Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

Chương 15: Câu hồn đoạt phách




- Tút tút tút. Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhưng cũng không phải là chiếc điện thoại trong tay hắn đổ chuông, mà là điện thoại của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua màn hình, hai hàng chân mày chợt nhíu lại, người gọi điện thoại đến cũng không phải ai khá mà chính là Sầm Vật Cương.

- Chào bí thư Sầm, tôi là Vương Tử Quân. Vương Tử Quân chần chờ giây lát rồi cung kính nghe máy.

Sầm Vật Cương cười cười nói: - Chủ tịch Tử Quân, anh dùng cơm chưa?

- Bí thư Sầm, tôi vừa rồi gặp mặt bí thư Thạch của tỉnh Sơn Nam, anh có mời tôi đi dùng cơm miễn phí. Gặp mặt Thạch Kiên Quân cũng không phải là chuyện gì cần che giấu, thế nên Vương Tử Quân cũng không giấu diếm mà cười ha hả nói.

- Ha ha ha, anh Thạch là người tửu lượng cao, Tử Quân nếu uống rượu với anh ấy thì nên chú ý một chút. Sầm Vật Cương căn bản cũng biết khá rõ về Thạch Kiên Quân, lão nghe xong lời nói của Vương Tử Quân thì cười nói.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư ngài cứ yên tâm, tôi không chiến mà hàng là được.

Hai người lại nói thêm vài câu, Sầm Vật Cương trầm giọng nói: - Tử Quân, tôi nghe một người bộ hạ cũ đang công tác ở ủy ban cải cách trung ương có nói hình như cuối tuần này tổng giám đốc của tập đoàn Thần Khí sẽ đến khảo sát tỉnh Tây Tường.

Vương Tử Quân còn căn bản chưa biết được thông tin này, sau khi nghe Sầm Vật Cương nói như vậy, hắn không khỏi có vài phần bội phục sự nhanh nhạy thông tin của Sầm Vật Cương.

Tổng giám đốc Bạch đi khảo sát tỉnh Tây Tường, ý nghĩa của nó làm cho người ta phải xem xét. Hơn nữa bây giờ không có ít tỉnh thành theo sát hạng mục lớn của tập đoàn Thần Khí.

- Xem ra động tác của phía Tây Tường là rất nhanh. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nhạt nói.

Sầm Vật Cương cười cười nói: - Đúng vậy, động tác của tỉnh Tây Tường là rất nhanh, đã kéo được người sang bên kia. Tỉnh Mật Đông và Tây Tường căn bản là ở bên cạnh nhau, phương diện khí hậu và địa vực cũng tương đồng, nếu như để cho người Tây Tường nắm được thế chủ động, như vậy ưu thế trước đó của chúng ta sẽ không còn.

- Mọt hạng mục đầu tư vài chục tỷ căn bản là rất lớn, có thể đề cao kinh tế của tỉnh nhà, đừng nói đến những phương diện gì khác. Sầm Vật Cương nói một câu cảm khái, sau đó lão nói tiếp: - Chủ tịch Tử Quân, thế nên yêu cầu anh cần nỗ lực nhiều hơn, tranh thủ kéo hạng mục về cho tỉnh Mật Đông.

- Tôi đã xem xét hành trình của anh, sáng mai anh sẽ lên máy bay, tôi thấy không bằng anh trì hoãn một chút, gặp mặt nói chuyện với tổng giám đốc của tập đoàn Thần Khí. Dù sao trước kia bọn họ cũng nhiều lần đến khảo sát ở Mật Đông, trụ sở của bọn họ vốn cũng đang định xây dựng ở Mật Đông. Sầm Vật Cương mặc dù nói ra lời đề nghị thế nhưng thực tế lại là sắp xếp công tác. Vương Tử Quân có chút chần chờ, sau đó hắn cười nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng toàn lực với công tác mà ngài sắp xếp.

Vương Tử Quân cúp máy mà nghĩ đến chuyện của tập đoàn Thần Khí, hắn biết rõ vị tổng giám đốc Bạch kia cũng không phải là kẻ vừa, nhưng Sầm Vật Cương đã nói ra như vậy, hắn không thể làm Sầm Vật Cương mất mặt.

- Hiểu Bạch, cậu liên lạc với tập đoàn Thần Khí, hỏi xem khi nào thì giám đốc Bạch của bọn họ có thời gian, chúng ta sẽ đi gặp mặt giám đốc Bạch.

Triệu Hiểu Bạch biết rõ thái độ của Vương Tử Quân trong sự kiện này, thế cho nên cũng không dám chậm trễ. Chỉ năm phút sau thì hắn đã báo cáo: - Chủ tịch Vương, người của tập đoàn Thần Khí nói hôm nay tổng giám đốc Bạch của bọn họ không có thời gian, mời ngài sáng mai đến tổng bộ của bọn họ để gặp mặt.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu cũng không nói gì thêm.

