Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

Chương 12: Hôn lên ngực…




- Bí thư Lôi, đã có thông báo đưa xuống, thế nhưng bên kia căn bản còn chưa dừng thi công. Phó chủ tịch thường ủy Tôn Tự Kinh của thành phố Đồng Lục cực kỳ nghiêm túc đứng bên cạnh Lôi Hợp Tuấn mở miệng báo cáo.

Lôi Hợp Tuấn căn bản rất đau đầu vì chuyện này, sau khi nghe xong báo cáo của Tôn Tự Kinh thì hắn trầm giọng hỏi: - Chẳng lẽ các anh không cưỡng chế thi công sao?

- Đơn vị chấp pháp đã lựa chọn biện pháp mạnh tay, tôi sẽ cho bọn họ nhanh chóng đi yêu cầu dừng thi công. Tôn Tự Kinh nhìn gương mặt có chút phẫn nộ của Lôi Hợp Tuấn thì vội vàng nói.

Tôn Tự Kinh căn bản không dám chọc vào một Lôi Hợp Tuấn đang nổi giận đùng đùng, tuy hắn là phó chủ tịch thường ủy, thế nhưng hắn chọc giận Lôi Hợp Tuấn thì căn bản không có lợi lộc gì.

Sắp đến nhiệm kỳ mới, chính mình còn phải có người chèo chống, nhưng còn ai có thể so sánh được với Vương Tử Quân? Sau lưng Lôi Hợp Tuấn chính là chủ tịch Vương, nếu như Lôi Hợp Tuấn chỉ cần nhếch miệng, chỉ sợ mình đừng hòng tiến lên, đi đến công tác ở hội đồng nhân dân hay mặt trận tổ quốc thành phố là tốt lắm rồi.

Tôn Tự Kinh còn trẻ, hắn cũng không muốn bị cho ra rìa.

- Được rồi, chuyện này cứ để đó cái đã. Lôi Hợp Tuấn phất tay áo với Tôn Tự Kinh: - Tự Kinh anh cũng không nên tỏ ra quá gò ép, chúng ta không phải là người ngoài, hai người chúng ta trò chuyện một chút.

Tôn Tự Kinh ngồi xuống đối diện với Lôi Hợp Tuấn, hắn do dự giây lát rồi nói: - Bí thư Lôi, bây giờ tập đoàn Thần Khí đã đầu tư không ít tiền vào khu an dưỡng, tuy tôi không hiểu lắm đến phương diện xây dựng cơ bản, thế nhưng ít nhất cũng là vài trăm triệu rồi.

Lôi Hợp Tuấn khẽ gật đầu, hắn cũng không phải quá hiểu rõ điều này, thế nhưng sau khi suy tính thì thấy số tiền mà Tôn Tự Kinh nói đến cũng không có khác biệt với sự thật quá lớn.

- Vài trăm triệu cũng không phải là một con số nhỏ. Lôi Hợp Tuấn trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng cảm khái nói.

- Bí thư Lôi, nếu như muốn phá bỏ các kiến trúc đã được xây dựng, tôi cảm thấy nên áp dụng phương án cưỡng chế, nếu không thì phía tập đoàn Thần Khí bên kia sẽ không bao giờ chủ động dỡ bỏ. Tôn Tự Kinh nhìn ánh mắt của Lôi Hợp Tuấn, hắn giống như muốn đoán xem bí thư Lôi có bao nhiêu quyết tâm ở sự kiện này.

Gương mặt của Lôi Hợp Tuấn rất âm trầm, khi hắn trầm ngâm chưa lên tiếng thì có người gõ cửa.

Lôi Hợp Tuấn nói một câu mời vào, phó chủ tịch thường vụ Khổng Sinh Lỗi của thành phố Đồng Lục đi vào trong phòng. Người này nhìn qua thấy Tôn Tự Kinh đang báo cáo công tác cho Lôi Hợp Tuấn, hắn không khỏi cười ha hả nói: - Ha ha, xem ra tôi đến không đúng lúc, bí thư Lôi, hay là tôi ra ngoài chờ một lát?

Tôn Tự Kinh không nói gì mà Lôi Hợp Tuấn lại đứng lên khoát tay áo nói: - Được rồi, chủ tịch Khổng, chủ tịch Tôn đã báo cáo xong, anh có chuyện gì vậy?

