Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

Chương 32: Chà đạp cuồng loạn




Trong phút chốc trên chiến trường toàn là đồ sát thảm khốc, từng mảng yêu thú gục ngã. Yêu thú phía cuối thú triều nhanh chóng rút lui, tuôn hướng Sơn mạch Liên Vân.

Một nén nhang, chỉ một nén nhang sau trừ yêu thú chạy trốn ra trong tầm mắt võ giả Quận Hiên Dật không còn yêu thú nào lành lặn. Khắp nơi là xác yêu thú la liệt, vô cùng thê thảm.

- Chúng ta . . . Được cứu rồi!

- Bảo vệ . . . Quận Hiên Dật!

Võ giả, dân chúng Quận Hiên Dật ngơ ngác nhìn bầu trời, thể xác và tinh thần mỏi mệt dâng lên khắp người, nhưng bọn họ vô cùng kích động, cảm kích.

Hơn một trăm cường giả đứng trên bầu trời, như các chiến thần. Là gã mang đến hy vọng cho Quận Hiên Dật, bọn họ cứu Quận Hiên Dật khỏi thú triều.

Mấy người Đông Phương Hiên Viên đến trước mặt đám cường giả bí ẩn, tràn ngập cảm kích cung kính nói:

- Các vị đại nhân, tại hạ là Quận vương Đông Phương Hiên Viên của Quận Hiên Dật, cảm tạ các vị ra tay giúp đỡ. Không biết các vị do cường giả nào của đế quốc dẫn đầu?

Dù đã thấy anh tư đáng sợ của hơn một trăm người nhưng khi đến gần, đám người Đông Phương Hiên Viên vẫn bị khí thế từ nhóm Lam Du Vân chấn nhiếp. Khí thế Nửa Bước Vương giả hùng hồn như từng dòng sông nối nhau trong không trung, hình thành sông lớn khí thế bàng bạc.

Dân chúng Quận Hiên Dật ở bên dưới lấy lại tinh thần từ thú triều, lòng rung động.

- Trời, nhiều Nửa Bước Vương giả như thế, không lẽ Đế quốc Võ Linh phái toàn bộ Nửa Bước Vương giả đến đây?

Đông Phương Hiên Viên hỏi, các võ giả Quận Hiên Dật nhìn chăm chú, đám người Lam Du Vân mặt không biểu tình đáp xuống khoảnh đất trước Quận thành Hiên Dật.

Trước mắt bao người thắc mắc, hơn một trăm cường giả bí ẩn cung kính hành lễ hướng bầu trời.

Hơn một trăm cường giả Nửa Bước Vương giả đồng thanh kêu lên:

- Thuộc hạ cung nghênh đại nhân!

Thanh âm văng vẳng trên mảnh đất trống bao la này. Dưới chân cẩn thận là xác yêu thú vô tận, gộp thành hình ảnh bá đạo làm mọi người suốt đời khó quên.

Vù vù vù!

Một bóng người từ trên trời giáng xuống.

Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên, Đông Phương Nguyệt Linh, các cường giả, võ giả, dân chúng Quận Hiên Dật rung động nhìn bóng người từ trên trời đáp xuống.

- Đại nhân?

- Cái này . . .

- Hắn . . .

Bóng người dần rõ ràng hơn. Khuôn mặt quen thuộc, cười mỉm chi, đôi mắt trong trẻo dần hiện ra trước mắt mọi người. Đám người Đông Phương Hiên Viên há to mồm, hóa đá.

Các tiếng kinh kêu vang lên:

- Nhị đệ!

- Nhị ca!

- Lâm Tiêu!

Lâm Hiên, Lâm Nhu, Đông Phương Nguyệt Mính hốc mắt ướt nước, cảm xúc kích động khuếch tán trong lòng làm bọn họ không kiềm được run rẩy.

Lâm Tiêu nhìn quét mọi người, cong môi nở nụ cười quen thuộc:

- Các vị, Lâm Tiêu ta đã về.

Lâm Hiên thực lực mạnh nhất cũng là người lấy lại tinh thần đầu tiên:

- Tiểu tử này!

Lâm Hiên lao lên ôm chặt Lâm Tiêu. Sau đó Lâm Nhu, Đông Phương Nguyệt Mính, mọi người ùa lên, nước mắt lưng tròng, biểu tình kích động. Bọn họ hoặc cười to hoặc gào khóc.

Sau khi Sinh Tử Quỳnh Lâu đóng, đám người Lâm Hiên bị Võ Vương Bách Lý Chiến tách ra đi các hướng lần lượt trở về Đế quốc Võ Linh. Bọn họ vất vả cực khổ lắm mới về Quận Hiên Dật nhưng mãi không thấy Lâm Tiêu. Đám người đang lo âu thì nghe tin động trời. Võ Vương Bách Lý Chiến của Đế quốc Võ Linh trên đường về bị một đống Vương giả Sinh Tử cảnh tập sát, lúc về Đế quốc Võ Linh đã bị thương nặng, hấp hối. Bóng ma bao phủ mọi người.

