Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

Chương 24: Hai bên lưu luyến




Vừa mới trải qua đại chiến liên tiếp, Minh Châu Quân tổn thất rất nặng. Cho nên mấy ngày kế tiếp, Trình Danh Chấn liền đem tất cả tâm tư đều đặt ở trợ cấp người chết, tu sinh dưỡng tức. Vì phòng ngừa Ngõa Cương Quân nửa đường quay đầu giết về, Vương Phục Bảo lại cố ý ở lâu vài ngày, vừa đi theo Đỗ Ba Lạt hiểu rõ tình huống vụn vặt cụ thể vùng Minh Châu, một bên trợ giúp Trình Danh Chấn một lần nữa chỉnh đốn phòng ngự.

Đừng thấy y chữ to không nhìn được vài từ, căn bản chưa từng đọc qua Ngô tử, Tôn tử gì gì đó, nhưng về phương diện dụng binh thì có chút tâm đắc. Rất nhiều địa phương bị Trình Danh Chấn sơ sẩy, bị y vài lần nhìn là rõ ràng. Đám người Vương Nhị Mao hỏi phương pháp xử lý chỉnh đốn và cải cách, y cũng có thể nói được đạo lý rõ ràng.

Vài lão tướng Minh Châu Quân không phục, triển khai lý luận cùng Vương Phục Bảo lý, lần nào cũng đều bị Vương Phục Bảo dùng rất ít binh lực giết đến đại bại thiệt thua. Ngũ Thiên Tích thua càng không cam lòng, đề xuất phải cùng Vương Phục Bảo tỷ thí võ nghệ. Vương Phục Bảo vui vẻ ứng chiến. Song phương khi bước xuống giao thủ, Ngũ Thiên Tích dựa vào thể lực hơn người có thể hơi đứng thế thượng phong. Đợi khi nhảy lên lưng ngựa, lại bị Vương Phục Bảo lợi dụng kỹ thuật cưỡi ngựa thành thạo đùa giỡn xoay quanh, trên người năm lần bảy lượt trúng chiêu, còn mình thì lại ngay cả giáp lá đối phương cũng đều không chạm vào được.

Lúc này, các tướng lĩnh Minh Châu Quân rốt cuộc biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên (bên ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác) rồi. Giáo đầu nhà mình cố nhiên được xưng tụng văn võ song toàn, nhưng nếu luận bản lãnh đấu tranh anh dũng, chỉ sợ còn kém Vương Phục Bảo một khoảng cách. Cũng may Giáo đầu quyết đoán lựa chọn đầu nhập vào Đậu Kiến Đức, nếu không, quả thật nếu Vương Phục Bảo vào lúc Minh Châu Quân suy yếu nhất mà lĩnh quân đến vây công, cả đám thật coi như xong rồi.

Liên tiếp hơn mười ngày lăn lộn, các tướng lĩnh Minh Châu Quân cùng Vương Phục Bảo đều đã thành bạn tốt. Người này tính tình hào sảng, làm việc quang minh, lòng dạ rộng rãi, cũng đích xác đáng giá để đoàn người thâm giao. Khi Trình Danh Chấn hoàn toàn xử lý mọi việc vặt vãnh bên trong thành Thanh Chương đã gần như ổn thỏa, liền dẫn Vương Phục Bảo đi tuần tra hai địa phương Bình Ân, Minh Thủy. Thứ nhất là thông báo cho quan viên và dân chúng địa phương biết ba huyện Bình Ân đã đổi chủ, thứ hai cũng làm cho Vương Phục Bảo càng thâm nhập hiểu rõ ý tứ của Minh Châu Quân, để tránh ngày sau Đậu Kiến Đức bên kia bởi vì không hiểu đối với Minh Châu mà phát ra chỉ lệnh sai lầm.

Vương Phục Bảo đoán được ý nghĩ trong lòng Trình Danh Chấn, cho nên cũng không chối từ, mang các huynh đệ đều an trí ở sàn đấu võ huyện Thanh Chương, còn mình thì một mình cưỡi ngựa đi theo Trình Danh Chấn du đãng chung quanh. Giờ phút đã gần đến Trung thu, khí hậu vô cùng hợp lòng người. Mấy huynh đệ vừa đi vừa nói chuyện, đói bụng liền đánh mấy món ăn thôn quê, khát có rượu gạo tốt nhất, dọc theo đường đi hết sức thư giãn vui vẻ.

