hô lên, có điều là khi Trương Dương ngăn cản lối đi của bọn họ, y cũng không thấy rõ là ai, giơ tay muốn đem Trương Dương đẩy qua chỗ khác để cho lãnh đạo đi trước, kết quả là một quyền liền nện ở trên mặt y. Lúc đó Trương Dương nóng lòng cứu người không để ý là y, nhưng Tạ Vân Phi thấy rõ là Trương Dương đánh y.

Tuy rằng Tạ Vân Phi oán hận tới rồi cực điểm, nhưng ngày hôm nay đánh rớt răng cửa cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, ai bảo y kêu một tiếng để cho lãnh đạo đi trước, lúc đó y thật không bận tâm đến nhiều thứ như vậy, người khác kêu như thế, y cũng kêu theo như thế, sự quan tâm của y đối với lãnh đạo cũng thực sự là phát ra từ nội tâm, nhưng bây giờ chuyện đi qua, y hồi tưởng lại một chút, mình thật sư không nên kêu như vậy, câu nói kia quá xấu.

Có ký giả vẫn đang bắt lấy chuyện ngày hôm nay có người kêu để lãnh đạo đi trước không tha, tuy rằng Phó chủ tịch tỉnh Hồng Vĩ Cơ đã phủ nhận chuyện này, nhưng mà ngày hôm nay không ít phóng viên ở ngay tại hiện trường, bọn họ chính tai nghe được có người hô lên những lời để cho lãnh đạo đi trước này.

Nếu Hồng Vĩ Cơ đã lảng tránh vấn đề này, vấn đề đồng dạng liền hỏi tới trên người bí thư Thành Ủy thành phố Nam Vũ Thành Ủy Tiêu Nãi Vượng.

Khi Tiêu Nãi Vượng nghe thấy vấn đề này, hai đạo lông mày rậm nhíu cùng một chỗ, y lớn tiếng nói: "Tuy rằng tôi không có mặt tại hiện trường, nhưng là cháu trai của tôi ngày hôm nay cũng ở trên sân khấu, nếu như tôi ở tại hiện trường, nếu như tôi biết được là ai hô lên những lời để cho lãnh đạo đi trước đó, nhất định tôi sẽ xông lên hung hăng cho hắn một cái bạt tai, người như thế không xứng đáng là cán bộ của Đảng, người như thế ngay cả làm người cũng không xứng! Tôi ở đây hướng tất cả dân chúng thành phố Nam Vũ đảm bảo, nguyên nhân gay ra hỏa hoạn ngày hôm nay, cùng với việc phát sinh phía sau, tôi nhất định sẽ tra ra rõ ràng, tôi sẽ nhanh chóng cho nhân dân thành phố Nam Vũ một cái công đạo."

Trương Dương trở lại khách sạn thể dục, tắm sạch một cái, tuy rằng hắn thâm nhập tuyến đầu cứu người nhưng hắn cũng không có bị bất luận cái tổn thương gì, khi đang tắm thì nghe thấy bên ngoài có người qua thăm hỏi, Trương Dương tại trong phòng tắm, mặc áo dài vào rồi đi ra ngoài, hắn cũng thật không ngờ người đến lại chính là bí thư Thành Ủy thành phố Nam Vũ Tiêu Nãi Vượng.

Tiêu Nãi Vượng nhìn thấy Trương Dương, chủ động đứng lên, hướng hắn vươn tay tới: "Đồng chí Trương Dương, tôi là đặc biệt đi qua hướng tới anh biểu lộ lòng biết ơn, cảm ơn biểu hiện anh hùng của anh ngày hôm nay, đã cứu nhiều đứa bé như vậy, trong đó có một đứa là cháu trai của tôi. Ngày hôm nay tới là đại biểu cho toàn thể nhân dân thành phố Nam Tích, cũng là đại biểu cả nhà tôi, hướng anh bày tỏ lòng biết ơn chân thành."

Trương Dương cười nói: "Bí thư Tiêu quá khách khí rồi, kỳ thực đổi thành bất luận người nào gặp phải loại tình huống này đều sẽ xông lên, tôi chỉ là làm hết bản phận làm người." Trương đại quan nhân lúc đầu muốn nói Đảng viên, nhưng suy nghĩ một chút, loại sự tình này nếu là người đều sẽ xông lên đi cứu bọn nhỏ, Đảng viên hay không Đảng viên cũng không phân biệt gì.

Tiêu Nãi Vượng có chút cảm động cầm chặt tay của Trương Dương: "Đồng chí Trương Dương, không phải ai cũng có dũng khí như cậu."

Trương Dương cười nói: "Ngài đừng khen tôi, khen nữa tôi sẽ mắc cỡ đó, kỳ thực ngày hôm nay một mình tôi cũng không cứu được nhiều đứa bé như vậy, người đầu tiên nhảy vào đám cháy chính là huấn luyện viên Ngưu Tuấn Sinh."

Tiêu Nãi Vượng nói: "Các cậu đều là anh hùng!" Y buông tay Trương Dương ra, lúc này bên ngoài lại có phóng viên tới. Trương Dương cười nói: "Tôi phải nhanh mặc quần áo, mặc đồ này không tiện gặp người ta."

Tiêu Nãi Vượng cũng nở nụ cười.

Trương Dương trốn trong toilet đổi lại quần áo rồi hắn cũng không muốn tiếp nhận phỏng vấn của các phóng viên, bảo Lý Hồng Dương hỗ trợ cản lại cho hắn.

Toàn bộ buổi chiều đều tại dưới loại tiếng động rầm rĩ mà vượt qua, thẳng đến gần hết buổi chiều, các lãnh đạo cùng các phóng viên mới lục tục rời khỏi khách sạn thể dục.

Trương Dương còn chưa có suy nghĩ tới ăn, tuy rằng phía Ủy Ban Thể Dục Thể Thao thành phố Nam Vũ đã an bài rồi, bọn họ có thể đi tới nhà hàng ăn cơm, thế nhưng Trương Dương thực sự không rảnh để ứng phó với phỏng vấn của phóng viên, hắn gọi Lý Hồng Dương cùng Thường Hải Tâm, cùng đi tới Bách Vị Trai ăn cơm, đi vào cửa lớn nhà hàng liền thấy Ngưu Tuấn Sinh đang đứng ở đàng kia lấy đồ ăn, Ngưu Tuấn Sinh thấy Trương Dương, nở nụ cười ha ha, Trương Dương cũng cười, lửa lớn một hồi làm cho khoảng cách giữa hai người đột nhiên kéo gần lại rất nhiều, Ngưu Tuấn Sinh chủ động mời nói: "Chủ nhiệm Trương, anh cũng tới ăn à, cùng nhau ăn đi!"

Trương Dương cũng không chối từ, gật đầu nói: "Tốt, có điều là chúng ta trước tiên là nói rõ, bữa cơm này phải do tôi tới mời!"

Ngưu Tuấn Sinh nói: "Không cần, lãnh đạo Ủy Ban Thể Dục Thể Thao chúng ta an bài rồi, dù sao còn phải thi đấu vài ngày nữa, anh sẽ có cơ hội mời khách." Hắn rất nhiệt tình mời ba người Trương Dương tới phòng.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.