Hai năm nay Đế quốc Võ Linh luôn tìm Lâm Tiêu, đám người Lâm Hiên không bỏ hỏi thăm tin tức của hắn. Nhưng cả Đại lục Thương Khung bặt vô âm tín, Lâm Tiêu như bốc hơi biến mất. Nhiều người cảm thấy Lâm Tiêu đã chết, nhưng nhóm Lâm Hiên vững tin chắc chắn hắn còn sống, có ngày hắn sẽ trở về.

Nay Lâm Tiêu trở về, mang theo nhiều cường giả làm bọn họ rung động.

- Lâm Tiêu!!!

- Lâm Tiêu!!!

- Lâm Tiêu!!!

Từ khi nào các võ giả bên ngoài Quận Hiên Dật cao giọng hò reo. Đầu tiên là một người, mười người, thanh âm hòa vào nhau dần vang to hơn. Các võ giả Quận Hiên Dật, dân chúng trong quận thành hét to. Tiếng hét chứa cảm kích, tôn sùng, kính ngưỡng tụ tập thành dòng lũ đâm thẳng lên trời, rúng động mười phương.

Mọi người dùng cách này biểu đạt nỗi lòng cảm kích Lâm Tiêu, biểu đạt lòng kính yêu với cứu tinh của Quận Hiên Dật.

Nhìn cảnh tượng rung động hồn người, trong lòng nhóm Lam Du Vân vô cùng kích động, máu nóng sôi sục. Cảm xúc khó tả tràn ngập trong lòng đám người Lam Du Vân, khiến bọn họ muốn hét to.

Nơi đây mới là võ đài võ giả leo lên, nơi này mới là chỗ cho cường giả tung hoành. Chỉ có ở đây bọn họ mới thể hiện ra thực lực của mình, đào bới tiềm lực thiên phú triệt để. Có lẽ bọn họ sẽ chết, có lẽ sẽ tan mbiến nhưng thế mới đáng giá phấn đấu suốt đời.

Tại đây, từ người Lâm Hiên, Lâm Tiêu, Quận vương Đông Phương Hiên Viên, võ giả, dân chúng Quận Hiên Dật, đám người Lam Du Vân nhìn thấy thứ quý giá nhất trên đời, đó là tình cảm, tình thân, tình bằng hữu, tình yêu, tình đồng bào mà đảo Mê Thất không có.

Đây mới là thế giới bọn họ muốn, sống trong thế giới này sinh mệnh mới trở nên có ý nghĩa hơn. Chỉ có trải qua thử thách máu và lửa bọn họ mới chính thức trở thành cường giả đỉnh cao.

Một lúc lâu sau cảm xúc kích động dịu lại, mọi người bình tĩnh hơn.

Đông Phương Hiên Viên nhìn nhóm Lam Du Vân, mở miệng hỏi:

- Lâm Tiêu, bọn họ là . . .?

Lâm Tiêu liếc đám người Lam Du Vân, cười trả lời:

- Bọn họ là người đi theo ta, người mình.

Đông Phương Hiên Viên, Lâm Hiên, mọi người há to mồm, ngây ngốc. Nhiều Nửa Bước Vương giả như thế trước kia bọn họ chưa từng gặp, chưa từng nghe nói. Dù là khi trải qua Sinh Tử Quỳnh Lâu, Nửa Bước Vương giả cả Đế quốc Võ Linh cộng lại cùng lắm cũng chỉ bằng nhóm Lam Du Vân.

Trong thời đại Vương giả Sinh Tử cảnh là sức chiến đấu đỉnh cao, bất cứ Nửa Bước Vương giả nào ở trong quận thành như Quận Hiên Dật là tồn tại cường đại nhất. Cả Quận Hiên Dật cộng thêm Lâm Tiêu chỉ được chín Nửa Bước Vương giả. Hiện tại hơn một trăm Nửa Bước Vương giả xuất hiện trước mắt mọi người.

Đám người này đều là thuộc hạ của Lâm Tiêu.

Rung động, khó tin, mừng như điên, các loại cảm xúc tràn ngập trong lòng mọi người. Bọn họ không thể tưởng tượng, không hiểu nổi Lâm Tiêu làm sao thu phục được nhiều người như vậy.

Lâm Tiêu mỉm cười nói:

- Đi, về rồi nói.

Chuyện về đảo Mê Thất không thể nói ở đây.

Đám người bay hướng Quận thành Hiên Dật.

Đột nhiên . . .

Luồng uy hiếp kinh khủng dâng lên từ sau lưng mọi người, uy hiếp cường đại như ngọn núi che trời mạnh mẽ đè xuống cơ thể tất cả.

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!

Uy hiếp quá đáng sợ, hư không trăm dặm bị đóng băng. Mọi người như con kiến bị nhốt trong hư không, trừ nhúc nhích một chút ra không thể chống cự.

Thanh âm ồm ồm quanh quẩn trong thiên địa, tràn ngập bá đạo, sát khí:

- Giết nhiều đệ tử yêu tộc của ta, các ngươi quá to gan!

Ầm ầm ầm!

Từ phương xa trong Sơn mạch Liên Vân, một con yêu thú khủng bố dài mấy trăm thước xuất hiện trước mắt mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.