Giao lưu lẫn nhau càng nhiều, trong lòng hai người đều khâm phục đối phương. Trình Danh Chấn bội phục là ngộ tính binh pháp và dũng khí của Vương Phục Bảo. Vương Phục Bảo cũng bội phục sát đất đối với bản lĩnh thống trị địa phương của Trình Danh Chấn.

- Huynh đệ, không phải ca ca khen ngươi. Nếu cẩu quan Đại Tùy có một nửa năng lực như ngươi, thiên hạ sẽ không có ai tạo phản!

Nhìn phụ cận huyện Bình Ân kia đất vườn chỉnh tề và từng dãy nhân công mở hoa tiêu mương máng, Vương Phục Bảo lớn tiếng cảm thán.

- Địa phương an bình như vậy, ca ca ta đi khắp Hà Bắc đều chưa từng thấy! Chẳng trách quan binh bốn quận đều không có cách nào bắt ngươi, đầu tiên là ở lòng người, bọn họ căn bản không đứng ở thế thượng phong rồi!

- Vương huynh quá khen!

Trình Danh Chấn ở trên lưng ngựa nhẹ nhàng chắp tay.

- Ta đây cũng là bị bức đến không có biện pháp, mới không thể không đưa mình lên làm quan địa phương. Nếu không, chỉ là để các huynh đệ và gia quyến ăn no là được rồi.

- Nếu quận Bình Nguyên các nơi có thể giống bên này của ngươi thì tốt rồi!

Vương Phục Bảo không để ý đến sự khiêm tốn của Trình Danh Chấn, ánh mắt càng phiêu càng xa, trên mặt vẻ mặt cũng tràn đầy mê say.

- Không phải Đậu Thiên Vương nói còn địa phương an bình sao?

Trình Danh Chấn nghe được hơi sững sờ, cau mày truy hỏi. Ngày đó lời nói của Lư Phương Nguyên trước khi chết nhất định là ý đồ châm ngòi ly gián, một chút cũng không đáng phải tin tưởng. Nhưng đối với con người của Đậu Kiến Đức, Trình Danh Chấn thật sự nắm chắc không nhiều lắm.

Nhắc tới cái đề tài này, Vương Phục Bảo liền không nhịn được phải thở dài.

- Ôi, lão Đậu mới vừa tiếp nhận quyền to vài ngày? Đâu có thể nào lập tức nhìn thấy hiệu quả? Hơn nữa tình huống bên kia phức tạp còn xa so với bên này của ngươi, còn có Cao Khai Đạo, Dương Công Khanh, Từ Nguyên Lãng bọn họ luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm. Dù Lão Đậu bất luận làm cái cái gì nghĩ gì thì trước đó đều bị bọn họ gây sức ép vài lần!

Đậu Kiến Đức chỉ có thể đưa ra một ít ý tưởng, mà bên này Trình Danh Chấn lại làm cho y nhìn thấy thực tế. Đây mới là nguyên nhân khiến cho Vương Phục Bảo vừa khâm phục lại hâm mộ. Y không muốn cố ý che dấu phe phái trong đồi Đậu Tử đang nội bộ phân tranh, bởi vì chút tầng sâu gì đó này sớm muộn gì Trình Danh Chấn cũng sẽ tiếp xúc và biết đến. Trước tiên để hắn có một chút chuẩn bị, cũng lợi cho hắn đến dung nhập vào Đậu Gia Quân. Hơn nữa, Vương Phục Bảo không tin bởi vì phát hiện bên trong Đậu Gia Quân có vấn đề tồn tại, Trình Danh Chấn sẽ thay đổi chủ ý. Thông qua mấy ngày liên tiếp quan sát, y tin tưởng Trình Danh Chấn sẽ giữ lời đối với mình, là hảo hán dám làm dám chịu.

Quả nhiên, Trình Danh Chấn sau khi được nghe tình hình thực tế chẳng những không tỏ vẻ hối hận, ngược lại đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ kế thay cho Đậu Kiến Đức:

- Vậy Vương đại ca khi rảnh rỗi nhắc nhở Đậu Thiên Vương một chút, sự kiên nhẫn của đám dân chúng rất có hạn. Chỉ cần ngươi làm cho bọn họ thất vọng một lần, lần sau bọn họ sẽ rất khó tiếp tục tin tưởng ngươi rồi!

