Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

Chương 14: Ma xui quỷ khiến




Vương Tử Quân căn bản chỉ nở nụ cười thận trọng với Đoạn Biến Bằng, hắn vỗ vỗ lên vai của đối phương, nói vài câu cổ vũ xem như cho qua.

Vương Tử Quân tỏ ra tiêu sái tự nhiên làm cho Thạch Kiên Quân có vài phần cảm khái. Nói về phương diện tuổi tác thì Đoạn Biến Bằng không nhỏ hơn Vương Tử Quân, trong mắt người khác thì Đoạn Biến Bằng cũng là một người tài ba, nếu không mình cũng không đẩy người này tiến lên làm chủ nhiệm khu thường trú ở thủ đô.

Nhưng khi Đoạn Biến Bằng đứng chung một chỗ với Vương Tử Quân thì căn bản không phải chỉ kém một khoảng cách bình thường. Vương Tử Quân ung dunh khí thế, Đoạn Biến Bằng căn bản không bao giờ học được điểm này. Hơn nữa Đoạn Biến Bằng tuy là một cao thủ ở phương diện tiếp đãi, dù là ở vào hoàn cảnh nào cũng ứng phó tự nhiên, thế nhưng trong mắt Thạch Kiên Quân thì Đoạn Biến Bằng vẫn kém hơn Vương Tử Quân vài phần, điều này là thế nào?

"À!" Thạch Kiên Quân chợt bừng tỉnh, có lẽ Đoạn Biến Bằng căn bản chuyên làm người hầu, chưa từng nào đứng thẳng người. Nếu một người làm thuộc hạ thời gian quá lâu, như vậy sẽ sinh ra cảm giác cúi đầu khom lưng.

Thạch Kiên Quân cảm khái một phen, sau đó lại lắc đầu. Hắn thầm nghĩ không phải là mình đang tìm việc hay sao? Với một ngôi sao mới có tiềm lực mạnh mẽ trên bầu trời chính trị như Vương Tử Quân, Đoạn Biến Bằng sao có thể so sánh được?

Vương Tử Quân và Thạch Kiên Quân đi vào một gian phòng không quá lớn, sau khi hai người ngồi xuống thì đuổi nhân viên phục vụ ra ngoài. Vương Tử Quân cầm bình trà châm nước cho Thạch Kiên Quân, sau đó mới nói: - Bí thư Thạch, tôi nghe nói ngài có việc vui, sau này kính mong bí thư Thạch chỉ đường dẫn lối cho.

Trên mặt Thạch Kiên Quân không thể áp chế được cảm giác vui mừng, thế nhưng hắn vẫn nở nụ cười thận trọng nói: - Chuyện này căn bản còn chưa có kết quả rõ ràng, thế nên chuyện xấu còn nhiều, tôi cũng không dám khinh thường.

- Đúng rồi, cậu đã nghe qua chuyện của bí thư Sầm chưa? Thạch Kiên Quân nói đến Sầm Vật Cương, Vương Tử Quân tất nhiên có nghe qua, hắn cười cười nói: - Tôi cũng có nghe qua.

- À, bí thư Sầm là người có năng lực công tác rất mạnh, được nhiều lãnh đạo coi trọng. Cậu đấy, khi công tác nhớ làm tốt quan hệ với bí thư Sầm. Thạch Kiên Quân uống một ngụm trà rồi dùng giọng có vài phần khuyên bảo nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn biết rõ Thạch Kiên Quân nói những lời như vậy căn bản xuất phát từ ý tốt.

Thạch Kiên Quân nhìn thấy Vương Tử Quân không nói thêm lời nào, hắn cũng không tiếp tục ở lại đề tài này. Hai người cùng chung công tác trong một tỉnh, khó tránh khỏi có chút va chạm, nếu nói hai bên có cùng ý tưởng thì căn bản là không thể. Đừng nói là Vương Tử Quân, ví dụ như Thạch Kiên Quân cũng không ít lần va chạm với đồng sự trong các công tác ở tỉnh Sơn Nam.

- Tử Quân, lãnh đạo đánh giá cậu rất cao, hai ngày trước tôi về nhà gặp một người chú, trước đó anh ấy có đi đến thăm người thân ở tỉnh Mật Đông, anh ấy cực kỳ khích lệ cậu. Anh ấy nói cậu là cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi rất có quyết đoán, cho ra những thành tích cực kỳ tốt ở phương diện thống trị trong tỉnh Mật Đông, là người giỏi làm đại sự.

Người được Thạch Kiên Quân gọi là chú căn bản là rất ít, tuy những người kia thuộc thế hệ trước, thế nhưng cũng không ai dám coi thường lực ảnh hưởng của bọn họ.

Vương Tử Quân chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn chợt hiểu vị lãnh đạo kia là ai. Hắn cười cười nói: - Tôi thật sự cảm thấy xấu hổ không dám nhận những lời khích lệ của lãnh đạo.

- Ha ha ha, Tử Quân cậu quá khiêm tốn rồi, nếu cậu xấu hổ không dám nhận, người khác càng không dám nhận. Thạch Kiên Quân nói đến đây thì trầm ngâm giây lát, sau đó lại nói: - Cậu đấy, bây giờ chỉ thiếu lý lịch mà thôi, nếu như không phải lý lich của cậu còn chưa đủ, tôi căn bản sẽ đề cử cậu nắm đại cục ở Sơn Nam.

