Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

Chương 5: Lưu lạc thanh lâu




Tướng sĩ trong quân dần dần đi vào giữa giáo trường, xếp thành hàng chỉnh tề mà không hề lộn xộn, toàn bộ giáp trương chỉ có tiếng bước chân sàn sạt và tiếng áo giáp.

Lâm Phong nhìn quân sĩ trong giáo trường kia, lòng run sợ.

Chỉ thấy quân sĩ xếp thành ba trận doanh, thành ba đội hình cực lớn mà không hề lệch hay nghiêng gì. Ánh mặt trời chiếu lên những chiếc áo giáp kia khúc xạ ra ánh sáng làm chói mắt người khác.

Tam giáp quân sĩ, Thanh Đồng giáp sĩ, Bạch Ngân giáp sĩ và Hoàng Kim giáp sĩ.

Hoàng Kim giáp sĩ xếp ở đầu tiên, Thanh Đồng giáp sĩ xếp ở cuối cùng, vừa xem là hiểu cấp bậc như nào.

Mà Đoàn Thiên Lang khoác áo giáp tướng quân màu đen thùi, chấn nhiếp tâm thần người khác, lại tràn ngập khí thế lạnh lẽo xơ xác, khiến người ta thấy mà sợ hãi.

Sạt, sạt sạt!

Những tiếng bước chân vang lên, một loạt các Thanh Đồng giáp sĩ nhấc trống trận đi tới phía trước đám quân sĩ. Những chiếc trống trận này to lớn ngang người, cực kỳ nặng, phải bốn vị Thanh Đồng giáp sĩ mới nâng lên được.

Rầm!

Một tiếng nặng nề vang lên, Thanh Đồng giáp sĩ đặt trống trận xuống trước mặt các tướng sĩ, sau đó lại có các Thanh Đồng giáp sĩ khác liên tục mang trống trận ra, rồi đặt xuống đất, tiếng rầm rầm vang lên không ngừng, rung động cả mặt đất.

Năm hàng, mỗi hàng là chín chiếc trống trận, từ hàng trước đến hàng sau thành năm hàng thẳng tắp.

- Làm gì đây nhỉ?

Lâm Phong kinh ngạc không biết đám Thanh Đồng giáp sĩ kia mang trống trận ra để làm gì, mà những người khác như đã nhìn quen, thậm chí còn hưng phấn, nóng lòng muốn thử.

- Hôm nay hiếm khi hai học viện cùng với các thanh niên tài tuấn tới chiến trường, các người sẽ gõ trống trận nhé! Ngoài ra ta còn tuyên bố một tin, lần xuất chinh này do Thiên Lang Vương làm chủ soái, mà phó soái do muội muội ta Đoàn Hân Diệp đảm nhiệm, hôm nay muội ấy cũng tới, sẽ theo các vị xông lên sa trường. Hôm nay vị tài tuấn nào đánh vang được nhiều trống trận nhất sẽ phụ trách bảo vệ Hân Diệp.

Đoàn Vô Nhai đạm mạc nói một lời, ngay sau đó từ phía sau màn che một người con gái xinh đẹp đi ra, dù mặc áo giáp nhưng vẫn không thể che đi được dung nhan của nàng, đúng là Công chúa Đoàn Hân Diệp.

Mọi người đều ngạc nhiên, Công chúa Đoàn Hân Diệp làm phó soái? Sao lại như vậy?

Nhưng cho dù là vì sao thì đám thanh niên tài tuấn kia đều hưng phấn, ai đánh vang nhiều trống trận nhất là có thể trở thành cận vệ của Công chúa điện hạ, cơ hội này thật quá hiếm có.

Lâm Phong miên man suy nghĩ, Đoàn Thiên Lang làm chủ soái ư?

Hiện giờ Lâm Phong không hiểu quan hệ giữa Đoàn Vô Nhai và Đoàn Thiên Lang là như thế nào, mà y cho Đoàn Hân Diệp đảm nhiệm phó soái là có ý gì?

- Ai tới trước đây?