- Việc này, bản thân lão Đậu cũng hiểu được. Hắn thường nói với ta, mục tiêu là làm thủ lĩnh để hạ nhân noi theo, nếu chỉ dựa vào miệng lưỡi, người dưới khẳng định cũng sẽ nói không giữ lời, trên dưới lừa gạt nhau, ngày ngày gặp nhau cũng rất khó xử!

Vương Phục Bảo gật gật đầu, vô cùng đồng ý đề nghị của Trình Danh Chấn.

Từ lời trần thuật cả Vương Phục Bảo là thấy được, Đậu Kiến Đức là một người biết chuyện hiếm thấy. Theo như lời y nói tuy rằng thô lỗ, nhưng những câu nói đều nói đúng điểm mấu chốt. Nhưng, vậy tại sao nhiều năm qua ông ta ở đồi Đậu Tử lại không hề có công tích gì? Thế cho nên ngay cả vài hũ rượu gạo còn dư cũng không cầm ra? Thời gian chưa đủ để giải thích, hình như chưa thể hoàn toàn nói thông!

- Lúc Cao Đại đương gia còn tại thế từng rất nghi kỵ đối với lão Đậu!

Thấy Trình Danh Chấn trầm mặc không nói, Vương Phục Bảo tiếp tục giải thích.

- Để không trở thành mục tiêu công kích của đoàn người, lão Đậu đành phải đem che giấu rất nhiều ý tưởng chân thật của mình đi.

Loại cảm giác này Trình Danh Chấn cũng từng trải qua rồi, cho nên hắn rất hiểu. Chẳng qua là năm đó hắn ở dưới trướng Trương Kim Xưng cũng không lựa chọn nước chảy bèo trôi, mà là đi xa để tránh, dùng một địa phương khác để thực hiện lý tưởng của mình.

- Tuy nhiên ngươi yên tâm, lão Đậu là người làm việc từ trước đến nay sẽ không bỏ dở nửa chừng. Hiện tại phiền toái lớn nhất của hắn là không có người thích hợp hỗ trợ, các huynh đệ đều là xuất thân giang hồ, liều mạng giết người đều, bản lĩnh cứu người nghiêm túc ai đều không có!

Vương Phục Bảo ngẫm nghĩ một chút, bổ sung.

- Sau này ngươi đến rồi sau thì tốt rồi, có thể trợ giúp lão Đậu bày mưu tính kế. Lúc này bên cạnh hắn có mấy người đọc sách, ta thấy, căn bản cũng không thể làm Tể tướng được!

- Ta đây cũng không dám!

Trình Danh Chấn khẩn trương xua tay, lớn tiếng thổ lộ.

- Ta mới đến, tấc công chưa lập, sao có thể hy vọng chức vị xa vời cao như thế? Đậu Thiên Vương để mắt tới ta, để cho ta làm Huyện lệnh là đủ rồi. Mấy năm nay mỗi ngày đánh giặc, có thể có một cơ hội dàn xếp, làm được một vài chuyện thực tế, ta đã cảm thấy mỹ mãn!

- Thật sao? Ta còn muốn nói với lão Đậu, để hắn cho ngươi làm Đại Nạp Ngôn được không? Con người ngươi tâm địa tốt, bản lĩnh cũng tốt!

Vương Phục Bảo không quá tin tưởng, nheo mắt truy hỏi.

- Lừa ngươi làm cái gì?

Trình Danh Chấn thản nhiên cười. Hắn biết rằng Vương Phục Bảo tuy rằng là người rất thông minh, lòng ngay dạ thẳng. Nếu như mình không nói rõ, ngày sau vô cùng có khả năng y sẽ chạy đến trước mặt đòi hỏi chức quan Tể tướng với Đậu Kiến Đức thay mình. Nói vậy, chỉ sợ dẫn đến hiểu lầm lớn. Không khỏi sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân.

Hơn nữa giờ phút này Đậu Kiến Đức còn chưa lấy nghiệp đế vương làm mục tiêu, chỉ nói là muốn thay quan phủ hành sử chức quyền, khôi phục trật tự địa phương mà thôi. Tranh giành các loại chức suông Tể tướng, Nạp Ngôn gì gì đó không khỏi quá sớm. Còn không bằng ngoan ngoãn ở Bình Ân, bảo vệ cơ nghiệp mà mình lập nên, lấy thay đổi thiên hạ để ứng đối.