- Bí thư Lôi, tôi cảm thấy phương diện nắm bắt hạng mục lần này của tập đoàn Thần Khí là không được tốt. Hôm nay tôi đi gặp phó tổng giám đốc Trần của tập đoàn Thần Khí, bọn họ nói nếu như chúng ta quấy nhiễu phương diện xây dựng khu biệt thự an dưỡng thì không cần bàn bạc gì nữa cả. Khổng Sinh Lỗi vừa ngồi xuống đối diện với Tôn Tự Kinh vừa lớn tiếng dùng giọng cảm khái nói với Lôi Hợp Tuấn.

Tôn Tự Kinh thấy Khổng Sinh Lỗi có thể diện trước mặt Lôi Hợp Tuấn như vậy thì không khỏi sinh ra cảm giác ghen tuông ê ẩm. Lần này đến nhiệm kỳ mới, phó bí thư Trần đã đến niên hạn, một khi lui ra thì mình và phó bí thư Khổng là hai nhân tuyển quan trọng, thế nhưng nhìn vào thái độ của Lôi Hợp Tuấn với hai người bọn họ, Tôn Tự Kinh cảm thấy hy vọng của mình là không quá lớn.

- Hừ, mới đó bọn họ đã sinh chuyện rồi. Lôi Hợp Tuấn vỗ bàn rồi dùng giọng tức giận nói.

Khổng Sinh Lỗi nhận ly trà từ tay thư ký của Lôi Hợp Tuấn, hắn uống một ngụm rồi nói: - Bí thư Lôi, ngài cũng không phải không biết bây giờ cả nước chú trọng kêu gọi đầu tư, bọn họ căn bản trông mong người ngoài đến đầu tư thúc đẩy kinh tế. Hơn nữa nếu như trong tay người ta có được hạng mục lớn, cũng không biết bọn họ nâng niu thế nào.

Lôi Hợp Tuấn biết rõ ý nghĩa những lời này của Khổng Sinh Lỗi, thế nhưng bây giờ hắn vẫn cố tỏ ra bực tức, nếu như hắn cũng không có chút tức giận nào, chẳng phải quá xem thường cấp dưới sao?

- Chủ tịch Khổng, trong tỉnh đang nhìn chằm chằm vào hạng mục này, anh nên nghĩ biện pháp cố gắng tranh thủ. Lời yêu cầu của Lôi Hợp Tuấn làm chó Khổng Sinh Lỗi cảm thấy rất khó chịu, lúc này hắn nhấc ly trà lên rồi nói với Lôi Hợp Tuấn: - Bí thư Lôi, chuyện này trước đó tôi còn vài phần nắm chắc, thế nhưng bây giờ thành phố Đồng Lục chúng ta hủy khu biệt thự an dưỡng của bọn họ, lại vừa muốn có được hạng mục đầu tư của bọn họ, khả năng này là quá nhỏ.

- Ha ha ha, như vậy mới nói là khó làm, chưa nói đến những phươgn diện gì khác, anh không cần phải xen vào, tôi sẽ cố gắng phối hợp. Lôi Hợp Tuấn nhìn bộ dạng bực tức của Khổng Sinh Lỗi rồi mỉm cười an ủi.

Đối với Lôi Hợp Tuấn thì tình hình này nên an ủi trước rồi nói sau.

Tôn Tự Kinh cũng không lên tiếng, hắn biết chuyện trong tay của Khổng Sinh Lỗi cũng không phải dễ làm, chính mình không nên tùy tiện mở miệng, nếu mở meiengj mà làm cho bí thư Lôi chia xẻ phân nửa công tác này cho mình, chỉ sợ càng thêm khó chịu.

- Bí thư Lôi, anh có thể nói với tuyến tỉnh, tuy khu biệt thự kia xây dựng ở bên sông, thế nhưng con sông này ở thành phố chúng ta hơn hai mươi năm chưa xảy ra lũ lụt bao giờ, không bằng cho chúng ta xây dựng hoàn công có được không? Đông qua xuân tới, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp tu bổ không được sao? Khổng Sinh Lỗi không dám nổi giận trước mặt Lôi Hợp Tuấn, thế cho nên nhanh chóng thay đổi chủ đề tìm biện pháp giải quyết.