Nắm đại cục Sơn Nam? Hai mắt Vương Tử Quân chợt lóe lên, hắn biết rõ sự việc của Thạch Kiên Quân căn bản đã được quyết định. Dựa theo quy định nếu như Thạch Kiên Quân tiến lên, như vậy vị trí bí thư tỉnh ủy Sơn Nam sẽ bỏ trống.

]Thạch Kiên Quân rời đi, như vậy Sầm Vật Cương thì sao?

- Bí thư Thạch, cám ơn sự coi trọng của ngài với tôi, tỉnh Sơn Nam dưới sự lãnh đạo của ngài có thể nói là phát triển mạnh mẽ vui sướng, dù là ai đi đến tỉnh Sơn Nam cũng có thể gánh trọng trách của ngài để lại. Vương Tử Quân nói những lời này có quá nhiều ý nghĩa nịnh nọt, thế nhưng Thạch Kiên Quân nghe mà cảm thấy rất vui vẻ. Vì người nói lời nịnh nọt là Vương Tử Quân, đây chính là người được số đông công nhận.

Thạch Kiên Quân nâng ly rượu lên mời Vương Tử Quân rồi nói: - Tử Quân, mặc kệ cậu có tin hay không, trong mắt tôi thì cậu vẫn là nhân tuyển tốt nhất.

Hai người uống hết một chai rượu, đối với những người như bọn họ thì uống như vậy đã là quá tốt rồi. Với thân phận của Thạch Kiên Quân và Vương Tử Quân, phần lớn khi uống rượu đều cực kỳ tiết chế, những tình huống không cần uống thì bọn họ sẽ không uống.

Khi Thạch Kiên Quân tiễn Vương Tử Quân xuống lầu, Đoạn Biến Bằng từ một bên đi tới, trong tay còn có một chiếc túi. Sau khi Vương Tử Quân xuống lầu, hắn đưa túi cho Vương Tử Quân rồi nói: - Chủ tịch Vương, đây là bí thư Thạch đặc biệt yêu cầu tôi đến siêu thị mua về, anh ấy nói rất yêu mến công tử nhà anh, cậu ấy lại đang đi học, thế nên bây giờ tặng cho cậu ấy chiếc cặp.

Vương Tử Quân nhìn nụ cười vui vẻ của Đoạn Biến Bằng, hắn không khỏi có vài phần cảm khái, người này đúng là nhân tài.

Tuy một chiếc cặp không đáng bao nhiêu tiền, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không thể từ chối. Hơn nữa Thạch Kiên Quân là người tặng lễ vật cũng thấy nở mày nở mặt.

Quả nhiên khi Vương Tử Quân nhìn về phía Thạch Kiên Quân, lúc này Thạch Kiên Quân đã cười ha hả tiến lên đưa chiếc túi kia cho Vương Tử Quân: - Tử Quân, cậu cầm cái cặp này về cho Tiểu Bảo Nhi, bây giờ tiểu tử kia đã là học sinh tiểu học, tôi không thể mua cho nó cái gì khác, chỉ sợ nó sẽ vểnh miệng lên nói tôi keo kiệt.

- Cám ơn bí thư Thạch, tôi tin chắc tiểu tử kia nhất định sẽ thích thú không buông tay. Vương Tử Quân tiếp nhận chiếc cặp bằng hai tay, sau đó đưa cho Triệu Hiểu Bạch ở phía sau.

Sau khi đi xuống dưới lầu thì Thạch Kiên Quân chợt nói: - Tử Quân, có phải có chuyện gì huyên náo không thoải mái giữa cậu và tổng giám đốc tập đoàn Thần Khí hay không?

- À, anh Bạch muốn xây dựng một khu biệt thự an dưỡng chắn nửa dòng sông, tôi đang đốc xúc người dở bỏ. Vương Tử Quân cũng không che giấu mà cười nói với Thạch Kiên Quân.

Trương Quảng Khách rất hài lòng với sự thẳng thắn của Vương Tử Quân, hắn cười nói: - Thà đắc tội quân tử chứ không nên đắc tội tiểu nhân, nếu như thật sự bất đắc dĩ, cũng không nên hạ thủ lưu tình.

- Điều này tôi hiểu rõ. Vương Tử Quân cười cười gật đầu đáp.

- À, hôm qua tôi có gặp mặt người kia, anh ta đang ăn cơm với một nhóm người, khi tôi rời đi có thấy xe của tỉnh Tây Tường. Thạch Kiên Quân nói rồi dùng sức vỗ lên vai của Vương Tử Quân.

Thạch Kiên Quân nói những lời này trên cơ bản đã bày r không ít vấn đề.

Vương Tử Quân lên xe mà vẫn lưu tâm đến những câu vừa rồi của Thạch Kiên Quân, xe của tỉnh Tây Tường, hắn căn bản biết rõ chiếc xe kia thuộc về ai.

Xem ra phía tỉnh Tây Tường cực kỳ nắm chặt chuyện lần này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.