Đương nhiên, ý nghĩ sâu trong nội tâm này của hắn không thể bày tỏ thẳng thắn toàn bộ với Vương Phục Bảo được, chỉ có thể biểu thị bên ngoài mặt là có thể tiếp nhận, nói những lời có lợi cho song phương.

- Đậu đương gia bây giờ còn chưa xưng đế, chúng ta nhắc đến Thừa tướng, Nạp Ngôn gì đó là quá sớm, chẳng phải tự mình làm cho mình rơi sự cười nhạo của mọi người sao? Ta đoán nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn Đậu đương gia cũng sẽ không xưng đế, danh hiệu Thiên vương ông ta đều chuẩn bị xóa, làm sao sẽ lại nhặt lên một chiếc mũ Hoàng đế để gây thêm phiền toái cho mình?

- Vậy cũng đúng!

Vương Phục Bảo nhẹ nhàng gật đầu.

- Hắn muốn làm Hoàng đế, Đại Tùy không thể không điều binh mã cả nước đến! Lý Mật và những người khác không công lại chiếm tiện nghi! Tuy nhiên đó cũng là chuyện sớm hay muộn! Lão Đậu cũng không tệ đâu, hắn làm hoàng đế khẳng định mạnh mẽ hơn so với Dương Quảng. Đến lúc đó ca ca ta coi như là Đại tướng quân, thay hắn mở mang bờ cõi, ngươi tới làm Đại Tư Mã, chuyên môn gom góp lương thảo, vận chuyển đồ quân nhu cho ta!

Trong nháy mắt, tương lai của Trình Danh Chấn đã bị Vương Phục Bảo quy hoạch ba lượt. Đại Thừa tướng, Đại Nạp Ngôn, Đại Tư Mã, đều là chức vị cao số một số hai trong triều đình. Đoàn người nghe thế, rốt cục hiểu được Vương Phục Bảo muốn gì rồi. Lão ca này căn bản không biết ba chức vị Thừa tướng, Nạp Ngôn và Tư Mã có khác biệt gì nhau, chỉ muốn quan lớn cần người có bản lĩnh nhất để làm là tốt nhất. Mà Trình Danh Chấn trong mắt y, hoàn toàn chính là người có bản lĩnh tốt nhất này.

- Vậy đến lúc đó ta làm tiên phong quan cho Vương Tướng quân, gặp núi mở đường, gặp nước bắc cầu!

Hùng Khoát Hải vuốt bộ ngực, tự đề cử mình.

- Để ta làm Hành quân Trưởng sử!

Vương Nhị Mao không cam lòng lạc hậu, cười tiếp lứa.

- Ta đảm đương Tư khố Tham quân, chuyên quản áo giáp binh khí!

Hùng Khoát Hải đụng lên trước, cười ha hả tranh giành một công việc béo bở.

Nếu đã là nói năng không giới hạn chê cười, trong lòng mọi người cũng không có kiêng kị gì nữa, mồm năm miệng mười, trong nháy mắt, đã chia cắt chức vụ trọng yếu dưới trướng Vương Phục Bảo không còn chút gì. Vương Phục Bảo cũng không thoái thác, mãn nguyện chắp tay với mọi người:

- Đâu có đó rồi, đâu có đó rồi, đến lúc đó đoàn người ai cũng không đổi ý đâu đấy. Ngày nào đó lão tử sớm muộn gì cũng làm Đại tướng quân, các ngươi ai không dám đến dưới trướng nghe lệnh, lão tử mang theo dao nhỏ tìm tới tận nhà các ngươi đấy!

- Vương huynh cứ việc yên tâm, đến lúc đó đoàn người nịnh bợ ngươi còn không kịp, sao có đạo lý trốn trong nhà không ra mặt?!

Trình Danh Chấn hợp thời cắt ngang sự ồn ào của mọi người, chuyển đề tài.

- Vương huynh trước khi đến, Đậu Thiên Vương có từng nhắc với ngươi về mục tiêu gần nhất của chúng ta là cái gì không?

- Cái này...

Vương Phục Bảo gãi gãi da đầu, trên mặt dâng lên vẻ tươi cười hơi gượng gạo.

- Hình như không nhắc tới. Có lẽ là ta đi quá vội vàng, hắn chưa kịp nói cho ta biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.