Lôi Hợp Tuấn nhìn nụ cười trên mặt Khổng Sinh Lỗi, hắn nào không hiểu người này đang nghĩ gì? Hắn công tác nhiều năm, hắn biết rõ kế sách của Khổng Sinh Lỗi chỉ là tạm thời, chỉ là vượt qua cửa ải này rồi nói sau.

Nhưng Lôi Hợp Tuấn hắn nào dám đùa giỡn mánh khóe trước mặt chủ tịch Vương? Hắn biết rõ chủ tịch Vương là ai, mặc dù chủ tịch Vương không phải là người nhỏ nhặt, thế nhưng căn bản hiểu rõ những thủ đoạn nhỏ của thủ hạ, chỉ cần mình cho ra trò này, chỉ sợ người xấu hổ chính là mình.

- Chuyện này tôi sẽ báo cáo lại với chủ tịch Vương, để xem chủ tịch Vương có giúp đỡ được gì hay không.

Khổng Sinh Lỗi và Tôn Tự Kinh rời đi, Lôi Hợp Tuấn cau mày ngồi trên ghế. Trước kia hắn thích hưởng thụ sự nhàn nhã yên tĩnh này, thế nhưng bây giờ hắn càng không thoải mái.

Chuyện này làm cho Lôi Hợp Tuấn cảm thấy có chút lo lắng.

Lôi Hợp Tuấn suy tư nửa ngày mà không cho ra biện pháp gì tốt. Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, hắn cầm điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói của phó chủ tịch thường ủy tỉnh Cố Tắc Viêm: - Chào bí thư Lôi, tôi là Cố Tắc Viêm.

Lôi Hợp Tuấn không xa lạ gì Cố Tắc Viêm, thế nhưng hắn vẫn duy trì khoảng cách với người này, nhưng những gì cần lễ phép thì phải làm.

- Chào chủ tịch Cố, ngài có chỉ thị gì không?

- Cũng không có chỉ thị gì, chỉ là hỏi thăm một chút mà thôi, có phải thành phố Đồng Lục các anh đã quyết định thực hiện theo trình tự với khu biệt thự an dưỡng của tập đoàn Thần Khí hay không? Cố Tắc Viêm nói không nghe rõ vui buồn, thế nhưng giọng điệu trầm thấp làm cho người ta sinh ra cảm giác rất đè nén.

Không ngờ Cố Tắc Viêm lại nhanh chóng biết được kết quả như vậy, xem ra trong sự kiện này có người chào hỏi chủ tịch Cố. Trong đầu Lôi Hợp Tuấn lóe lên vài ý nghĩ, hắn mở miệng cười nói: - Chủ tịch Cố, thật sự có chuyện như vậy, dựa theo ý kiến giám sát của tỉnh, chúng tôi đang thực hiện theo đúng trình tự.

- Bí thư Lôi, anh không phải không biết bây giờ trong tỉnh đang tranh thủ hạng mục của tập đoàn Thần Khí, thế nhưng thành phố Đồng Lục các anh lại làm như vậy, như vậy không phải rước thêm phiền toái sao? Cố Tắc Viêm nói đến đây thì giọng điệu có thêm vài phần nhiệt tình: - Tôi biết rõ anh căn bản là không làm gì hơn được trong sự kiện này, thế nhưng anh nên biết rằng bí thư Sầm đã quyết định kéo hạng mục của tập đoàn Thần Khí ở lại Mật Đông.

- Chủ tịch Cố, tôi sẽ cố gắng lớn nhất để làm tốt công tác này. Lôi Hợp Tuấn nghe thấy Cố Tắc Viêm lấy Sầm Vật Cương ra áp chế mình, hắn càng không vui, nhưng không dám cho ra những ngôn ngữ quá khích.

Cố Tắc Viêm căn bản hài lòng với thái độ của Lôi Hợp Tuấn, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: - Tôi cũng hiểu anh có khó khăn, thế nhưng anh là lãnh đạo thị ủy, anh cần phải biết nặng biết nhẹ.

- Tôi sở dĩ gọi điện thoại cho anh chỉ có một ý nghĩ, đó là yêu cầu anh nắm bắt tình hình thực tế. Anh có biết không, hôm nay người phụ trách của tập đoàn Thần Khí đến tỉnh Mật Đông khảo sát tình hình, thế nhưng lại nói ra thông tin lãnh đạo đứng đầu của tập đoàn Thần Khí đã đồng ý đi sang tỉnh Tây Tường kiểm tra thực địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.