Đoàn Thiên Lang hô to một tiếng, ngay lập tức có người trực tiếp vụt trước trống trận, nói:

- Ta nguyện tới trước.

Chỉ trong chớp mắt, đã có năm người đứng trước năm hàng trống trận.

Năm người đồng thời động, khí tức hùng mạnh từ trên người bọn họ phóng ra, cực kỳ đáng sợ.

Tùng!

Một người giơ tay đánh lên trống trận, trống trận ầm ầm vang lên nhưng vẫn bất động, thậm chí còn bắn ngược lại năng lượng khiến gã lui ra sau, đau đớn kêu lên.

Sắc mặt người này tức khắc trở nên vô cùng khó coi, đỏ bừng cả lên, cúi đầu lặng lẽ trở về chỗ của mình. Gã lại chẳng thể đánh vang được một chiếc trống trận.

Người thứ hai ngưng thần, thêm vài phần ngưng trọng, y vung một quyền đánh thật mạnh lên trống. Kèm theo tiếng ầm ầm là tiếng trống nổ tung, mà người kia cũng hưng phấn, không hề dừng lại mà tiếp tục đánh lên chiếc trống thứ hai. Mặt trống thứ hai nổ tung, tiếng nổ vang phấn chấn lòng người.

Đánh vang trống trận không đơn giản là khiến nó vang lên tiếng, mà phải làm chiếc trống nổ tung, chỉ có tiếng trống trận nổ tung như vậy mới có thể khích lệ được quân tâm.

Đánh trống trận còn được gọi là điểm tướng, chỉ có một số tướng sĩ có thân phận địa vị mới có tư cách gõ trống, đây cũng là lúc tướng sĩ lập uy, ai gõ vang càng nhiều trống trận thì càng có thể khiến quân sĩ kính sợ, lấy được quân tâm.

Nhưng khi đánh trống trận thứ ba, người này lại không thể đánh nát được trống, y cũng chán chường hẳn.

Sau đó, người thứ ba gõ vang được ba chiếc trống trận, người thứ tư gõ vang được hai chiếc trống trận, mà người thứ năm cũng chỉ gõ vang được ba.

Khi bọn họ về chỗ ngồi của mình, Thanh Đồng giáp sĩ lập tức đi ra đổi trống trận khác, vẫn năm hàng, mỗi một hàng là chín chiếc trống trận như trước.

Lâm Phong nhìn những chiếc trống trận kia, hắn phát hiện ra đánh trống này dường như có quy luật, nói chung là Linh Vũ cảnh tầng hai có thể đánh vang được hai chiếc trống trận, người có tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba có thể đánh vang ba chiếc trống trận, chín chiếc trống trận dường như ứng với cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng chín.

Đương nhiên đây không phải là tuyệt đối, tỷ như một gã Linh Vũ cảnh tầng ba vừa rồi chỉ đánh vang hai chiếc trống trận, còn người đầu tiên Linh Vũ cảnh tầng một mà chẳng đánh vang được chiếc trống nào.

- Còn ai nữa không?

Đoàn Vô Nhai khẽ cười, liếc mọi người một cái rồi nói.

- Để ta.

Viên Sơn ngồi cạnh Lâm Phong kia đứng dậy, sải bước tới chỗ trống trận.

- Viên đại ca, để ta và huynh cùng đi.

Đoàn Phong cũng bước theo Viên Sơn.

Chỉ một lát đã có năm người đứng trước trống trận.

Lại những tiếng trống rầm rầm vang lên, trong số những người này thì kẻ có thực lực cao nhất là Linh Vũ cảnh tầng bốn, đánh vang được bốn chiếc trống trận, người đó đã mỉm cười rồi trở về chỗ.

Viên Sơn có thực lực Linh Vũ cảnh tầng ba, đánh vang được ba trống trận, mà Đoàn Phong với tu vi Linh Vũ cảnh tầng hai lại khiến người ta kinh hãi, gã đánh vang được ba chiếc trống trận, khiến mọi người phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Qua rất nhiều lượt, nhưng không ai có thể đánh vang được năm chiếc trống.