Vương Tử Quân đi đến thủ đô bình thường sẽ không ở lại trong khu thường trú tỉnh Mật Đông, lần này hắn vẫn về nhà như khi trước.

Vì Vương Tử Quân về nhà nên mẹ Triệu Tuyết Hoa cảm thấy rất vui sướng, chỉ một lát sau đã làm cho Vương Tử Quân một bàn cơm ngon. Nhưng khi Vương Tử Quân dùng cơm thì mẹ lại có chút oán trách, nói là hắn về mà không đưa Tiểu Bảo Nhi về theo.

Vương Tử Quân chỉ lắng nghe những lời oán trách của mẹ, Tiểu Bảo Nhi còn phải đi học, mình không thể làm chậm trễ việc học của nó được.

Cũng may Triệu Tuyết Hoa chỉ oán trách hai câu thì thay đổi chủ đề, mẹ con dùng cơm nói chuyện hơn nửa giờ, sau đó Vương Quang Vinh mới đi về.

- Này ông bận rộn, hôm nay về có hơi sớm đấy. Triệu Tuyết Hoa tuy nhắc đến Vương Quang Vinh thế nhưng mở miệng lại giống như khác bực bội vậy, sau đó chuẩn bị dọn thức ăn ra.

Vương Quang Vinh khoát tay áo nói: - Bà không cần dọn ra nữa, tôi đã dùng cơm rồi.

- Tử Quân, con ở lại được mấy ngày nữa? Vương Quang Vinh cầm ly trà lên uống một ngụm rồi khẽ hỏi.

- Bố, chiều mai con sẽ về Mật Đông. Vương Tử Quân châm thêm trà cho Vương Quang Vinh rồi khẽ nói.

Vương Quang Vinh khẽ gật đầu, khi vị trí biến hóa thì Vương Quang Vinh càng thêm trầm ổn, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân liên hệ hình tượng của Vương Quang Vinh lúc này với một người cha về hưu kiếp trước, hắn phát hiện lại không có khác biệt quá lớn.

Xem ra câu nói vị trí làm cho con người thay đổi cũng chỉ là có hạn.

- À, con nên quay về sớm một chút, trong tỉnh còn nhiều chuyện cần xử lý. Vương Quang Vinh nói đến đây thì hỏi thăm tình huống của Tiểu Bảo Nhi, nghe nói Tiểu Bảo Nhi bây giờ giống như học kém đi một chút thì cười nói: - Con đấy, không nên quá chặt chẽ với con cái như vậy, phươgn diện học tập của con cái chỉ là một phương diện, quan trọng nhất là phải rèn cho nó một tính cách tốt đẹp.

Vương Tử Quân kiếp trước cũng là một người làm công tác giáo dục, hắn hiểu ý nghĩa lời nói của bố mình. Nhưng Triệu Tuyết Hoa lại nói: - Bây giờ Tiểu Bảo Nhi đang đi học, hai con cũng nên nắm chắc thành tích học tập của nó. Con thì mỗi ngày đều bận rộn, Tiểu Bắc...À, Tiểu Bắc cũng không phải quá phù hợp cho phương diện này, nếu không thì mẹ sang dạy kèm cho Tiểu Bảo Nhi một chút?

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng động tâm của mẹ, hắn không khỏi khuyên nhủ: - Tiểu Bảo Nhi học tập khá tốt, mẹ cũng đừng phải đến Mật Đông, hơn nữa nó còn có một người bố là con, không cần phải quá lo lắng.

Vương Tử Quân mất không ít công sức mới khuyên được mẹ mình, hắn không khỏi thở dài một hơi. Vương Quang Vinh mãi không lên tiếng, đợi đến khi Triệu Tuyết Hoa vứt bỏ đi ý nghĩ của mình thì mới nói với Vương Tử Quân: - Khắp nơi sắp bắt đầu cho nhiệm kỳ mới, con cũng nên hiểu rõ các vấn đề trong sự kiện này.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu.

Khi nhìn vẻ mặt của con trai thì Vương Quang Vinh không khỏi cảm thấy mình nên nhắc nhở một chút, thế là không khỏi lên tiếng: - Lần này thay đổi trong nhiệm kỳ mới tuy không liên quan đến con, thế nhưng nó cực kỳ quan trọng với công tác của con. Bí thư Lâm cũng muốn nhìn con biểu hiện một chút trong nhiệm kỳ mới lần này. Bố nói cho con biết, con có thể biểu hiện tốt trong nhiệm kỳ mới này hay không, nó cực kỳ quan trọng vì sẽ liên quan đến tương lai phát triển của con sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.