Nhưng lúc này một người đứng lên, nói với đám người của Thiên Nhất học viện:

- Ta là Đồ Phu của Thánh Viện, Thiên Nhất học viện có ai muốn tỷ thí một phen không?

- Đồ Phu!

Lâm Phong nhìn tên đại hán trước mắt, ngưng mắt lại. Trước kia, Đồ Phu cũng là đệ tử Vân Hải tông như Lâm Phong, nay y đã đứng trong trận doanh của Tuyết Nguyệt thánh viện.

Đám người của Tuyết Nguyệt thánh viện và Thiên Nhất học viện đều phấn khích, Tuyết Nguyệt thánh viện bắt đầu khiêu khích.

- Thiên Nhất học viện toàn là hạng nhát gan sao?

Thấy Thiên Nhất học viện không ai trả lời, Đồ Phu xùy cười một tiếng.

- Loại phản bội vô liêm sỉ mà cũng dám nói dũng cảm.

Lâm Phong lạnh lùng nói, lời này khiến Đồ Phu híp mắt lại, nhìn sang Lâm Phong.

- Thắng làm vua, thua thì chết, cá lớn nuốt cá bé, đây là quy tắc võ đạo! Thiên Lang Vương diệt Vân Hải tông, là do Vân Hải tông thế yếu, ta đương nhiên phải đi theo thế mạnh, đây gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!

Đồ Phu quát lên, nhìn chằm chằm Lâm Phong:

- Lâm Phong, nếu ngươi chịu gia nhập Tuyết Nguyệt, ta sẽ cầu xin với Thiên Lang Vương, có lẽ Vương gia sẽ đồng ý nhận ngươi.

- Loại phản bội mà cũng dám ra vẻ đại nghĩa!

Lâm Phong nói, ngay sau đó lại quay sang nhìn một người đeo mặt nạ bằng đồng:

- Ngươi lên đi!

- Được.

Người đeo mặt nạ đồng kia khẽ gật đầu, bước ra, liếc Đồ Phu một cái rồi nói:

- Để ta.

Nói xong, y lập tức bước đến trước trống trận.

Đồ Phu hơi trầm mắt xuống, cũng bước tới trước trống trận, hỏi:

- Ai trước?

- Ngươi đi.

Người đeo mặt nạ đồng lạnh nhạt trả lời. Đồ Phu gật đầu, cong thân mình lên rồi bước ra một bước.

Rầm!

Một tiếng nổ vang chấn động màng tai mọi người, chiếc trống đầu tiên trực tiếp vỡ thành mảnh vụn.

Đồ Phu không dừng lại mà tiếp tục giơ tay đánh lên chiếc trống thứ hai, rồi thứ ba, chúng đều vỡ tung chỉ trong chớp mắt, tiếng nổ mạnh chấn động.

- Ki a…

Đồ Phu quát lên một tiếng, lại vung tay đánh ra, chiếc trống thứ bốn vỡ nát.

- Vỡ!

Đồ Phu đạp mạnh xuống đất, chiếc trống thứ năm mà không ai có thể lay động kia đã nổ tung.

Sau đó, Đồ Phu như vẫn còn dư lực, xoay chân cả người va vào chiếc trống thứ sáu.

Tùng, tùng!

Tiếng trống vang lên không ngớt, một vòng gợn sóng không gian hiện lên, lực phản chấn rất mạnh bắn lui Đồ Phu ra cả trăm mét. Nhưng mặt của chiếc trống trận này đã có vết rách.

- Tu vi Linh Vũ cảnh tầng sáu mà suýt chút nữa thì đánh động chiếc trống trận thứ sáu, không hổ là thiên tài ngày xưa của Vân Hải tông, đáng tiếc lại là tên phản đồ.

Lâm Phong nhìn chiếc trống rạn nứt kia, thì thầm một tiếng, nhưng hắn cũng không để ý. Nay tu vi Linh Vũ cảnh tầng năm với hắn mà nói chẳng là gì cả, Bá Đao sẽ cho Đồ Phu một bài học khắc sâu vào lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.